Trì Võng không hề hoang mang nói: "Nếu chư vị đã không còn nghi ngờ thân phận của ta nữa, thì ta thân là chưởng môn Vô Chính Môn, đương nhiên phải tận chức trách, thanh lý những kẻ không tuân thủ, vi phạm môn quy, mới có thể răn đe, làm trong sạch lại không khí trong môn phái."
Lời này hợp tình hợp lý, không ai có thể phản đối nói một chữ "Không", sau đó Trì Võng gọi một tiếng: "Lưu Lưu."
Phòng Lưu bây giờ mới biết đã ôm được một cái đùi lớn, dựa được vào một ngọn núi vững chắc hơn người, khiến cho ngực cậu càng ưỡn cao hơn thường ngày. Trước đây cậu vốn đã rất thông minh, được ở cùng với Trì Võng một thời gian dài, đã rèn ra được chút ăn ý với Trì Võng, sau khi Trì Võng ra hiệu, cậu bắt sóng được ngay, lập tức cho người mang chứng cứ lên, bắt đầu tính sổ từng tên một.
Trong khoảng thời gian Trì Võng không có mặt ở tổng đàn, thực ra chẳng khó mà đoán được người dẫn đầu làm khó cậu —— chính là Trương lão bản vẫn không chịu lộ mặt của tú phường Đỉnh Thịnh, bây giờ Trì Võng đã đứng vững trong môn phái, lại giữ nguyên tín nhiệm với cậu, vẫn coi trọng cậu như trước, cho nên cậu mang tiếng là chó săn hạng nhất của Tiểu Trì ca ca, đương nhiên phải tìm hiểu rõ nguyên nhân, nắm thật chặt đầu mà nhổ sạch mầm mống tai họa, thì chuyện này mới có thể hạ màn.
Huống chi bây giờ Phòng Lưu đang nắm trong tay rất nhiều chứng cứ, trước đó chỉ vì Trì Võng chưa tới, khiến cho thân phận của cậu cũng phải chịu hiềm nghi, nếu tùy tiện đưa ra chỉ tổ đánh rắn động cỏ, đành phải kiềm chế không lộ ra.
Bây giờ Phòng Lưu lần lượt nói ra từng cái tên của những kẻ lòng mang dị tâm trong Vô Chính Môn, đưa từng kẻ ra xét xử trước toàn môn phái, Trì Võng lần tiên lộ diện, đã triển lộ uy thế, tát thẳng vào mặt chúng.
Trong phần đông những kẻ đang nắm giữ vị trí cao trong môn phái, cũng có một số người thanh liêm cần chính, không bị liên lụy trong lần thanh lý môn hộ này. Bao gồm cả vị trưởng lão dẫn đầu lấy ra bản đồng âm dương chứa di lệnh của Mộc Bắc Hy, xưa nay lão làm việc chính trực, không chịu thông đồng làm bậy, trong lần thanh lý này, lão nằm trong số ít những người thể an toàn thoát ra.
Chỉ là bây giờ lão đã lui về sau vài bước, nhịn một hồi rồi cũng không nhịn được mà nói: "Chưởng môn y thuật trác tuyệt, đúng ra ta cũng không nên hỏi nhiều, nhưng mà có một chuyện như cái dằm trong tim, không sao chịu được —— chưởng môn, Ly Hồn Hạnh là cái gì? Ta sống mấy chục năm nay, tại sao lại chưa bao giờ nghe tới?"
Trì Võng chỉ nhàn nhạt nói: "Không biết cũng không sao, thứ ấy có từ thời Thủy hoàng đế, đến nay đã tuyệt tích, hậu nhân không biết cũng là bình thường."
Trưởng lão không hỏi thêm, nhưng Sa Thạch lại lập tức hỏi tiếp: "Tiểu Trì, ta còn tưởng đó chỉ là một loài hoa xinh đẹp thôi chứ, nếu không phải hôm nay dâm tăng nói ra rõ ràng, ta còn không biết được lai lịch hoa văn trên hình xăm của ngươi đâu, nhưng mà ta cũng muốn biết... Ly Hồn Hạnh là cái gì thế? Nếu ngươi nói nó có từ thời Thủy hoàng đế, thì chắc chắn là ngươi đã nhìn thấy rồi."
