Tận Thế Chi Ma Chủng Hàng Lâm

Chương 8.2:




Sắc trời dần sáng lên, khắp nơi trên đường phố đều là một đống hỗn độn.
Những cửa hàng ở mặt tiền hai bên đường đều bị mọi người thừa dịp đập phá, kệ hàng đổ rạp, hàng hóa vương vãi.
Trong một số cửa hàng, có người vì tranh vật chất mà ra tay đánh nhau.
Dưới hỏa lực mạnh mẽ của quân đội, ma vật trên con đường này hầu như đều biến mất.
Thỉnh thoảng có mấy con cá lọt lưới từ trong góc xông ra, những người đàn ông gan lớn liền cầm vũ khí cùng nhau xông lên, đồng tâm hiệp lực cũng có thể chặt quái vật nát nhừ.
Tình hình nhìn qua dường như vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Nhóm người Sở Thiên Tầm đeo túi xách, yên lặng vòng qua những xác chết đổ rạp ven đường, đi thẳng về phía trước.
Hàn Huyên đột nhiên nắm lấy quần áo của cô, chỉ tay về phía trước: "Thiên.. Thiên Tầm." Giọng cô ấy run rẩy.
Sở Thiên Tầm nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ, đầu hẻm bên đường, một người đần ông ăn mặc sang trọng đang ngồi xổm trong bóng tối, đưa lưng về phía bọn cô, vang lên tiếng răng rắc như đang ăn thứ gì đó.
Trước mặt anh ta có một người phụ nữ đang nằm trên mặt đất, cơ thể cô gái kia bị bóng tối trong con hẻm che khuất, chỉ có đôi chân thon dài lộ ra dưới ánh mặt trời.
Dưới chân mang một đôi giày da tinh xảo, bên cạnh là một cái túi da cừu thêu hoa màu hồng nhạt, yên tĩnh ngâm mình trong vũng máu.
Đó là cái túi của Hà Minh Diễm.
"Có phải hay không, phải không? Ô.." Hàn Huyên che miệng lại, khóc nấc lên.
Sở Thiên Tầm trầm mặc một lát, mở miệng nói: "Đi."
Cô đẩy Hàn Huyên và Cam Hiểu Đan: "Đi qua."
Bốn người họ lặng lẽ từ bên kia đường tiến về phía trước.
Lúc đi ngang qua đầu hẻm, Sở Thiên Tầm cầm cây đao chặt xương trong tay, Phó Quốc Húc nắm chắc cây rìu chữa cháy mới nhặt được bên đường.
Bọn họ cảnh giác nhìn chằm chằm vào cái hẻm trong góc đường đối diện.
Tuy không biết "hắn" quay đầu lại sẽ là bộ dáng như thế nào, nhưng tuyệt đối không phải là Tạ Hiểu Bân mà bọn họ biết.
Hàn Huyên và Cam Hiểu Đan bịt chặt miệng, nước mắt chảy dài trên mu bàn tay.
Họ đi ngang qua thi thể của bạn cùng phòng, không dừng bước lại, đi qua đoạn khởi đầu khó khăn của họ.
Bốn người đi bộ trong vài giờ,
Đi vào một nhóm người đang tập trung.
Cách khu vực tập trung không xa là một công sự phòng ngự được một trung đội dựng lên tạm thời, chặn đường người đi đường.
Ở đây, tiếng súng pháo có thể nghe được rõ ràng, có lẽ đại quân đang giao chiến với quái vật ở cự ly gần.
Nhóm người Sở Thiên Tầm tiến vào đám người, tìm một góc vắng vẻ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Người tập trung ở đây đa phần là sinh viên, trong đó còn có mấy gương mặt mà bọn họ quen.
"Thiên Tầm, hay là chúng ta qua đó đi, ở đó hình như có bạn học cùng khoa với mình." Cam Hiểu Đan hỏi.
Sở Thiên Tầm lắc đầu: "Không, mình sẽ ở đây."
