Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 91: Ter 91



Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

************

Lúc Tiêu Khải vừa từ bên ngoài trở về, liền gặp được tùy thị nội các của hoàng cung đợi sẵn.

" Nhị điện hạ, Bệ hạ mời ngài đi qua một chút. "

" Bây giờ sao?"

" Đúng vậy."

" Được."

Đi tới thư phòng Quốc Vương, chỉ thấy đối phương đứng trước giá sách lục lọi cái gì đó, nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn Tiêu Khải một cái:" Mấy ngày nay ngươi đang bận cái gì? "

" Vụ án của An Liệt Ninh vẫn đang tiếp tục, chỉ là còn chưa có đầu mối." Tiêu Khải nhẹ nhàng nhíu mày, vẻ mặt sầu não.

Quốc Vương từ trên giá sách rút ra một quyển bản đồ sử Đế quốc, tiện tay mở ra: " Là đang tìm chứng cứ phạm tội của Đại ca ngươi? "

Tiêu Khải trong lòng căng thẳng, biết lần này tới đây, hiển nhiên chính là vì chuyện này, Quốc Vương nhịn một thời gian dài như vậy mới mở miệng, đã thật sự không dễ dàng.

" Đại hoàng huynh có phạm sai lầm hay không còn chưa biết được, ta cấp bách như thế cũng là không muốn để Đại hoàng huynh gánh vác tội danh không cần thiết."

" Nghe qua, ngươi ngược lại đang suy nghĩ cho hắn, cũng hy vọng ngươi thật sự nghĩ như vậy."

" Đại hoàng huynh là huynh trưởng, vẫn rất chiếu cố huynh đệ chúng ta, hiện giờ xuất hiện chuyện không đúng sự thật như vậy, ta tự nhiên phải giúp hắn thanh minh."

" Ngươi có tâm rồi." Quốc Vương xoay người ngồi xuống, lại nói tiếp:" Vương Nhất Bác phục chức đã một tháng rồi. "

" Tính ra hẳn là vậy."

" Ừm, tối mai thiết yến, mời hắn tiến cung, chuyện này ngươi đi làm đi."

" Vâng. "

Từ thư phòng đi ra, Tiêu Khải có chút nghĩ không ra, Quốc vì sao lúc này lại mời Vương Nhất Bác vào cung, rõ ràng lúc trước đối với chuyện hắn phục chức, phụ hoàng thoạt nhìn đều tựa như thờ ơ.

Có đôi khi, gã cảm thấy mình căn bản không hiểu phụ hoàng.

Chỉ có thể đi một bước xem một bước.

Dù sao hiện giờ cục diện đối với hắn mà nói vẫn là rất có lợi.

Tin tức triệu Vương Nhất Bác vào cung dự tiệc rất nhanh truyền ra, mà chính chủ cũng đã nhận được lời mời từ hoàng gia.

Nhìn thiệp mời nóng hổi trong tay, trong mắt Vương Nhất Bác cũng không có cảm xúc dư thừa gì.

Ngược lại Cảnh Trực nghe tin tức xuống tìm hắn, có chút lo lắng: " Ngươi thật sự muốn đi sao? "

" Nếu không thì sao?" Vương Nhất Bác dựa vào bên cạnh bàn, hôm nay hắn mặc chiếc áo len cổ thấp màu trắng, màu sắc này càng làm nổi bật khí chất trong trẻo lạnh lùng của hắn.

Trong lòng Cảnh Trực cũng thập phần rõ ràng loại chuyện này căn bản không cách nào cự tuyệt, chỉ có thể vỗ vỗ bả vai hắn: " Lần này Bệ hạ triệu ngươi, cũng không biết mục đích gì, ngươi cẩn thận một chút, Tứ điện hạ theo ngươi cùng đi? "

" Trên thiệp mời chỉ có ta."

" Cái này cũng không sao."

" Ừm."

Tâm trạng Vương Nhất Bác rất nhạt, thiệp mời được hắn tiện tay đặt lên bàn, thoạt nhìn có chút không quan trọng.

Sau khi nhận được tin tức, trước tiên Tiêu Chiến gửi tin nhắn xác nhận chuyện Vương Nhất Bác đi dự tiệc là thật hay giả.

" Đừng lo lắng, không sao đâu."

Mặc dù Vương Nhất Bác nói như vậy, cậu vẫn tràn ngập lo lắng về việc hoàng gia đột nhiên mời hắn đi dự tiệc.

Luôn cảm thấy vô duyên vô cớ bảo Vương Nhất Bác tiến cung, không có chuyện tốt gì.