"Không chỉ từng nhìn thấy." Trì Võng lặng lẽ liếc nhìn Tử An một cái, thấy hắn vẫn an tĩnh đứng trong góc nhỏ, nửa người bị bóng tối bao phủ, không thấy rõ thần sắc.
Thanh âm trẻ con mềm mại của Sa Thạch lại vang lên, lại còn nhỏ giọng ăn vạ: "Ngươi nói ta nghe chút chút thôi được không? Ly Hồn Hạnh là cái gì nha? Tại sao ta không tra ra được?"
Tâm nguyện nho nhỏ này của Sa Thạch thì Trì Võng vẫn sẵn lòng thỏa mãn.
"Ly Hồn Hạnh mọc dọc theo một con đường ở phía tây bắc cảnh, nở hoa vào mùa xuân hạ như hoa hạnh, hình dáng khác với cây hạnh thông thường, bông hoa đồng tâm cực kỳ hiếm thấy, cũng có chút danh tiếng vào lúc đó..."
Trì Võng nhớ lại lần đầu tiên y nhìn thấy Ly Hồn Hạnh, là lúc trên đường đi tới phía tây bắc cảnh.
Sau khi Trang Diễn cứu y ra khỏi trang viên bí mật của Trang Hầu, liền phái hộ vệ tâm phúc hộ tống y rời khỏi tuyến đầu phân tranh.
Lúc đó Trang Diễn vừa mới cắt đứt quan hệ với Trang Hầu, mỗi bên dẫn quân cát cứ một phương, thế cục động cái là nổ. Đao kiếm không có mắt, Trang Diễn càng phải chuyên tâm nghênh chiến, đành phải đưa Trì Võng tới nơi duy nhất mà hắn yên tâm —— tổ trạch ở thôn Tử Đằng mà thân nương của hắn lưu lại.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Lúc đó Tiểu Trì ngồi trên xe ngựa rời đi, từng đi qua rừng Ly Hồn Hạnh độc nhất ở bắc cảnh, mảnh rừng này nằm dọc hai bên con đường tới phía tây bắc cảnh, khó mà bỏ qua được.
Đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi trong rừng hoa, lúc Tiểu Trì xuống xe, nhặt một đóa hoa hạnh rơi trên mặt đất, hình dáng đóa hoa kia rất hiếm thấy, nhụy h0a dẹt, đài hoa trong suốt có noãn, mà trên đóa hoa có hai vòng đồng tâm, xinh đẹp tinh tế, cực kỳ hút mắt.
Tiểu Trì cầm xem một lát, đột nhiên ngộ ra cái gì. Y lấy ngọc bội mà Trang Diễn tặng cho lúc trước từ trong y phục của mình ra, y đã dùng dây xuyên qua khối ngọc bội này đeo lên cổ, vẫn luôn giữ trong người. Y lật mặt sau ra, đặt hình vẽ ở mặt sau miếng ngọc so sánh với đóa hoa trên tay, thần sắc như đã ngộ ra điều gì.
Cùng Tiểu Trì đi tới phía tây còn có Lương quản sự hết mực trung thành với Trang Diễn. Từ khi lão nhìn thấy Tiểu Trì đeo khối ngọc bội này của Trang Diễn lên người, thái độ cư xử với Tiểu Trì đã khách khí hơn trước đây rất nhiều. Tiểu Trì biết Lương quản sự là hạ nhân của Thiện nương tử lưu lại, đoán rằng lão ít nhiều cũng biết chút chuyện, bèn cầm hoa đi hỏi.
Lương quản sự quả nhiên có biết: "Năm đó khi phu nhân còn sống, đã từng nhắc tới rừng hoa này, là Ly Hồn Hạnh. Cây hạnh mọc ở nhiều nơi trong bắc cảnh, nhưng Ly Hồn Hạnh chỉ sinh trưởng trong mảnh rừng này, nghe nói là do khí hậu khác biệt, nên ở nơi khác e là cũng không thấy được loại hoa hạnh này."
"Sao lại gọi là Ly Hồn Hạnh?"
