Thực ra, Phi Khanh còn chưa tin tưởng Lý Ngộ đến múc để cho hắn giám sát nghi thức từ đầu đến cuối.
Nhưng so với những hộ vệ phần đông là võ tướng thì chắc chắn một mưu sĩ như Lý Ngộ sẽ vừa ý Phi Khanh hơn. Những người thích hợp khác là Hưu Hàn Học và Lục Minh đều đã chết, không còn ai dùng được. Nếu chủ công đã cho rằng Lý Ngộ có thể đảm nhận công việc này, vậy thì còn gì đáng nghi ngờ nữa chứ?
Lý Ngộ ngẫm nghĩ một hồi, "Chuyện này không thành vấn đề. Ta giám sát cũng sẽ yên tâm hơn một chút, lỡ như xảy ra chuyện gì đột ngột không kịp ứng phó. Nhưng mà để ngừa vạn nhất, ta để huynh tự chọn địa điểm huynh cho là an toàn."
Nói cũng có lý, cho nên Phi Khanh đồng ý ngay. Lỡ giữa quá trình lại bị kẻ khác quấy phá thì coi như xôi hỏng bỏng không. "Vậy ta sẽ chuẩn bị trước, sau đó chúng ta cùng xuất phát."
"Được, nhưng liệu ta có thể ở lại một thời gian không."
"Sao vậy?" Phi Khanh thắc mắc. Lý Ngộ vừa đến đây, chẳng lẽ còn chuyện gì chưa hoàn tất.
"Ta lo có cá lọt lưới, cho nên huynh để lại cho ta một nhóm người, ta tuần tra quanh đây một lượt xem. Phải quét sạch mọi cái lông đuôi của chúng mới yên tâm được." Ngay cả cách nói chuyện của Lý Ngộ cũng có chút giống Lý Hoàng, còn tinh thần cẩn tắc vô áy này thì đúng là học một hiểu mười.
Chuyện Lý Ngộ nói cũng là nỗi lo lắng của Phi Khanh. Nếu không phải thân thể y sắp không chịu đựng được thì y nhất định phải chờ đến khi bắt tận tay day tận trán Thất sát mới dám đi. Phải nói, ở đây không một ai muốn tóm Thất Sát hơn y. Không giải quyết triệt để, y khó mà nguôi cơn giận. Bằng không y đã chẳng hao phí nhân lực, sai người canh gác suốt một tháng. Giờ Lý Ngộ tình nguyện nhận trách nhiệm, thế thì không thể tốt hơn.
Lý Ngộ nói sẽ ở lại đây, ai nấy đều vui mừng. Phi Khanh muốn tìm một người để đổi xác hoàn hồn hẳn là không dễ, nhưng nhìn dáng vẻ của y thì chắc đã sớm chọn được rồi. Chuyện này hắn không cần nhọc lòng nữa, hắn đã có tin tức mình cần.
Bên kia, A Nhất và A Tứ cũng dẫn Đệ Bát quân chia làm hai hướng, một đội hợp với lực lượng của "nhị hoàng tử", còn một đội vào kinh. A Nhất đi khong lời từ biệt, A Tứ lại chẳng hề giải thích, nên khi A Tứ chuẩn bị lên đường, Lý Ngộ mới thắc mắc, "Sao A Nhất ca lại đi trước vậy?"
A Tứ có chút xấu hổ. Nhớ đến thái độ của A Nhất, lại nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của Lý Ngộ, hắn chẳng biết phải nói sao. A Nhất, ngươi xem đi, Lý Ngộ chẳng những không mang lòng thù ghét ngươi, còn quan tâm đến ngươi. Chân tình này sao có thể là lừa dối chứ? Vậy chẳng phải khiến Lý Ngộ buồn lòng lắm sao?
"Đệ biết rồi đấy, kế hoạch của chủ công đã đến giai đoạn cuối. Hắn phải đi Loan Kinh chuẩn bị trước, chờ khi họp mặt với đệ và Phi Khanh thì chúng ta sẽ bắt đầu tiến công." A Tứ giải thích.
"Đệ hiểu rồi." Lý Ngộ nghiêm túc gật đầu.
A Tứ cười khúc khích, "Không cần nghiêm túc như thế. Trời sập xuống cũng có A Tứ ca đỡ cho đệ."
Đó là lời hứa của A Tứ. Nếu không phải mọi chuyện hoàn toàn chệch hướng, chắc hắn sẽ giữ mãi lời hứa này.
Nói rồi, A Tứ lên ngựa, đưa người rời đi.