Nếu tất cả vẫn giống như kiếp trước, không lâu sau, nơi này sẽ xuất hiện Du đãng giả đầu tiên.
Đó là một loại ma vật sơ cấp, tốc độ cực nhanh.
Sau khi ma chủng buông xuống, hơn phân nửa loài người và động vật bị lây nhiễm sẽ biến thành ma vật sơ cấp. Ma vật sơ cấp ngoại trừ vẻ ngoài khủng bố, thì lực công kích không mạnh, giết chết chúng cũng không chiếm được gì.
Cùng ngày thiên thể khổng lồ trên bầu trời biến mất, ma vật mới bắt đầu tiến hóa nhanh chóng. Người ta phát hiện trong thân thể ma vật sau khi tiến hóa xuất hiện một loại thủy tinh thể.
Kích thước và màu sắc của loại tinh thể này tùy theo cấp bậc mà có chỗ khác nhau, chúng nó sẽ trở thành một sự tồn tại giống như thuốc phiện đối với các cường giả.
Sử dụng tinh thạch tương ứng với cấp bậc, có thể nhanh chóng tăng cao dị năng, cũng có trợ giúp nhất định giúp các thánh đồ đột phá cực hạn của mình, trở thành cường giả giai cấp cao nhất.
Tuy nhiên việc dùng tinh thạch quá mức, hoặc vượt cấp dùng tinh thạch cấp cao, cũng có khả năng cao khiến các thánh đồ ma hóa, biến họ thành những "Đọa lạc giả" có trí tuệ và lực lượng cường đại, đặc biệt khó đối phó.
Nhưng cho dù nói thế nào, không ai có thể đủ kiềm chế để không dùng tinh thạch, nhưng vào thời kì sau, thứ tinh thạch có trong ma vật này cũng dần dần trở thành tiền tệ để lưu thông. Tinh thạch cấp cao càng là thứ mà các thế lực lớn muốn tranh đoạt.
Kiếp trước, sau khi Du đãng giả xuất hiện, Sở Thiên Tầm cũng giống phần lớn mọi người, hoảng sợ bỏ chạy, ngay cả hình dáng quái vật cô còn không nhìn rõ.
Bây giờ, cô canh giữ ở lối ra của khu tập trung, chỉ là chờ con quái vật kia xuất hiện.
Cô muốn có được khối tinh thạch này.
Những ngày đầu tận thế, ma vật sơ cấp cũng không dễ tìm, Sở Thiên Tầm có ký ức của kiếp trước, cô biết rõ những nơi xuất hiện ma vật tiến cấp trên đường đi, đây là ưu thế chỉ mình cô có.
Cô muốn sử dụng thông tin mình biết để nắm bắt cơ hội càng nhiều càng tốt, khiến bản thân nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn, trở thành sự tồn tại hàng đầu trong các thánh đồ.
Cô biết rõ trong thời loạn thế, chỉ có kẻ mạnh mới có được an toàn thực sự, tự do và tôn nghiêm thực sự.
Phó Quốc Húc đi bộ cả buổi sáng.
Vừa yên bình một lát liền cảm thấy vừa khát vừa đói. Đam Mỹ Sắc
Anh mở ra ba lô Sở Thiên Tầm cho, lấy một bịch bánh quy và một chai nước ra.
Uống ừng ực từng ngụm lớn, anh mới cảm thấy bản thân dễ chịu hơn một chút.
Sau khi vào đại học H, bởi vì gia đình giàu có lại thêm cách làm người hào phóng, nên bạn học xung quanh luôn thích lợi dụng anh, nhưng anh cũng không quan tâm.
Nhưng thật không ngờ, thời gian trôi qua, mọi người đều cho rằng anh thật ngu ngốc, dễ lừa, còn đặt biệt hiệu Phó Nhị Ngốc sau lưng anh nửa.