Buổi tối lúc Vương Nhất Bác tan tầm trở về, rõ ràng cảm giác được tiểu Omega của mình so với ngày thường càng nguyện ý dính lấy hắn.

Tất nhiên, hắn vô cùng hưởng thụ điều này.

Nằm sấp trong ngực Vương Nhất Bác, cằm Tiêu Chiến đặt lên ngực hắn, đôi mắt đen ấm áp rơi trên mặt đối phương.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vòng quanh eo cậu: " Còn không ngủ sao? "

Tiêu Chiến vùi đầu cọ cọ vào lòng hắn: " Ngủ không được... A..! "

Cậu còn chưa nói hết lời, Vương Nhất Bác đột nhiên xoay người đè xuống:" Vậy làm chút chuyện gì đó cho dễ ngủ đi."

Nghe vậy mặt Tiêu Chiến dần dần nóng lên, lại nắm lấy quần áo Vương Nhất Bác không buông tay, gật gật đầu trong ánh mắt đã chuyển màu hổ phách của đối phương.

Lần này Tiêu Chiến tự mình tới, sau những nụ hôn nông sâu vụn vặt, kích tình đầy đủ. Cậu quỳ giữa hai chân Vương Nhất Bác, dùng tư thế thần phục nhất vì hắn giao khẩu.

Bởi vì là lần đầu thiếu khuyết kinh nghiệm không tránh được răng cạ vào làm Vương Nhất Bác phát đau, nhưng hơn cả đau đơn là cảm giác tê dại sung sướng đánh úp vào lý trí cường đại của hắn.

Trong cổ họng Vương Nhất Bác phát ra tiếng gầm gừ như dã thú.

Đợi đến khi Tiêu Chiến bò tới ngồi khoá trên người mình mà nhún nhảy, Vương Nhất Bác nghĩ bản thân sắp phát điên rồi.

" Tiêu Chiến"

" Ư... quá mỏi..."

" Tôi tới..."

" Không không, em tự... làm ư.. được... ưm a..."

" Tiêu Chiến, Tiêu Chiến, Tiêu Chiến....."

Đêm nay tiểu Omega vừa ngoan ngoãn vừa chủ động quả thực là muốn mạng người!

•••52Hz••••

Giờ đưa cơm tiếp theo, An Liệt Ninh vốn tưởng rằng đối phương sẽ xuất hiện lần nữa, nhìn kỹ người giao đồ ăn, đối phương lại không có bất kỳ phản ứng gì, ngược lại hồ nghi tự hỏi có vấn đề gì xảy ra đột xuất hay không?

Thất vọng đồng thời lại nhịn không được nghĩ, có thể thông qua cửa ải bên ngoài, đưa cho y tờ giấy, người điều khiển sau lưng nhất định phi thường lợi hại.

Đồng thời cũng tiến thêm một bước chứng thực, đây rất có thể là thủ đoạn của Nhị điện hạ.

Bởi vì sự căng thẳng này, An Liệt Ninh không ngủ một đêm, cho đến sáng hôm sau, cánh cửa đóng chặt mở ra, người đưa điểm tâm cho y đến.

Đối phương buông hộp cơm trong tay xuống, ngẩng đầu cười với An Liệt Ninh: " Thiếu gia An Liệt Ninh, thời gian can thiệp vào hệ thống chỉ có ba phút, ngươi có chuyện gì muốn nói với ta không? "

" Ngươi là ai?"

" Xin lỗi vấn đề này ta không thể trả lời, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, hương liệu cao cấp trong tay ta có thể cứu mạng phụ thân ngươi."

" Làm sao ta biết ngươi nói thật hay giả?"

" Ngươi cũng có thể cự tuyệt ta, cũng có thể lựa chọn tin tưởng ta, ta không phải người của Nhị điện hạ. "

An Liệt Ninh biết đối phương chắc chắn y không có cách nào, chuyện của An Hùng không thể kéo dài, đây quả thật là một trận đánh cược lớn.

Đánh cược thắng, An Hùng sống sót, đánh cược thua bọn họ không có gì cả.

" Ta muốn các ngươi cứu phụ thân của ta trước. "

" Lấy được đồ thì phụ thân ngươi đương nhiên được cứu, còn lại một phút, ngươi chỉ có một cơ hội, sau đó ta sẽ không xuất hiện nữa."

" Ngươi không sợ ta bây giờ gọi người, để cho bọn họ bắt ngươi sao?"

" Ngươi có thể làm như vậy, nhưng đồng thời ngươi cũng sẽ mất đi phụ thân của mình, ngươi còn 40 giây."