Tiếng vó ngựa như tiếng kèn báo chiến.
Mỗi người một ngả rồi, chỉ còn một mình Lý Ngộ trấn thủ tại đây. Trong mấy ngày ngắn ngủi, hắn đã lột xác hoàn toàn, từ một từ binh bị bắt trói tới thành chủ nhân căn cứ địa. Nhưng trong lòng hắn chẳng có chút khoan khoái dễ chịu nào, chỉ có mệt mỏi và tê dại. Hắn dẫn người tìm quanh các khe núi, chỉ mong biết đâu có một phép màu.
Dù hắn biết, nếu đổi lại là chính mình trong hoàn cảnh ấy cũng không biết phải làm sao dẫn được từng ấy người yên ổn thoát ra khỏi thiên la địa võng.
Hắn tìm suốt một ngày một đêm, nhưng không có kết quả gì. Gương mặt Phó Thần vẫn điềm nhiên, nhưng trong lòng lại từng cơn buốt lạnh.
Trong kho vũ khí, Chu Nho cặm cụi bò suốt một ngày mới lấy được số lượng nước tạm đủ uống, giao hết cho Thiệu Hoa Trì.
Dây thừng cũng đã buộc chặt quanh lưng. Đây chính là đoạn dây mà Phó Thần đã dùng để xuống đáy vực. Thấy mọi người nhìn mình, ánh mắt đầy tin cậy, Chu Nho cảm giác sức mạnh tràn ngập. Trước nay hắn chưa từng có cảm giác tồn tại, đây mới là lần đầu tiên được giao trọng trách lớn.
"Nếu không ra được thì đừng quá cố, kịp thời lui về là hơn." Thiệu Hoa Trì căn dặn. Chính y cũng không ngờ chú lùn bé xíu mình từng cứu lại có thể phát huy tác dụng vào thời điểm này.
"Điện hạ, ta sẽ cố gắng hết sức." Nhất định phải tìm được lối ra. Nếu hắn không đưa viện quân đến kịp, số nước này sẽ chẳng duy trì được bao lâu. Bọn họ sẽ bị nhốt bên trong tới khi chết đói chết khát.
Chu nho rời đi, Thiệu Hoa Trì đám người lại lần nữa vây ở một chỗ, chờ đợi hy vọng.
Chu Nho đi rồi, đám người Thiệu Hoa Trì lại một lần nữa ngồi xuống một góc, chờ đợi và hy vọng. Có người muốn tiết kiệm sức lực, dựa vào vách đá nghỉ ngơi. Có ngời lại ôn chuyện, lại có người rất tò mò về sở trường đặc biệt của các thuộc hạ của Phó Thần. Họ cùng nhau bàn luận, tham khảo lẫn nhau. Đúng lúc này, Thanh Nhiễm đi về phía Thiệu Hoa Trì, thái độ vô cùng cung kính, "Ẩn vương đại nhân, không biết có thể trò chuyện riêng với ngài mấy câu không."
Thiệu Hoa Trì lạnh nhạt nhìn nàng, giống như đã sớm đoán được. Hai người đứng dậy, đi ra hành lang dài phía sau kho vũ khí.
Khi đã khuất tầm mắt những người khác, Thanh nhiễm bỗng nhiên quỳ xuống, phủ phục trên mặt đất, dáng vẻ như vô cùng hổ thẹn, không dám ngẩng đầu lên, "Nô tỳ khấu kiến Thuỵ vương điện hạ."
Năm năm trôi qua, Thiệu Hoa Trì cũng đã từ thất hoàng tử thành thất vương gia, cách xưng hô không thể nào như trước.
"Nhiều năm không gặp, Thanh Nhiễm." Thiệu Hoa Trì không hề thay đổi, nói. Y không có chút ngạc nhiên khi một thuộc hạ đã chết bỗng dưng xuất hiện trước mặt mình, cho nên hiển nhiên y đã biết tất cả. Y quan sát một hồi, thấy Thanh Nhiễm vẫn cung kính như xưa? Những kẻ biết thân phận y thì không mấy ai dám vô lễ, đặc biệt khi y là nhi tử được Tấn Thành đế sủng ái nhất. Thế nhưng trong lòng bọn họ thì sao? Làm phản hay không làm phản, dối trá hay không dối trá, nghĩ kỹ thì y cũng không quá để tâm. Miễn là bọn họ có năng lực, thế là đủ rồi. "Đây là những lời ăn năn của ngươi sao?"
