Tên Phản Diện Này Quá Mức Yêu Nghiệt Rồi

Chương 2:




3.
Vài ngày sau, người hầu dâng lên tiền chuộc mạng của Hữu hộ pháp.
Là linh quả khiến người ta thèm nhỏ dãi và một chiếc giỏ tre bằng ngọc bích sáng lấp lánh.
Ta đang giận dỗi Trẫm Tử Tế, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà liếc nhìn sang đó.
"Ồ, đẹp đấy."
Hắn chống cằm, tung hứng chiếc giỏ tre trên không trung.
Đừng làm rơi đấy...
Làm sao bây giờ, ta rất muốn, nhưng ta vẫn còn đang giận hắn.
Đột nhiên, ta lơ lửng trên không trung, bất mãn vỗ cánh hai cái, nhưng hoàn toàn không thể khống chế được.
"Bịch" một tiếng, ta rơi vào trong giỏ tre.
Ta bò dậy, vừa mới thò đầu ra, đã đối diện với khuôn mặt tuấn tú phóng to của Trẫm Tử Tế.
"Xin lỗi chim nhỏ đại nhân, đừng giận nữa được không?" Hắn cúi đầu, ánh mắt dịu dàng trìu mến.
Ánh mắt ta đảo liên tục, trên mặt nóng ran, may mà phượng hoàng có lông vũ.
Cung điện này rộng lớn vô cùng, tường làm bằng ngọc thạch đen, khắc hình rồng bay phượng múa và những ký tự kỳ lạ; cột làm bằng đá hắc diệu thạch, điêu khắc ác quỷ hung thú, cao chọc trời; mây đen bao phủ, che khuất cả bầu trời.
Quanh năm không thấy ánh mặt trời, bầu không khí âm trầm đáng sợ.
Lúc đầu hắn đưa ta đến đây, còn thích thú muốn xem ta hoảng sợ xấu mặt.
Ta lại đập cánh bay lên, mổ xuống mắt của một con ác quỷ đang nhe nanh múa vuốt.
Đó là một viên ngọc lục bảo, vô cùng đẹp mắt.
Hắn sửng sốt, sau đó cười ngặt nghẽo.
Chắc là nhớ ra ta thích đá quý lấp lánh, nên mới miễn cưỡng tha thứ cho hắn.
Quả linh quả kia chắc là thứ gì đó đại bổ, ta ăn xong liền lăn ra ngủ không biết trời đất gì.
Trẫm Tử Tế sau này mới nói ta đúng là heo, ngủ suốt ba tháng trời.
Lúc ta tỉnh lại, hắn đang ngủ.
Ta soi gương, dung mạo hình dáng không hề thay đổi, vẫn là bộ lông màu vàng ngỗng, giống như gà con.
Chưa kịp thất vọng, ta đã phát hiện ra mình dường như có thể nói tiếng người.
Thế là hưng phấn bay đến trước mặt hắn, mổ hắn tỉnh dậy.
Hắn mở đôi mắt đẹp ra, ánh mắt như muốn lột da rút gân ta.
Ta ngoan ngoãn chớp chớp mắt, ngọt ngào gọi: "Mẹ~"
Hắn sững sờ tại chỗ.
"Mẹ mẹ mẹ ~"
"Gọi cha" Hắn đen mặt, nheo mắt cười, "Thì ra là ngươi thích chơi trò kích thích."
A a không đứng đắn!
Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, khong được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9!!!
4.
Ta âm thầm quan sát hắn đã lâu, trong lòng cảm thấy hắn cũng không đến nỗi xấu xa như trong thoại bản.
Trong thoại bản nói hắn vừa xấu vừa ác, âm hiểm xảo trá, còn không thích tắm rửa.
Không nói đến chuyện khác, tên này quả thật có chút nhan sắc nghiên thùng đổ nước, tuy rằng thường xuyên sỉ nhục tôn nghiêm của ta với tư cách là một thần điểu, nhưng đối xử với ta cũng không tệ.
Ta rất hài lòng với tên đầy tớ này.
"Khép đôi mắt háo sắc của ngươi lại."
Trẫm Tử Tế cười như gió xuân, đôi mắt đào hoa câu hồn trời sinh đa tình mờ ám, lúc nhìn chằm chằm người khác như đang phóng điện, khiến cho đầu óc vốn không tỉnh táo của ta càng thêm mơ hồ. . Đam Mỹ Hay
Mỹ nam tắm rửa xong, dưới ánh trăng, một giọt nước từ cổ hắn trượt xuống xương quai xanh, rồi uốn lượn biến mất ở bụng dưới lớp áo choàng.
