Lương Húc ngồi ngẩn người trong phòng bệnh cho đến hoàng hôn.
Không ngờ là Trâu Dung Trạch lại đợi hắn ở bên ngoài. Mr. Trâu đứng dựa vào tường ngoài hành lang, trên cánh tay kẹp một cuốn sách ảnh nhỏ xinh, trông thấy Lương Húc đi ra thì anh khẽ vẫy tay với Lương Húc.
“—— Đại ca Trâu.”
Lời chào này khiến Trâu Dung Trạch sốc không nhẹ: “Đại ca?”
Lương Húc cũng bối rối vì vậy đành dựa theo vai vế của Phòng Linh Xu để xưng hô: “Chú Trâu?”
“OK, OK, cứ gọi là đại ca đi.” Mr. Trâu xấu hổ đến toát mồ hôi: “Sao cứ phải nhấn mạnh vào tuổi tác của tôi?”
Tiêu chuẩn kép kinh điển, anh gọi người ta là “Chàng trai trẻ” nhưng lại không chịu cho người ta gọi anh già đi.
Hai người cùng cảm thấy buồn cười, bọn họ sóng vai nhau đi về phía vườn hoa, xuyên qua cảnh sắc hoàng hôn mùa thu của Trường An.
“Tay có cảm giác không?” Kevin nhìn cánh tay băng bó của hắn: “Nếu vì vậy mà không thể cầm dao nữa thì không khỏi đáng tiếc quá.”
Lương Húc hơi cử động ngón tay: “Thật ra tay phải không dùng được cũng không sao, tôi thuận tay trái. Dùng dao tay phải là do bố tôi bắt đổi, bình thường khi phẫu thuật và thí nghiệm thì tôi vẫn luôn dùng tay trái.”
Kevin yên tâm: “Sau này nếu không làm bác sĩ thì có dự định gì khác không?”
“Có lẽ sẽ làm bác sĩ thú y.” Lương Húc nói một cách ôn hòa: “Hiểu Ninh yêu động vật, tôi làm bác sĩ thú y chắc cũng không khó.”
—— Suy nghĩ rất tích cực, dù sao cũng có một khoảng thời gian rất dài để hắn từ từ học tập. Trâu Dung Trạch tin với sự thông minh của Lương Húc thì muốn học cái gì cũng đều dễ dàng.
“Chúng tôi đợi cậu rất nhiều ngày, cứ nghĩ cậu sẽ không quay lại.” Anh cười khẽ rồi nói: “Linh Xu nằm trong phòng bệnh mắng cậu là tên khốn nhẫn tâm.”
Lương Húc hơi cụp mắt xuống.
“… Linh Xu thế nào rồi?”
“Không đáng ngại lắm.” Mr. Trâu nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Chỉ là bị bỏng mặt. Lúc trước tôi lo cậu ấy bị vỡ gan nhưng đưa đến bệnh viện mới biết không sao.”
—— Không đáng ngại lắm.
—— Chỉ là bị bỏng mặt.
Có lẽ chỉ những người rất yêu nhau mới nghĩ thoáng được như vậy.
Lương Húc cảm thấy khó chịu: “Là do tôi không bảo vệ tốt anh ấy.”
“Cậu đã cố gắng rồi.” Trâu Dung Trạch lại cười nói: “Cậu ấy không hề để ý đến chuyện này, ngược lại còn đòi nhân cơ hội này sửa mặt. Mấy ngày nay tôi đều đang giúp cậu ấy chọn ảnh —— Chỉ sợ cậu ấy sửa mặt xong sẽ muốn làm pop star.”
Phòng Linh Xu cực kỳ hưng phấn, ngày nào cũng tưởng tượng bản thân sẽ biến thành nam thần của hàng triệu thiếu nữ, lại thêm Trịnh Mỹ Dung đổ dầu vào lửa —— Sếp Trịnh nghe nói Phòng Quý phi bị hủy hoại nhan sắc bèn niềm nở đề cử một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ.