Thật ra, Thanh Nhiễm chỉ suy đoán một chút, tuy trong lòng đã chắc đến tám phần nhưng vẫn hy vọng đó chỉ là tưởng tượng của bản thân. Hành vi của nàng ban nãy chủ yếu để thử, nhưng Thiệu Hoa Trì lại không phủ nhận mà còn đáp lời nàng, cho nên tám phần đã thành mười.
"Nô tỳ....không hối hận." Nhưng nàng hổ thẹn, hàng vi năm đó quả thật trái với đạo nghĩa bề tôi.
Có lẽ ban đầu, nàng theo Phó Thần chỉ vì Túc Ngọc, nhưng sau này nàng thật sự muốn theo một nam nhân có thiên túng kỳ tài bậc ấy. Người kia dường như bẩm sinh đã có sức mạnh khiến kẻ khác thần phục.
Thiệu Hoa Trì hừ lạnh, "Làm người của hắn lâu rồi, các nói chuyện cũng cứng rắn lắm, không tồi."
"Ngài nhận ra từ khi nào?" Biết ta dẫn người của ngài bỏ đi theo kẻ khác, sao ngài có thể để yên cho chúng ta lâu như thế.
Thanh Nhiễm có chút hoang mang, lại có chút chột dạ. Nàng có thể hiên ngang đường đường với bất cứ ai, trừ vị chủ tử cũ trước mặt nàng.
"Ngay sau khi ngươi đi không lâu." Thiệu Hoa Trì dường như không kiên nhẫn. Y bỏ qua cho Túc Ngọc, Thanh Nhiễm đơn giản là vì Phó Thần. Nếu đổi là người khác thì nào có chuyện được yên thân nhảy nhót đến tận giờ. Năm đó, Thanh Nhiễm dẫn những thuộc hạ của y đi ngang với chặt đứt một cánh tay, món nợ này y vẫn luôn ghi nhớ, "Ở trước mặt hắn, chắc ngươi biết cái gì nên nói cái gì không nên nói."
"Nô tỳ chỉ muốn biết một chuyện. Nếu ngài có thể giải đáp, nô tỳ sẽ giữ kín như bưng." Câu hỏi này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu nàng bấy lâu.
Thiệu Hoa Trì sắp không chịu nổi thói lằng nhằng đàn bà của nàng, cáu kỉnh đáp, "Nói đi."
"Ngài theo dõi chủ tử lâu như vậy là vì muốn giết chủ tử sao?" Giờ nghĩ lại, Ẩn vương chính là Thiệu Hoa Trì, vị Ẩn vương từng bắt cóc Phó Dung, bắt cóc công tử, khiến cho bọn họ lặn lội tìm kiếm mấy ngày trời, nghe như một trò đùa vậy. Rốt cuộc y làm thế có mục đích gì?
Thiệu Hoa Trì tức giận đến bật cười, "Mấy năm nay ngươi chỉ có lớn xác chứ đầu óc thì rỉ sét hết rồi. Bổn điện trả một cái giá lớn như thế, mang bao tinh binh tới đây, kẻ chết người bị thương, bản thân cũng suýt mất mạng, chỉ để giết Phó Thần? Ta lại phí công vì chuyện nhỏ đó sao?"
Thế mới lạ chứ. Đáng lẽ ra ngài chẳng việc gì phải làm vậy.
Rốt cuộc ngài muốn cái gì đây?
Đối với ngài, chuyện gì mới là quan trọng?
Hai người tan rã trong bất hòa, mối quan hệ lúc này cũng càng xấu hổ. Thanh Nhiễm chỉ có thể khẳng định một chuyện, chỉ cần họ không cản trở, Thiệu Hoa Trì sẽ để họ yên.
Bởi vì nếu y muốn xử lý thì đã xong từ lâu rồi.
Thanh Nhiễm cũng tuân thủ lời hứa, ít nhất không chủ động vạch trần thân phận y trước mặt Phó Thần, nhưng nếu chủ tử tự mình phát hiện ra thì chẳng liên quan gì đến nàng hết.
Lúc hai người quay về, những người khác đều nhìn họ bằng ánh mắt thần bí.
Một nam một nữ ở riêng với nhau lâu như thế, đương nhiên là đáng ngờ rồi.
Hận Điệp rất thân thiết với Thanh Nhiễm, vội kéo nàng ngồi xuống. "Chuyện gì vậy? Tỉ tìm Ẩn vương có chuyện gì mà đi lâu như thế? Chẳng lẽ....."
Nếu tỉ có ý đó với Ẩn vương thì Tiết Duệ phải làm sao đây. Đã cộng tác với nhau nhiều năm, Hận Điệp vẫn ưng anh chàng đại trí giả ngu Tiết tam công tử hơn một chút.
