Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi

Chương 79: Vờ như không có gì




Phòng Huân nói trắng ra, khiến Tử An câm nín luôn.
Thấy Tử An im tịt, Bộ Nhiễm đành phải giải vây: "Người ta là người tu hành đó, đương nhiên không có mấy loại d*c vọng trần tục thế giống chúng ta. Huân tỷ, ăn nói cho cẩn thận."
Nhưng Phòng Huân còn lâu mới thèm cẩn thận, nàng chính là loại người chết vì tò mò.
Phòng Huân lại lượn tới trước người Tử An: "Người anh em, trước khi tới đây ngươi làm gì? Chắc không phải lúc nào cũng làm hòa thượng chứ?"
Tử An: "A di đà phật, người xuất gia không được nói dối. Bần tăng trước giờ đều là hòa thượng."
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh.
Bộ Nhiễm cẩn thận đánh giá hòa thượng trước mặt: "Được, người xuất gia không nói dối —— vậy tên thế tục của ngươi là gì? Trước khi xuất gia thì làm nghề gì?"
Tử An mặt không biến sắc nói: "Nếu nói đến tên thì đó cũng chỉ là cách gọi mà thôi. Tên ta có là Nhất, Nhị, Tam, Tứ, họ là Triệu, Tiền, Tôn, Lý thì cũng đều giống nhau, tất cả đều chỉ là cát bụi, nháy mắt là biến mất."
Bộ Nhiễm cười cười: "Không thể nói như thế được, gọi Nhất, Nhị, Tam, Tứ cũng chỉ là cách đánh số, gọi Triệu, Tiền, Tôn, Lý thì còn có thể chia ra cao, thấp, mập, ốm đấy."
Nàng dừng lại, mỉm cười nhìn Tử An. Các nàng đã tiết lộ rất nhiều thông tin, nhưng hòa thượng này lại không chịu nhả ra bao nhiêu. Trực giác trong lòng khiến nàng thấy nghi ngờ, làm cho nàng không thể tin tưởng hòa thượng một thân khí độ cao thâm trước mặt.
"Nếu như ta nói ta không có tên tuổi, có lẽ các ngươi cũng không tin, nhưng mà ta thật sự không có tên." Khóe miệng Tử An giật giật, vẽ ra một độ cong. "Nhưng đúng là ta có đánh số —— 002."
Phòng Huân cười vang: "Tại sao ngươi không nói ngươi gọi là 007 luôn đi?"
Bộ Nhiễm lại nhìn hắn, nghi ngờ trong lòng nàng không dễ dàng giải trừ như vậy, lại hỏi thêm một chuyện: "007 đã sản xuất mấy chục năm, hơn hai mươi bộ phim, ngươi thấy Bondgirl nào xinh đẹp nhất?"
Tử An nhìn dữ liệu đang bắn tằng tằng trước mặt, chắp tay trước ngực, sắc mặt bình thường nói: "Da thịt cốt cùng, mỹ nhân sau cũng thành trắng, nữ thí chủ hỏi cái này đúng là làm khó bần tăng... Chỉ mỗi vị đang ở bên ngoài kia đã khiến bần tăng phải ngày ngày tụng kinh rồi."
Bộ Nhiễm: "..."
Nàng nhất thời cũng không hiểu Tử An nói như vậy có được tính là đã trả lời câu hỏi của nàng hay chưa nữa?
Phòng Huân lẩm bẩm nói: "Tội quá, tội quá. Người xuất gia không thể yêu đương sao? Đáng tiếc... Đúng là quá đáng tiếc, ta cảm thấy con người ngươi cũng không tệ, so với nhãi con Lưu Lưu chỉ cần thấy người hữu dụng sẽ chạy đi lấy lòng, nhận bậy nhận bạ kia thì tốt hơn nhiều lắm. Trên thế giới này có ai lại không thích mỹ nhân chứ? Ánh mắt Lưu Lưu nhìn Tiểu Trì đại phu có chỗ không thích hợp, nếu ngươi không ra tay, chẳng lẽ lại để nhãi con kia được hời sao?"