“Phòng khám này rất giỏi, đứng đầu trong ngành —— Nữ diễn viên phim điện ảnh xuất sắc nhất Tần Nùng, cậu biết chứ?” Sếp Trịnh dâng vật quý lên cho Phòng Quý phi: “Ai cũng nói mắt của cô ấy được làm ở đó. Có phải tự nhiên lắm không?”
Phòng Linh Xu gần như có thể tưởng tượng được ngày bản thân trở nên xinh đẹp chấn động khắp chốn!
Sếp Trịnh tận dụng mọi thời cơ: “Em trai Phòng à, cậu không có hứng thú với việc đóng phim nhưng việc ươm mầm cho KOL thì cứ giao cho chúng tôi, nhất định phải ký với công ty chúng tôi —— Nếu cậu muốn đóng phim thì cũng dễ, để anh Trâu giúp cậu mang tiền vào đoàn phim. Đảm bảo một năm nổi tiếng, hai năm đoạt giải, ba năm phong thần.”
Đúng là biết bắt quàng làm họ, giờ thành “em trai” luôn rồi!
Mr. Trâu nhìn bọn họ náo loạn thì dở khóc dở cười, cứ tiếp tục như vậy thì gian kế của Trịnh Mỹ Dung sẽ thật sự thành công. Chẳng lẽ Trung Quốc định tạo ra một “Yêu Vương” của nước Cộng hòa?
(*)“Yêu Vương” hay “Yêu Vương Bulgaria” là biệt danh của ca sĩ Azis tại Trung Quốc. Azis (7/3/1978) là một ca sĩ nhạc Pop dân gian người Bulgaria và là một nghệ sĩ đồng tính. Anh xếp hạng thứ 21 trong số những người Bulgaria vĩ đại trong cuộc bình chọn “100 người Anh vĩ đại nhất” của đài BBC.
Nghĩ đến đây thì anh bật cười: “Cậu ấy còn nói ngưỡng mộ cái mũi cao của cậu, chê mũi mình xấu.”
Lương Húc thì lại không quên được vết bỏng trên lưng cậu: “… Có phải sẽ cần mặc quần áo nịt trong thời gian rất dài không?”
“Vết thương còn chưa đóng vảy nhưng cậu ấy đã chọn trước màu hồng da cho mình rồi.” Trâu Dung Trạch chạm vào khóe miệng: “Cậu không cảm thấy màu này rất đáng yêu à?”
(*)Quần áo nịt hay quần áo áp lực là trang phục dành cho những người bị bỏng nặng. Khi bị bỏng collagen trong da phát triển với tốc độ nhanh gấp 10 lần bình thường. Với tốc độ tăng trưởng này có thể dẫn đến da bị phồng rộp, tấy đỏ, lồi sẹo và co rút do bỏng. Các nghiên cứu đã chỉ ra việc sử dụng đồ nịt trong 12-18 tháng dùng áp lực chống lại có thể giúp ngăn ngừa sẹo đáng kể.
Lương Húc càng cảm thấy áy náy hơn, bất chợt hắn ngẩng đầu lên: “Đại ca Trâu —— “
“Hửm?”
“Tuy Linh Xu rất quậy, miệng lại độc nhưng anh ấy thật sự rất tốt bụng.” Lương Húc nói một cách chân thành: “Anh nhất định phải trân trọng anh ấy. Hy vọng hai người sẽ ở bên nhau dài lâu mãi mãi.”
Trâu Khải Văn ngạc nhiên nhìn hắn: “Chàng trai trẻ, lời này nghe như kiểu cậu quen biết cậu ấy từ lâu rồi vậy. Đây là lời chúc phúc của một người bạn thân hay là lời thị uy của một người đàn ông?”
Câu hỏi khiến cho Lương Húc đỏ bừng mặt: “Tôi không… Tôi chỉ… Tôi chỉ cảm thấy vui thay cho anh ấy.”