Điều này khiến anh không vui trong một khoảng thời gian, đã quyết định sau khi tốt nghiệp sẽ quay trở lại vòng tròn của mình, sẽ không quan tâm bọn người nghèo khổ này nửa.
Bây giờ, anh lại đột nhiên thấy có chút may mắn.
Phó Nhị Ngốc thì Phó Nhị Ngốc, đám các người đều thông minh rồi, lại có mấy người có thể giống tôi lúc này chứ, được học muội đặc biệt chuẩn bị lương thực cứu mạng? Trong lòng Phó Quốc Húc có chút đắc ý khi nghĩ tới điều này.
Anh đưa bánh quy cho nhóm người Sở Thiên Tầm và Hàn Huyên.
Sở Thiên Tầm xua tay, ý bảo rằng cô cũng có.
Đúng là không phải ai trong lúc vội vàng chạy trốn cũng có thể chuẩn bị đầy đủ như bọn họ, trên quảng trường có rất nhiều người đói khát hai tay trống rỗng, đang hâm mộ nhìn nhóm người Sở Thiên Tầm ngồi cùng nhau ăn bánh quy uống nước.
Ma chủng rơi xuống tính đến nay chỉ mới một ngày, phần lớn mọi người vẫn còn tuân thủ trật tự công cộng và thuần phong mỹ tục, không ai dám đi lên cướp.
"Tôi tự hỏi tại sao cô lại đột nhiên muốn chia tay tôi, hóa ra là bám được vào người giàu có." Một giọng nói chế giễu vang lên trước mặt Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là vị bạn trai cũ của cô, Lục Triết Hãn.
Lục Triết Hãn nghiêng đầu, nhìn cô với vẻ khinh thường.
Hình dung vẻ ngoài của hắn thật lôi thôi, đã mất đi vẻ ngoài lịch sự tuấn tú thường ngày, quần áo lấm lem bùn đất, tóc tai rối bời, ống quần còn rách một đoạn.
Từ đêm qua đến giờ hắn chưa ăn thứ gì.
Giờ phút này, bụng hắn đói kêu vang, nhìn người phụ nữ mấy ngày trước là bạn gái mình giờ đang ngồi bên cạnh người đàn ông khác, có ăn có uống, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy uất ức.
"Bám vào đàn ông cũng không biết lựa người tốt một chút, vậy mà lại coi trọng Phó Nhị Ngốc?" Lục Triết Hãn cười nhạo nói: "Lúc này, một tên béo như hắn có thể mang cô chạy sao? Tiền có nhiều cũng vô dụng?"
Bạn gái tính cách yếu ớt trong ấn tượng của hắn vậy mà lại không đỏ mặt tức giận như hắn nghĩ.
Mà là lắc đầu mỉm cười, sau đó cô nhướng mi nhìn sang hắn.
Nụ cười đó của cô, là nụ cười dung túng của kẻ mạnh đối với kẻ yếu trên thảo nguyên, là nụ cười khinh bỉ của sư tử đực đối với thỏ trắng.
Cô ngăn Phó Quốc Húc đang nổi giận chuẩn bị đứng lên nói lý lẽ, chỉ xoay con dao nhuốm máu trong tay, khiến sống lưng Lục Triết Hãn lạnh toát.
Lục Triết Hãn mấp máy môi, muốn nói chút gì đó để giữ thể diện, nhưng cuối cùng vẫn là không dám nói ra.
Chỉ là bụng hắn thực sự quá đói, cuối cùng vẫn căng da mặt nói ra một câu: "Cô, chúng ta dù gì cũng từng quen biết, cô chia cho tôi chút đồ ăn đi."
Lần này Sở Thiên Tầm mới thật sự bật cười ra tiếng, cô nhướng mày, trong lòng tự mắng mình: Mình đã từng mù quáng như thế nào mới có thể yêu một người đàn ông như vậy chứ.
Sau đó cô lạnh mặt, không chút cảm xúc mà phun ra một câu: "Cút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.