"Huân tỷ, có cái quái gì trong đầu ngươi thế? Mấy cái thoại bản đó ngươi đừng có vẽ tiếp nữa." Bộ Nhiễm đột nhiên chau mày: "Ồ, các ngươi có cảm thấy không, trong phòng đột nhiên càng lúc càng lạnh."


Tử An xoay người lại, hắn nhìn thấy băng tuyết đã tràn tới sau cửa, chỉ trong mấy hơi thở, băng sương trắng như tuyết đã bao trùm mặt đất trong nháy mắt.
Hai vị cô nương vẫn còn đang nghịch y phục, Phòng Huân vừa mới cởi áo choàng dày nặng của bản thân, muốn khoác lên cho Bộ Nhiễm, Bộ Nhiễm lại giữ tay nàng lại, bắt nàng mặc lại cho tử tế.
Các nàng vừa mới ngẩng đầu, là có thể nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị trước mặt.
Nhiệt độ từ từ hạ thấp, tiếng gió nhẹ nhàng truyền tới từ sau cánh cửa, con ngươi Tử An giãn ra rất nhanh, tay vội vàng nhấn xuống dưới một cái.
Băng tuyết đang lan tràn đột nhiên dừng lại, Tử An không quay đầu, cũng biết đang dừng lại còn có hai cô nương sau lưng.
Hắn mở thêm một cái hiệp gian trong hiệp gian có sẵn.
Lần này, người hắn lựa chọn nhốt lại là Phòng Huân, Bộ Nhiễm... và cả người đang đứng ngoài cửa nữa.
Hắn thuận theo hướng băng tuyết tràn tới, mở cửa sau ra.
Bên kia cánh cửa có một người đang đứng, tay đặt trên nắm cửa, giống như là sắp mở cửa.
Bên ngoài đã biến thành một cánh đồng băng tuyết, lấy Trì Võng làm tâm, đường phố vừa nãy đã bị phủ một tầng băng tuyết trắng tinh.
Trên tóc Trì Võng còn vương hoa tuyết, Tử An nhìn y trong chốc lát, dịu dàng đưa tay phất rơi hoa tuyết trên tóc y.
Người trước mặt, da dẻ trắng đến trong suốt như băng, tóc đen huyền như bóng đêm. Vậy mà y lại có thể tự do cử động trong hiệp gian, không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào, cũng không biết y đã nghe được bao nhiêu.
Dưới đáy mắt của y là một màu đen đến mức khiến người ta giật mình kinh hãi, thấy không rõ, đoán không ra.
Bên trong hiệp gian không ai biết có chuyện gì xảy ra, Tử An cúi đầu.
Đây là lần đầu tiên hắn gần gũi với người luôn xuất hiện trong giấc mộng kia tới như vậy trong thực tế.
Trái tim vốn luôn tĩnh lặng như mặt hồ, bị một viên đá rơi xuống, bọt nước văng lên, tạo thành từng vòng từng vòng lan tỏa ra ngoài, không thể nào khôi phục lại như lúc ban đầu.
"Trì thí chủ, ta vừa mới kiểm tra, cả hai người các nàng đều không gặp vấn đề giống như ta." Tử An chăm chú nhìn gương mặt Trì Võng, thế mà hắn lại rất muốn chạm vào làn da không tỳ vết của y, còn muốn hôn lên đôi mắt có thể câu dẫn hồn phách kia.
Nhận ra bản thân có ý nghĩ vô lễ, hắn vội vã lùi về sau vài bước, kéo giãn khoảng cách với Trì Võng.
Tử An nhìn y, biết người trước mặt không thể trả lời hắn, nhưng vẫn cố chấp hỏi: "Tại sao hiệp gian không giữ nổi ngươi? Ngươi là ai mới được?"
"Tại sao tất cả những chuyện ta muốn làm, cần làm đều liên quan tới ngươi."