Đối mặt với cuộc sống một cách tích cực vậy thì vấn đề nào cũng không phải là vấn đề lớn.
“Được rồi, được rồi, không đùa cậu nữa.” Kevin bật cười, anh đưa cuốn sách ảnh trên tay cho Lương Húc: “Đây là sách Weibo của Linh Xu. Cậu ấy nghe nói hôm nay cậu tới bệnh viện thì giục tôi đi in rồi nhờ tôi đưa cho cậu.”
Lương Húc hơi khó hiểu, hắn mở cuốn sách ảnh ra.
Trang cá nhân là của Phòng Linh Xu nhưng đây chắc chắn không giống những điều mà Phòng Linh Xu sẽ viết. Phòng Linh Xu sẽ chỉ đăng ảnh giả gái và những lời vui đùa hàng ngày, còn nội dung trong sách ảnh này thì vô cùng kỳ quái.
Thời gian bắt đầu từ lúc hắn và La Hiểu Ninh từ biệt tại núi Hồng Khánh và kết thúc vào ngày hắn bỏ vũ khí đầu thú.
Nội dung của ngày cuối cùng rất dài, bên dưới là hàng chục nghìn bình luận tò mò xen lẫn hoang mang, các fan đều ngơ ngác bàn luận “Sao anh Nguyện Vọng Nhỏ lại chuyển sang phong cách cổ điển?”.
Lương Húc biết, đó không phải là do Phòng Linh Xu viết.
Đây là câu chuyện đầu tiên hắn giảng cho La Hiểu Ninh. Hắn từng thử giải nghĩa nó dưới góc nhìn của sự lương thiện nhưng cuối cùng lại lựa chọn trả thù giống như Bá tước, muốn dùng máu để rửa sạch vết nhơ trên danh dự.
Nhưng kết cục của câu chuyện đã được viết ở trong đó ngay từ đầu.
Hắn từng nghe Như Ngọc Chi đọc, cũng từng đọc cho La Hiểu Ninh, trong hơn mười phút chờ Phòng Linh Xu ở thư viện hắn cũng đang đọc đi đọc lại nó để ghi nhớ.
Haydee của hắn đã viết ở đoạn cuối:
—— Em yêu chàng như em yêu cha em, yêu anh trai của em và như yêu chồng em.
Em yêu chàng như yêu cuộc sống này.
Trên thế giới không có gì là hạnh phúc hay đau khổ, chỉ có những sự so sánh giữa hoàn cảnh này với hoàn cảnh khác, vậy thôi. Chỉ có người từng trải qua bất hạnh mới có thể hiểu được niềm hạnh phúc lớn nhất. Chúng ta phải trải qua đau khổ mới có thể cảm nhận được niềm vui của cuộc sống.
Toàn bộ trí tuệ của nhân loại gói gọn trong bốn chữ.
Chờ đợi và hy vọng.
“Cảm ơn anh, đại ca Trâu.” Lương Húc ngấn nước mắt ôm cuốn sách ảnh vào lòng: “Thay tôi cảm ơn Linh Xu.”
Trâu Dung Trạch vỗ vỗ vai hắn động viên.
“Có một lời tôi đã muốn nói với cậu từ lâu.” Mr. Trâu nói một cách dịu dàng: “Cậu, Hiểu Ninh và cả Linh Xu, tuy tính cách khác nhau nhưng nguyên tắc làm việc thì rất giống nhau —— Luôn suy nghĩ cho người khác và rất ít khi suy xét cho chính mình. Nhưng giày vò bản thân là đang khiến những người yêu thương mình đau khổ.”
“Cuộc sống sau này hãy suy nghĩ cho mình nhiều một chút, trân trọng bản thân là trân trọng tấm lòng của người khác.”
“Dài lâu mãi mãi, mong ước của người Trung Quốc.” Anh ngước nhìn hoàng hôn của Trường An: “Lời chúc phúc này cũng tặng cho cậu.”