Hắn cả ngày không nên nết, cứ để trần nửa người trên, không chịu mặc quần áo cho đàng hoàng.
"Ngươi không giữ nam đức còn không cho người ta nhìn sao?" Ta ngẩng đầu lên.
"Chim nhỏ háo sắc."
Hắn ném áo choàng ra ngoài, bao phủ ta trong bóng tối. "Ta thích kiểu cao lớn cường tráng như Bàn Cổ, không thích kiểu yểu điệu như ngươi!"
Xung quanh đột nhiên im lặng.
"Ngươi đi tìm hắn đi."
Ta len lén thò đầu ra nhìn hắn.
Trẫm Tử Tế hiếm khi có dáng vẻ lạnh lùng, vô cảm như vậy, ngay cả khi mắng chửi người khác cũng đều mỉm cười.
Ngược lại khiến ta có chút bối rối.
"Hì hì" Ta nịnh nọt nói, "Ta chỉ đùa thôi, lúc đó ta còn chưa nở ra, làm sao biết hắn trông như thế nào."
"Ồ."
Trẫm Tử Tế nhấc chân, bước qua người ta đi ra khỏi điện.
Ồ? Sao dỗ mãi không được nhỉ.
Lần trước hắn dỗ ta là dùng cách bắt bí, vậy Trẫm Tử Tế thích gì?
Ta vỗ cánh lao về phía bóng lưng hắn - Hắn thích nhất là nhìn ta làm trò ngu ngốc.
Vốn tưởng rằng sẽ hoa mắt chóng mặt, nhưng lại rơi vào một cái ôm ấp áp, ngón tay hắn thon dài như ngọc, mang theo chút lạnh lẽo, nâng niu ta trong lòng bàn tay.
"Chim ngốc, làm gì vậy." Cuối cùng hắn cũng mỉm cười, giọng nói đầy bất lực.
"Ta có tên!"
"Ồ?"
"Trì Sơ."
Trên bầu trời mây đen kéo đến, tiếng sấm ầm ầm vang dội.
Hắn cười đầy ẩn ý: "Bổn tọa không dám gọi."
"Không sao, ngươi có thể gọi."
Đôi môi đỏ mọng của hắn khẽ mở, cất tiếng gọi từng chữ một, giống như lời thì thầm của người tình.
"Trì Sơ."
5.
Tạo nghiệt, Trẫm Tử Tế giống như một liều thuốc hợp hoan di động.
May mà ta chỉ là một con chim.
Kể từ ngày đó thốt ra hai chữ "Trì Sơ", Thiên đạo như đột nhiên nhớ đến ta - vị thần • hóa thạch sống • tiên này.
Tu vi của ta tăng vọt, ăn cơm uống nước đi ngủ đều tăng lên vù vù.
Hôm đó ta như thường lệ, nằm ngủ trên cơ bụng của Trẫm Tử Tế.
Ê hê! Sau đó!
Ta biến thành người!
Ta vốn ngủ rất ngon, nhưng nhiệt độ cơ thể người bên dưới lại tăng cao bất thường, lồng n.g.ự.c phập phồng mạnh mẽ, khiến ta ngủ không yên giấc.
Ta khẽ cọ cọ vào hắn, móng vuốt bất lực vỗ nhẹ, lầm bầm với vẻ bất mãn: "Ưm... Đừng nhúc nhích..."
"Trì Sơ."
Giọng hắn khàn khàn, nghiến răng nghiến lợi gọi tên ta.
"Mau biến trở về!"
Giống như có lông vũ cào nhẹ lên trái tim ta.
Ta nhíu mày muốn mở mắt ra, nhưng một vùng tối đen ập đến, che khuất tầm mắt.
Ơ kìa?
"Ta hóa hình rồi!" Ta mừng rỡ chống người dậy.
Cảm giác trên tay thật kỳ diệu, đây là cảm giác của cơ n.g.ự.c sao...
Không tự chủ được mà xoa xoa thêm vài cái.
Lực đạo nắm lấy cổ tay ta đột nhiên mạnh lên.
"Ây da, đau..." Giọng nói mơ màng khi vừa tỉnh ngủ vốn đã mềm mại, lúc bất giác cất tiếng càng thêm phần khiến người ta muốn suy nghĩ lệch lạc.
Người bên dưới đột nhiên bật cười: "Trì Sơ, muốn vui vẻ sao?"
Nói xong, bàn tay đang nắm lấy tay ta buông ra, bàn tay nóng rực trượt từ lưng xuống eo, vết chai mỏng manh trên tay khơi dậy từng đợt tê dại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.