Lương quản sự lắc đầu nói: "Quá nửa là vì quanh đây từng có truyền thuyết gì đó đi? Nhiều hơn thì ta cũng không biết."
Đúng ra việc này sẽ chấm dứt ở đây, cũng sẽ không làm cho Tiểu Trì luôn nhớ trong lòng, nhưng chuyện trên đời này nhiều khi là do ma xui quỷ khiến, lúc đó trong xe của y còn mang theo sách trong thư phòng của Trang Diễn, trong đó có một quyển: "Thực vật ở bắc cảnh và hình dạng", vừa vặn được xếp ở trên, Tiểu Trì chỉ nhìn lướt qua đã thấy.
Y lấy quyển sách này ra, phát hiện người viết quyển này lại là Thiện nương tử. Tiểu Trì mở ra cực kỳ cẩn thận, dựa theo phân loại thực vật mà tìm, thử xem có loại cây gọi là "Ly Hồn Hạnh" hay không.
Lật ra từng tờ từng tờ một, không ngờ y tìm thấy "Ly Hồn Hạnh" thật, khi y hớn hở tra xem, lại phát hiện ra tờ ghi chép về "Ly Hồn Hạnh" đã bị người khác xé mất.
Điều này khiến cho Tiểu Trì cảm thấy rất bất ngờ, vì y biết Trang Diễn cực kỳ quý trọng di vật của Thiện nương tử, quyển này là bản thảo do Thiện nương tử tự tay viết, vô cùng quý giá, Trang Diễn không thể vô duyên vô cớ để cho người khác hủy hoại như vậy được... Trừ khi là Thiện nương tử hoặc Trang Diễn tự tay xé ra, là vì nội dung trên đó không thể để cho người khác đọc được hay sao.
Y suy nghĩ một hồi, mới đặt quyển "Thực vật ở bắc cảnh và hình dạng" lại chỗ cũ, xốc màn xe ngựa lên, cẩn thận quan sát phong cảnh địa thế xung quanh.
Chuyện này thật kỳ lạ, Tiểu Trì liền lưu tâm. Y nghĩ, nếu có cơ hội, nhất định phải tìm được trang đã bị xé mất, xem thử xem bên trên viết cái gì.
"... Lúc Ly Hồn Hạnh nở hoa thì không được ở gần, nếu lúc đó có gió nhẹ thổi qua thì không đáng ngại." Trì Võng giải thích cho Sa Thạch, "Nhưng nếu lặng gió, lại đúng lúc hoa hạnh nở rộ, hương hoa thơm nồng, ngồi lâu sẽ khiến người ta buồn ngủ, hãm sâu trong mộng. Chính vì vậy mà gọi là Ly Hồn."
Sa Thạch vui vẻ nói: "Đúng rồi nha, Tiểu Trì, để nói cho ngươi một tin tốt —— sau khi ngươi và Phòng Lưu thu phục được Vô Chính Môn, dựa theo phản hồi sóng lượng tử của ta, tính thêm tất cả những người trung thành vào thế lực của ngươi, bây giờ ngươi đã nắm giữ 75% sức ảnh hưởng với giang hồ, chúng ta không ngừng cố gắng! Làm Chân Gà đói chết là việc trong tầm tay nha."
Trì Võng nhìn Phòng Lưu: "Ừm, muốn đoạt được ảnh hưởng lớn trên triều đình, kinh thương, còn phải dựa vào nhóc con này vất vả giúp ta... Chỉ không biết hai tiểu cô nương Phòng Huân, Bộ Nhiễm kia sẽ phản công thế nào đây."
Tử An lặng lẽ quan sát bên cạnh, khi Trì Võng đẩy Phòng Lưu lên trước, lại vô thanh vô thức giấu đi chính mình.
Dù sao y cũng không muốn bị quá nhiều người ở đây nhìn thấy dung mạo của mình, sau khi chứng thực thân phận liền để cho Phòng Lưu lên đài, chính mình thì yên tĩnh lùi vào hậu trường, vững vàng khống chế toàn cục.