Trên bầu trời hoàng hôn rực rỡ hùng vĩ, đó là cát vàng trong gió thu bao phủ ánh nắng chiều, phản chiếu ráng chiều màu đồng cổ độc nhất vô nhị của vùng Tây Bắc.
Chim nhạn mùa thu đập cánh, bay về phương nam.
Ly biệt là vì biết rằng thu đi sẽ có xuân về.
Chúng ta phải trải qua đau khổ mới có thể cảm nhận được niềm vui của cuộc sống.
Toàn bộ trí tuệ của nhân loại gói gọn trong bốn chữ.
Chờ đợi và hy vọng.
Ngày mở phiên toà chớp mắt đã sắp đến, trước lúc đó tất cả những người bị thương đều được tiếp nhận điều trị y tế ngắn hoặc dài. Các chiến sĩ cảnh sát đương nhiên được nhận sự chữa trị cẩn thận, còn bị cáo thì cũng được hưởng quyền sống cơ bản.
La Quế Song được giải cứu, lực lượng cảnh sát đưa gã đến bệnh viện với một tâm trạng khó tả, không ai cho phép gã được chết một cách thoải mái trong bệnh viện.
Gã phải sống để tiếp nhận thẩm vấn, chờ bị xử bắn.
Những ngày chữa bệnh còn khiến La Quế Song bị giày vò, khó chịu hơn cả chịu thẩm vấn, đây có lẽ là một cách lăng trì tinh vi khác.
Nhưng những điều đó không đủ để giải tỏa nỗi căm hận trong lòng mọi người. Phòng Linh Xu có đầy một bụng ý nghĩ ranh ma, cậu lập mưu để những chiến sĩ cảnh sát lập công nhận phỏng vấn tại bệnh viện.
La Quế Song tự nhận là một huyền thoại, ở trong bệnh viện hy vọng duy nhất của gã là được phỏng vấn một lần để bày tỏ những suy nghĩ của mình khi giết người. Nhưng trong suốt quá trình điều trị kéo dài mười mấy ngày này, đông đảo phóng viên dồn dập kéo tới bệnh viện gã đang ở nhưng lại không có bất cứ ai tới phòng bệnh của gã.
—— Đương nhiên là do các ký giả nhận được lệnh từ Tổng Cục nên không dám đặt chân vào khu vực cấm, nhưng trong mắt La Quế Song thì đó lại là một chuyện khác.
Đám đồng đội trong Trung tâm Trinh sát hình sự cũng bày trò cùng với Phòng Linh Xu, bọn họ diễn kịch ở bên ngoài phòng bệnh. Nhạc Bình Bình đóng giả làm một nữ phóng viên cầm theo máy quay, xỏ giày cao gót bước từng bước lộp cộp đến trước cửa phòng bệnh. Anh chàng bác sĩ đẹp trai kia cũng đi cùng đóng kịch với cô.
Anh chàng bác sĩ ngạc nhiên nói: “Ồ, phóng viên Nhạc, cô tới phỏng vấn nghi phạm giết người à? Tôi cứ tưởng sẽ không có ai đến chứ!”
Nhạc Bình Bình từ chối một cách kiêu căng: “Cái đấy thì có gì để phỏng vấn? Nhờ anh đưa tôi đến chỗ của Đội trưởng Âu Dương Nhụy.”
La Quế Song trằn trọc trong phòng bệnh, nào ai để ý đến gã? Anh chàng bác sĩ đi theo Nhạc Bình Bình, hai người nói nói cười cười mà đi mất.
Chuyện này bị Lý Thành Lập biết được thì từ trên xuống dưới Trung tâm Trinh sát hình sự bị phê bình nghiêm khắc một trận.
“Nhạt nhẽo! Nông cạn!” Lý Thành Lập chỉ vào mũi mắng thật to: “Một đống việc chưa làm xong còn ở đây trút giận cá nhân!”