" Ta đáp ứng."

" Rất tốt."

An Liệt Ninh nhắm mắt lại, dường như không muốn nhìn thấy mặt đối phương, nhưng lại không có cách nào thỏa hiệp đem chỗ giấu chứng cứ nói ra.

" Phụ thân của ngươi sẽ không có việc gì, ngươi đã cứu hắn."

Khi An Liệt Ninh mở mắt ra, người kia đã rời khỏi phòng.

Nhìn cửa phòng một lần nữa đóng lại,y suy sụp lui vào sofa, nhẹ nhàng run rẩy.

Lúc này An gia ——

Lão quản gia vừa mới tiễn người An gia đi, trên mặt mang theo mệt mỏi, trong lòng ông rất rõ ràng, người An gia càng ngày càng khó tiễn đi, chỉ sợ lần sau sẽ không may mắn như vậy.

Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy người hầu An gia cầm một cái hộp màu đen tới đây: " Đây là ở ngoài cửa vừa mới nhận được, nơi này còn có một phong thư."

Lão quản gia khẽ nhíu mày, đưa tay nhận lấy phong thư kia.

Mở ra ở trên viết: có thể chữa khỏi thời kỳ xao động.

Lão quản gia trong lòng căng thẳng, vội vàng đem cái hộp tiếp nhận mở ra, chỉ thấy bên trong đặt một viên hương liệu cao cấp màu đen.

Cổ họng nhất thời có chút căng thẳng: " Chuyện này đừng nói ra. "

" Vâng, hôm nay cái gì cũng không xảy ra."

Cảnh cáo xong, lão quản gia không dám trì hoãn, vội vàng đi đến phòng An Hùng.

Một khắc mở cửa phòng ngủ An Hùng, bên trong truyền đến tiếng gầm thống khổ, An Hùng đã bán thú hóa, trừng đôi mắt đỏ tươi, quay đầu hét lên với lão quản gia: " Ra ngoài, không cần vào! "

" Gia chủ ngài nhẫn nhịn, rất nhanh sẽ tốt rồi, rất nhanh sẽ tốt, lần này nhất định có thể tốt." Bàn tay kích động của lão quản gia đều có chút run rẩy, thật vất vả mới đốt lư hương, lão quản gia vội vàng lui sang một bên, tinh tế quan sát biến hóa của An Hùng.

Ông là một Beta, ông không thể cảm nhận trực quan hương liệu tốt hay xấu.

An Hùng mới đầu kêu gào, sau khi hương liệu được thắp lên, con ngươi đỏ tươi xuất hiện một tia hoang mang, sau đó sự hoang mang này bị kinh ngạc thay thế.

Ánh mắt lão quản gia chủ yếu rơi vào nửa người dưới của An Hùng, nơi đó vốn nên là hai chân, hiện giờ bị vó ngựa thay thế.

Hình thú của con đực An gia là một con ngựa nòng đỏ.

An Hùng nhìn chằm chằm lư hương cách đó không xa, tinh thần trì bị xé rách làm cho ông thống khổ không chịu nổi, nhưng lúc này, hương hạt dẻ nhàn nhạt tản ra trong không khí, lại làm cho loại xé rách này tạm hoãn lại.

Đây là điều chưa bao giờ xảy ra trong nhiều ngày nay.

Trong mắt An Hùng xuất hiện hồ nghi đồng thời lại không kìm nén được chờ mong.

Theo hương liệu thiêu đốt, hương hạt dẻ trong không khí cũng dần dần trở nên dày đặc, cảm giác tinh thần trì bị xé rách được trấn an, dần dần sinh ra dấu hiệu khép lại.

Làm cho thần kinh căng thẳng của ông thả lỏng, nửa người dưới thú hóa, một lần nữa khôi phục thành hai chân, ông nhắm mắt lại, vẻ mặt thả lỏng, hơn nhiều ngày qua chưa từng có lúc nhẹ nhàng như vậy.

Lúc này ông giống như một lần nữa trở lại trong ngực mẫu thân, an nhàn, thoải mái.

Lão quản gia sau khi An Hùng bán thú hóa khôi phục lại, trong mắt toát ra khiếp sợ.

Những gì bức thư nói là đúng sự thật!

Thời kỳ xao động của Alpha gien cao cấp đã bị phá vỡ.

Lão quản gia đè nén khiếp sợ trong lòng, lặng lẽ rời khỏi phòng, nếu An Hùng bình phục, vậy sau này ông hẳn là sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Hết chap 91.