Dưới áp chế của hai tầng hiệp gian, rõ ràng Trì Võng không thể phát hiện những chuyện đang xảy ra trước mặt, nhưng Tử An lại cảm giác được, dường như Trì Võng đang trầm mặc nhìn hắn chăm chú.
Tựa như y đã biết rất nhiều chuyện, nhưng lại chọn không nói ra.
Bỏ đi lớp ngụy trang, người này đẹp đến độ khiến người khác quên cả thở, thời gian không để lại bất cứ dấu vết gì trên cơ thể y, nhưng lại vô tình khắc nên nét già nua trong hồn phách của y.
Nhìn vào mắt y, Tử An đột nhiên cảm thấy, đây là nơi duy nhất lộ ra sơ hở, có thể chứng kiến những năm dài dằng dặc mà y đã cô độc trải qua.
Y đã đơn độc rất lâu rồi. Y đã rất mệt mỏi.
Tử An thở dài thật dài: "Mấy chuyện này, vẫn chưa đến lúc ngươi nên biết. Cho nên... thứ lỗi."
Có một số việc một khi đã xảy ra, đến lần thứ hai, thứ ba thì có thể trở nên quen tay hay việc, hắn cẩn thận chạm vào trán Trì Võng, mở tay Trì Võng ra, nắm chặt lấy tay y.
Chỉ là lần này hắn không lập tức phát hiện ra, hắn đã lồ ng mười ngón tay vào nhau theo bản năng, nắm chặt tay y trong tay mình.
Tử An nhắm mắt lại, thanh âm đánh thẳng vào nơi chứa đựng ký ức sâu xa nhất: "Truyền dữ liệu, bắt đầu sửa chữa ký ức."
"Ngươi vừa nãy chỉ đang đứng ở cửa sau, xem Phong Vân Tranh và Phòng Lưu luận võ, ngươi không nghe thấy chúng ta nói chuyện, được không?"
Tử An mở mắt ra, chậm rãi buông bàn tay đang nắm chặt ra, "Ghi nhớ tình huống dị thường, phân tích tại sao y lại... có thể khôi phục ý thức trong hiệp gian, còn nữa, chỗ băng tuyết kia là thế nào?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Tay hắn đ è xuống một chút.
Băng tuyết dưới chân Trì Võng biến mất sạch.
Hắn lui vào trong phòng, giấu tay xuống dưới, Bộ Nhiễm và Phòng Huân cử động lại bình thường, các nàng không phát hiện ra quá trình tạm dừng vừa xong.
Trên bàn, ngọn lửa trên nến lại bắt đầu lay động theo gió, tiểu nhị của tửu quán lấy rượu từ trên hộc tủ xuống, đưa vào trong bếp hâm nóng, run lập cập oán thán: "Cũng sắp vào hạ rồi, sao bắc cảnh còn lạnh thế này?"
Thân thể Phòng Lưu đang dừng lại giữa không trung lại bắt đầu chuyển động, thương đánh mạnh vào rìu của Phong Vân Tranh.
Cậu không đấu lại võ công cương mãnh của Phong Vân Tranh, thân thể Phòng Lưu bay về phía sau, lật người trên không trung một cái để giảm bớt lực đánh, sau khi đáp xuống đất thì lùi về sau một bước.
Thương trong tay thiếu niên lại run lên: "Í, sao tự nhiên lại lạnh thế này? Bắc cảnh đúng là chỉ lạnh không nóng nha."
Phong Vân Tranh cười mỉa: "Yếu ớt."
Hai người bên ngoài tiếp tục luận võ, sau mấy chiêu, không ngoài dự đoán, Phòng Lưu thua tưng bừng.
Quay lại phòng, Phòng Huân lập tức rót cho cậu rượu vừa mới hâm nóng xong: "Thua là phải uống, uống đi! Không được kiếm cớ."
Trì Võng ngồi xuống cạnh Tử An, cúi đầu, cực kỳ lặng lẽ.
Dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Sau tiệc rượu, mọi người đều vui vẻ, đến lúc ăn xong, Trì Võng dặn dò tửu quán chuẩn bị ba gian phòng cho khách, y và Tử An, Phòng Lưu mỗi người một gian.