Mấy cô cậu cảnh sát trẻ tuổi tuy bị mắng nhưng lại thầm hí hửng. Hầy, quả nhiên bày trò chơi xấu cứ tin ở Phòng Linh Xu, kiểu này đúng là đâm thấu tim La Quế Song.
Tra tấn La Quế Song không phải là đám ngôi sao điện ảnh của Trung tâm Trinh sát hình sự mà là sự sốt ruột méo mó trong lòng gã.
“Chúng ta cũng đâu nhận phỏng vấn, chúng ta có khó chịu à?” Phòng Linh Xu cười nói: “Tự gã muốn thể hiện mình còn trách chúng ta diễn kịch hả?”
Tác phong khoe mẽ, mọi người điên cuồng nhấn like cho anh Phòng.
—— Không quá hai ngày thì bọn họ lại nhận được sự biểu dương ngại ngùng của Lý Thành Lập.
Bởi vì bị dằn vặt khó chịu lại không có ai để tâm sự nên La Quế Song bất ngờ khai báo lại hết tất cả các vụ án.
Sự thật về tội ác mà gã thú nhận cùng với lời khai của Chu Đồng Bưu và Lương Húc tạo thành một chuỗi bằng chứng thuyết phục. Cộng thêm chứng cứ chống lại Phùng Thúy Anh của La Hiểu Ninh thì chuỗi bằng chứng đã trở nên hoàn chỉnh.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
La Hiểu Ninh quả thật không ngốc, cậu ta không tố cáo một mình mà ép Phùng Thúy Anh phải đưa ra bằng chứng trước mặt cảnh sát. Vì vậy mà chứng cứ vô cùng thuyết phục khiến Phùng Thúy Anh không thể chối cãi.
Bảy vụ án mạng trong loạt án Kim Xuyên cuối cùng đã được đưa ra ánh sáng, chỉ ít ngày nữa sẽ tiến hành truy tố.
“Mấy đứa trẻ này, lần sau có làm gì thì phải xin chỉ thị của Cục trước hiểu không?” Lý Thành Lập vừa bất đắc dĩ vừa đau đầu: “Mau chóng làm thật tốt, làm thật tốt rồi tiếp nhận cái ghế của tôi. Thật sự tôi không dẫn dắt nổi mấy cô cậu nữa, một đám khỉ con!”
Kế sách đánh vào tâm lý ngoài dự đoán, cả đám nhảy múa điên cuồng ăn mừng trong nhóm WeChat.
“Hỏi lại mấy người tôi có đỉnh không?” Tuy anh Phòng không thể gặp mặt đồng đội nhưng có thể ở trong phòng bệnh cầm điện thoại khoe khoang, khoác lác.
Nhóm WeChat bị chữ “đỉnh” nhấn chìm, sau đó nhóm WeChat đổi tên thành “Phòng Linh Xu đỉnh nhất vũ trụ”.
Chỉ có Mr. Trâu bận tối mắt tối mũi, vừa phải sắp xếp luật sư cho Lương Húc vừa phải đi liên hệ để La Hiểu Ninh được tại ngoại điều trị.
Lệnh của phu nhân giống như thánh chỉ, Phòng Linh Xu chỉ cần nói một câu “Ông xã, anh đi đi” thì Mr. Trâu ngậm mật mà đi làm việc.
Ngày mở phiên toà, người người đều đổ xô ra đường còn Kevin lại từ tòa án chạy về bệnh viện, xách theo anh đào mà Phòng Linh Xu thích ăn.
“Anh mua được thật à?” Phòng Linh Xu giật mình.
“Bên ngoài bão cát lớn quá.” Kevin cởi áo gió ở ngoài phòng khách để tránh mang bụi bặm vào phòng bệnh: “Giống như thời tiết gió bão ở Texas. Ấy, đừng vội, rửa thì rửa sạch rồi nhưng đợi tôi tách hạt cho em.”
Phòng Linh Xu ôm mặt cười: “Ôi mẹ ơi, đúng là đãi ngộ của Quý phi!”