"Sao lại thế được, thân phận ta đâu có xứng." Thanh Nhiễm cười cực kỳ khó coi. Thấy Thiệu Hoa Trì có vẻ chẳng thèm để ý, nàng mới nhẹ nhõm thở phào, nhắc mấy thuộc hạ, "Mà này, dù các ngươi có tò mò về thân phận Ẩn vương đến đâu đi nữa, hay có suy đoán trong lòng, thì từ giờ trở đi, tốt nhất là đừng nghĩ về nó nữa."
Không phải nàng lo thân phận Thiệu Hoa Trì bị người ta phát hiện, mà sợ nếu làm trái ý Thiệu Hoa Trì thì sẽ bị y trả thù.
Từ trước nàng đã biết, cái lợi hại nhất của vị chủ tử cũ này chính là dù qua bao nhiêu năm cũng không tha cho bất cứ người nào dám đắc tội mình.
Chu Nho mặt mày xám xịt, chui ra khỏi cái lỗ nhỏ từ cái hang đã sập. Đến khi trông thấy chút ánh sáng le lói, hắn sung sướng cười. Đến nơi rồi.
Nhưng niềm vui chỉ thoáng qua chốc lát, sau đó lại căng thẳng.
Hắn quay đầu nhìn con đường bị vùi lấp. Những người ở đằng kia vẫn đang chờ. Ánh mắt hắn đần kiên định trở lại.
Trước tiên, hắn quan sát xung quanh thật cẩn thận, thấy không có gì bất thường, lại đợi thêm một lát. Đến khi chắc chắn xung quanh không có người, Chu Nho lại nhìn lên chiếc cầu treo gãy mà bọn họ đã bám lấy đu đưa mấy ngày trước. Trên đỉnh vách đá cũng yên ắng như thường. Dưới đất là những vết máu cạn khô của những người đã ngã xuống để lại.
Hắn cột thật chắc dây thừng vào một nhũ đá trước cửa hang, kiểm tra độ cao rồi từ từ thả dây xuống.
Hắn nắm chặt dây, cẩn thận tụt xuống từng chút một. May sao thân hình hắn nhỏ gọn, trọng lượng cũng nhẹ hơn người khác một chút.
Nhưng vừa an tâm chưa bao lâu, dây bỗng nhiên tụt mạnh một cái.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ra cột đá mà hắn dùng để buộc dây quá sắc bén, sắp cắt đứt cả thừng. Nếu không phải dây đủ thô thì có lẽ hắn đã rơi xuống tan xương nát thịt rồi.
Để dễ dàng thu dây về, không để người ta phát hiện ra bí mật trong hang động, hắn chỉ cột một vòng duy nhất.
So với ngã chết, hắn lo để lại tai họa cho những người khác hơn.
Hắn an ủi bản thân, vóc dáng mình nhỏ thó, thể trong nhẹ, chắc là dây còn chịu được cho đến lúc xuống tới đáy vực.
Nhưng lý thuyết là lý tuyết, hiện thực lại không như mong đợi. Dây thừng đã cũ, cộng thêm mỗi lần di chuyển, có trọng lực tác động, sợi dây sắp đứt rồi.
Chu Nho thấy mình sắp ngã, nghĩ rằng giữ mạng là quan trọng nhất, vội tụt xuống nhanh hơn.
Dây thừng đứt hẳn.
Lúc này, hắn còn cách mặt đất một khoảng. Sau khi đứt dây, hắn rơi xuống như một cục đá.
Tiếng động không lớn không nhỏ, nhưng đủ để Phó Thần đang dẫn người tìm kiếm quanh đó nhận ra. Phó Thần chỉ về phía đáy vực, "Các ngươi đi qua bên kia xem."
Các hộ vệ không có thính giác tốt như Phó Thần nhưng cũng nhận thấy động tĩnh, vội vàng chạy tới.
"Đừng quá thô lỗ, ta cần bắt sống." Hắn nhắc nhở.
Bắt sống là yêu cầu của Phi Khanh. Phó Thần nghĩ, nếu không phải thân thể y sắp không chống đỡ thêm được nữa thì thế nào Phi Khanh cũng phải chờ đến khi thấy được thi thể Thất Sát mới thôi. Lúc giao việc này cho Lý Ngộ, y cũng mong Lý Ngộ có thể xử lý tốt nhất.
Cho nên Lý Ngộ yêu cầu như thế cũng là chuyện bình thường.