Nói thực thì khi Tử An nhìn Trì Võng vào thời khắc này, hắn không nghĩ nhiều tới việc phải tuân thủ thanh quy giới luật, càng không nhận ra tâm tình hiện giờ của hắn bất thường tới mức nào.
Hắn chỉ nhìn Trì Võng đang đứng cách đó không xa, nhớ lại cảm giác khi chạm lên lưng của y.
Làn da của Trì Võng vừa lạnh vừa mỏng, giống như một món đồ sứ quý giá đã bị thời gian dài đằng đẵng giấu đi, không chỉ bí ẩn khó lường, còn khiến người ta lưu luyến mãi không quên.
Chỉ là hắn đoán không sai, ở vị trí vẽ cành hoa hạnh kia, đúng là có một vết sẹo. Tuy rằng khi chạm vào thì chỉ khác biệt tí tẹo, nhưng hắn dám khẳng định mình đã đoán đúng rồi.
Như vậy, chỗ này trước đó từng có một vết thương xuyên qua thân thể, dựa theo độ dài và hình dáng của vết sẹo, tám phần mười là từng bị người khác dùng trường kiếm đâm xuyên qua lồ ng ngực của y.
Chỉ là... chỗ vết thương kia, là ngay giữa tim y.
Không có ai bị trường kiếm đâm thẳng vào tim mà còn sống được, trừ những người hiếm hoi trời sinh có tim ở bên phải. Nhưng mấy tháng trước, khi hắn chữa trị cho Trì Võng đã rơi vào hôn mê vì nhiễm phải ôn dịch, đã từng bắt mạch cho y, biết chắc chắn vị trí trái tim của y giống như những người khác, không hề thiên về bên phải.
Thần sắc Tử An nghiêm nghị, tâm tình căng thẳng.
Trì Võng bị thương lúc nào? Là mấy năm nay hay là từ bảy trăm năm trước?"
Nếu đó đúng là vết do bị kiếm đâm...Vậy làm thế nào mà Trì Võng còn sống được tới tận bây giờ?
Tử An thân là đại phu, cực kỳ rõ ràng về thân thể con người, cho nên hắn biết... không ai có thể sống được khi trúng phải loại vết thương trí mạng như vậy.
Đúng vào lúc này, giao diện chỉ có một mình Tử An nhìn thấy được đột nhiên mất khống chế hiện ra.
Đây là lệnh cảnh báo trước nay chưa từng có, đột nhiên xuất hiện trên giao diện ẩn của hắn, tất cả cảnh tượng hắn nhìn thấy được đột nhiên biến thành màu đỏ rực.
"Đo lường phát hiện nghịch biện trí mạng!"
"Tính hoàn chỉnh của logic bị đả kích nghiêm trọng, chuỗi nhân quả đang sụp đổ, chặn điểm tại chiều không gian này của ngươi sẽ bị hủy diệt trong vòng sáu tiếng nữa, thỉnh lập tức kiểm tra nguồn gốc phát sinh nghịch biện, tiến hành sửa chữa."
Trong nháy mắt Tử Anh đã phát hiện ra được điều gì đó, mặt hắn lộ ra khiếp sợ, theo bản năng nhìn về phía Trì Võng.
Lúc này Trì Võng cũng không nhìn hắn, vì vậy mà Tử An không do dự mà lập tức rời đi.
Hắn vừa mới rời đi, Trì Võng tựa như có cảm giác, mắt quét qua lại không thấy hình bóng Tử An đâu, cau mày nói: "Tên chậu tinh kia đâu rồi?"
Sa Thạch đang tán gẫu với Trì võng cũng kinh hãi: "Người đâu rồi?"
Trì Võng trở tay rút cái kiếm còn lại của Phòng Lưu, đuổi theo: "Tên dâm tăng này dám làm không dám chịu, đến cùng thì có phải là nam nhân không thế? Hôm nay để cho hắn chạy thoát thì mặt mũi của ta biết giấu đi đâu?"
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Hòa thượng: Chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm mà, đương nhiên là nam nhân rồi, sờ mó rồi là sẽ chịu trách nhiệm mà, không thể làm ra loại hành vi bỏ chạy như tra nam thế được.
Trì Võng:... Quỷ mới tin ngươi!