Nằm sấp về lại trên giường cậu tiếp tục suy nghĩ về gương mặt của mình: “Khó chọn quá đi à, mũi cũng muốn độn, mắt cũng muốn xẻ!” Cậu giơ hai bức ảnh của người nổi tiếng cho Mr. Trâu xem: “Sửa thành ai đây? Chung Việt hay là Bạch Dương?”
Kevin yên lặng nhìn cậu, như thể muốn nhìn cho vết sẹo cắt ngang hai gò má kia bị mài mòn rồi biến mất không còn dấu vết.
“Minh tinh của Trung Quốc tôi không biết nhiều.” Anh nói: “Như bây giờ cũng rất tốt, em rất xinh đẹp, tôi không có cách nào khống chế.”
Phòng Linh Xu trừng mắt nhìn anh.
Vì vậy Mr. Trâu bèn sờ mũi một cái: “Hai người đều rất đẹp, thế này khó chọn quá.”
Phòng Linh Xu lại trừng mắt nhìn anh.
Mr. Trâu bất đắc dĩ tách hạt anh đào: “Nói minh tinh đẹp không được, nói em đẹp cũng không được. Tôi không có con đường thứ ba sao?”
Phòng Linh Xu đá anh một cái làm nũng: “Mấy lời sến sẩm của anh cho chó ăn rồi à? Lẽ ra anh phải bốc phét một cách thắm thiết, nói là ‘Sao phải sửa thành như vậy? Em đẹp hơn họ nhiều!’.”
Bọn họ nhìn nhau cười, rồi đặt bức ảnh xuống cùng ăn anh đào trong ngọt ngào.
“Lương Húc thế nào rồi?” Phòng Linh Xu nhẹ giọng hỏi: “Khởi tố chưa?”
Trâu Khải Văn ngồi xuống cạnh cậu: “Tôi đã thuê một đội luật sư từ Bắc Kinh cho cậu ta. Cậu ta nhất định sẽ sống.”
—— Sau bức tường rào.
“Cậu ta còn trẻ, dựa theo pháp luật của Trung Quốc thì có lẽ chẳng tới mấy năm sẽ được thả tự do.” Trâu Khải Văn nắm chặt tay cậu: “Là em đã cứu cậu ta.”
“Con người chỉ có thể tự mình cứu mình.” Phòng Linh Xu nói: “Nhưng lẽ ra em nên gặp cậu ấy sớm hơn.”
—— Nếu như có thể gặp được sớm hơn.
Không có bất cứ vụ án nào gợn sóng mà không có gió, nhưng nếu muốn truy tìm nhân quả của nó thì luôn có quá nhiều điều nếu như.
Nếu như La Hiểu Ninh có thể hồi phục trí nhớ sớm hơn một chút, nếu như Lương Húc có thể tin tưởng vào lời hứa hẹn của Phòng Chính Quân, nếu như Lư Thế Cương có thể hiểu bảo hổ lột da ắt sẽ chuốc họa vào thân, nếu như La Quế Song có thể tìm ra được một chút lương tâm nhỏ nhoi.
Hoặc là, nếu như huyện Kim Xuyên không bần cùng đến thế, nếu như cơn phẫn nộ trong quần chúng của thôn Sa Trường được giải quyết một cách thỏa đáng, nếu như nhóm bốn người La Quế Song không bước lên hành trình chết chóc đến Myanmar.
Tất cả những nếu như đó đều là vết sẹo mà thời gian vĩnh viễn khó chữa lành. Nó chứa đầy những suy nghĩ sai lầm của thiện và ác, cũng tràn ngập sự chế giễu và dịu dàng của số phận hỉ nộ vô thường.
Mọi đường sai bước nhầm sẽ phải trả giá bằng một sinh mệnh tươi sống không bao giờ có thể hồi sinh được nữa, là đám mây máu kéo dài không tan trên bầu trời Trường An, là những cuộc đời méo mó của một thế hệ vụ án Kim Xuyên.