Phòng Huân và Bộ Nhiễm cùng Phong Vân Tranh tới Phong Vân sơn trang, trước khi đi, Phòng Huân hớn ha hớn hở nói: "Nhiễm Nhiễm, sơn trang của Phong đại ca chơi cũng vui lắm, ta dẫn ngươi tới xem thung lũng hoa mai mà trước đây ta hay luyện võ nha!"
Phòng Lưu đã uống đến đỏ bừng cả mặt, hơi hơi chóng mặt, nhưng lại muốn chạy theo Trì Võng vào phòng ngủ của y: "Ta có thể... nằm dưới đất ngủ mà! Ta muốn ngủ trên sàn nhà."
Tử An nói một tiếng: "A di đà phật." giơ tay đấm vào vị trí dạ dày của nhãi con say khướt kia, Phòng Lưu lập tức hét to một tiếng, chạy ra ngoài ói.
Đến lúc cậu quay lại thì cửa phòng Trì Võng đã đóng chặt, Tử An thở ra một hơi, rồi quay lại khách phòng của mình.
Trì Võng đứng giữa phòng tối thui, nhẹ giọng gọi: "Sa Thạch."
Thanh âm Sa Thạch vang lên, "Ta... tại sao ta lại bị như thế lần nữa, lại bị cưỡng chế thăng cấp? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế?"
Trì Võng im lặng khác thường, không nói chữ nào, y nghe thấy tiếng cửa phòng hòa thượng đóng lại, Phòng Lưu lảo đảo vào trong khách phòng, bốn phía yên ắng trở lại, dường như hai người kia cũng đã nghỉ ngơi.
Y thu dọn đồ đạc một chút, mở cửa sổ nhảy ra ngoài.
"Tiểu Trì, tại sao lại đi về phía tây? Ngươi muốn đi đâu?"
Thanh âm trì Võng lạnh đi: "Đi suy nghĩ một chút."
Sa Thạch nghi ngờ nói: "Ngươi muốn nghĩ chuyện gì?"
"Suy nghĩ xem Mộc Bắc Hy cuối cùng chết ở đâu." Trì Võng nói ra lời kinh người: "Ta muốn đi lật mộ hắn lên."
Sa Thạch: "..."
Mà ở phòng cách vách, Tử An đang lặng lẽ tĩnh tọa, hắn nhìn khoảng không trước mặt, một con số đang lập lòe kim quang: "8???".
Đây là mảnh vỡ hắn thu được sau khi tiếp xúc thân thể với Trì Võng.
Những mảnh vỡ này đã khiến cho hắn bị nhầm lẫn về bản thân quá lâu, khiến tinh thần hắn bị tổn thương.
Hắn không biết có nên mở ra xem hay không nữa.
Nhưng trong lúc hắn do dự, lại nhìn thấy thông tin hiện lên trên giao diện điều khiển khiến hắn cực kỳ kinh hãi.
Chỉ thấy trên đó viết: "Phản hồi: mệnh lệnh thất bại."
"Dữ liệu đã truyền thành công, nhưng nhân vật mục tiêu Trì Võng quá mạnh, không thể nào tiến hành sửa chữa ký ức được."
Tử An bối rối trong chốt lát, mới hiểu được điều này có nghĩa là gì, hắn lập tức nhảy dựng lên, chạy tới trước phòng Trì Võng, gõ cửa một cái: "Trì thí chủ."
Trong phòng không có tiếng trả lời, Tử An quyết định rất nhanh, đẩy cửa phòng ra.
Gió đêm bắc cảnh thổi vào từ cửa sổ đang rộng mở, cửa sổ gỗ trong phòng chạm vào nhau, phát ra âm thanh rất nhỏ.
... Nhưng trong này từ lâu đã không còn một bóng người.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tử An: Hôm nay nỗ lực gạt y, đổi lại tương lai nỗ lực quỳ ván giặt.
Tác giả Ayzo: Ván giặt y phục sao? Yên tâm, sao y lại có thể thiếu sáng tạo thế được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.