Nhưng thiện và ác luôn tranh đấu giữa khe hở của những điều nếu như. Trong chặng đường mười lăm năm gập ghềnh, tuy không có nếu như nhưng vẫn có niềm tin và sự dịu dàng; vẫn có tình thân, tình bạn, tình yêu mang đến hy vọng; vẫn có những chí hướng anh dũng vĩnh viễn không bao giờ nói từ bỏ.
Người ta luôn sẵn sàng tưởng tượng đến những điều nếu như, mong muốn cuộc đời có thể được viết lại giống như một câu chuyện, mong rằng tại nơi tối tăm sẽ có một bàn tay xoay ngược kim đồng hồ.
—— Giả sử có nếu như.
Gió thu hiu hiu cuộn trào cát vàng, ngay hôm nay, tại đầu kia của thành phố này vụ án giết người hàng loạt ở Kim Xuyên mở phiên toà xét xử công khai. Tất cả những kẻ có tội và tuẫn tội đều sẽ đón nhận bản án xứng đáng.
Loạt vụ án đẫm máu chứa đựng đầy sinh tử và hận thù này cuối cùng cũng buông xuống tấm màn nặng nề mà não nề của nó.
Bão cát dày đặc, khó che kín trời xanh.
“Vừa rồi cha em cũng tới tòa án, ông ấy hỏi tôi về em.” Trâu Khải Văn gom hạt anh đào vào trong đ ĩa: “Hỏi em tiếp theo có dự định gì.”
“Dự định sửa thành nam thần quốc dân, gia nhập giới giải trí á.”
Kevin cười gõ lên đầu cậu.
“Ông ấy nói em lựa chọn thế nào thì ông ấy cũng ủng hộ. Ngược lại thì Cục trưởng Lý của các em vô cùng muốn giữ em lại nhưng không tiện nói với tôi.”
“Để em làm chính mình một thời gian đi.” Phòng Linh Xu vươn vai: “Đợi đến lúc em có thể đi máy bay thì đầu tiên là muốn về Texas với anh chơi một chút, xem cây liễu mà chúng ta trồng. Thành công rồi thì rút lui, em không làm cảnh sát nữa nhưng nếu sau này Trường An còn có vụ án lớn —— “
“Em muốn quay về hỗ trợ?”
“Tuy là nói như thế.” Phòng Linh Xu nhìn bầu trời mù mịt cát vàng: “Nhưng em hy vọng từ nay về sau không bao giờ xuất hiện vụ án Kim Xuyên thứ hai nữa.”
—— Chỉ mong thế gian mãi mãi không có vụ án Kim Xuyên.
Gió thu thổi qua bên ngoài cửa sổ phòng họ, thổi qua phố xá của thành phố cổ kính này. Ngọn gió ấy vẫn mang theo cát bụi nhà Hán, bùn đất nhà Đường lướt qua con đường cái Chu Tước cũ, lướt qua Chợ phía Tây và Chợ phía Đông, lướt qua ngày và đêm của toà Cố Đô này.
Cát vàng tới từ vùng Tây Bắc hoang vu, nó vùi lấp vô số vết tích của thời gian, cũng sẽ vùi lấp rất nhiều thù hận và tội lỗi, vùi lấp rất nhiều tình yêu và sự chân thành, vùi lấp rất nhiều sự phẫn nộ méo mó vì bất công, vùi lấp rất nhiều sự thật nhẫn nại vì bình yên.
Bất kể là đau xót và thương tâm đ ến đâu rồi cuối cùng cũng sẽ trôi theo cát vàng cuồn cuộn, càng đi càng xa.
Nhưng công lý sẽ vĩnh viễn không bao giờ bị thời gian và cát bụi vùi lấp.
Nó giống như đội quân đất nung của vua Tần, cũng giống như cây liễu mùa xuân ở Bá Kiều, chung quy sẽ có một ngày trồi lên khỏi mặt đất.
Hết chương 63.