Những hộ vệ Phi Khanh để lại không chỉ để cho Lý Ngộ có thể sai phái, mà còn một ý nghĩa khác rất rõ ràng, giám sát mọi hành vi của Lý Ngộ. Nếu hắn có gì bất thường thì trước tiên phải bắt lại.
Nhưng Phó Thần cũng không quá lo lắng. Ngay cả trước mặt Phi Khanh mà hắn còn che giấu được thì hắn sợ gì một đám hộ vệ.
Nhờ những bụi cây chống đỡ, Chu Nho không bị thương quá nặng, chỉ gãy một cánh tay. Hắn cắn răng nhịn đau, không phát ra tiếng rên rỉ, muốn chạy khỏi nơi này trước. Nhưng tiếng vó ngựa truyền đến từ đằng xa, hắn nhanh chóng bị một nhóm người vây lại.
Xong rồi!
Đó là suy nghĩ cuối cùng của hắn trước khi ngất đi. Những kẻ này sao lại đến sớm như thế chứ?
Theo lẽ thường, bọn họ không thể nào thoát khỏi những cái bẫy kia, thì sao nhóm người này lại phải tiếp tục tìm kiếm.
Chu Nho mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện mình đang bị hai thị vệ kéo lê đi như một con chó chết. Trước mắt hắn chỉ thấy hai đùi mình cọ xát trên mặt đất phát đau, để lại vệt máu kéo dài.
Đây là đâu? Tối quá, lạnh quá, mùi máu tanh quá....
Thật ra, nơi này vốn dĩ là nhà tù, nhưng quá kinh khủng như vậy. Chẳng qua sau một trận hỏa hoạn, chỗ này đã bị đốt thành bộ dạng này, bao gồm cả căn phòng giam Phó Thần trước đó.
Cánh cửa mở ra. Chu Nho bị kéo vào. Người ngồi trước mặt hắn ngược hướng ánh sáng chói lọi, ngìn không rõ dung nhan. Hắn ngồi trong căn phòng tĩnh lặng mà thong thả uống trà. Động tác đơn giản thế thôi nhưng khiến người ta có cảm giác kính sợ không dám xâm phạm.
Hắn cảm thấy áp lực cuồn cuộn bao phủ. Chu Nho từng trải qua không ít trận chiến, những võ tướng nơi đó đều có sức lực trấn áp đối phương. Đó là sát khí được tôi luyện nhiều năm trên chiến trường, khủng khiếp đến mức có thể dọa trẻ con phát khóc.
Ban thân Thụy vương điện hạ cũng chỉ vừa mới khống chế được cảm giác chết chóc trên người mình vài năm gần đây.
Nhưng người trước mặt không như vậy. Hắn tạo cho người tả cảm giác về mặt tấm lý rằng bản thân đang gặp nguy, sợ hãi từ trong xương tủy. Không nghi ngờ gì, kẻ này chính là thủ lĩnh của quân địch. Nếu hắn bị bắt thì đối phương có khả năng sẽ hại chết điện hạ cùng những người đồng đội khó khăn lắm mới tìm được đường sống của hắn.
Lúc này, tâm trạng hắn vô cùng tuyệt vọng, chỉ cố gắng gượng tinh thần để đối mặt với người trước mắt. Hắn biết kẻ đó sẽ không nương tay với mình, cho nên phải tận dụng mọi khả năng để kéo dài thời gian cho điện hạ.
"Ngươi tên gì?" Người nọ hỏi, thoáng chút ý cười, nghe còn vô cùng xuôi tai.
Nhưng nếu tưởng hắn ôn hòa thì có khi chết lúc nào không biết.
Giọng nói của nam nhân thật êm dịu, cùng là đàn ông với nhau mà nghe vào tai cũng thấy đỏ mặt tim đập.
Giọng nói ấy chỉ nghe một lần là cả đời khó quên.
Khoan đã....Hình như hắn đã nghe thấy trước đó không lâu?
"Chu Nho...." Hắn đáp lời xong, nam nhân kia từ tốn lặp lại.
Khi tên mình bị gọi ra, Chu Nho không hiểu sao cảm thấy máu huyết muốn sôi sục.
"Tên thật đấy à?"
"Đúng vậy."
Nam nhân cười khẽ, hình như nhớ ra chuyện gì thú vị.
"Ngươi đứng lên đi vài vòng cho ta xem." Hắn nói..
Bảo đi vài vòng là thế nào, coi mình là xiếc thú à? Nhưng trong hoàn cảnh nguy hiểm trùng trùng thế này, Chu Nho chỉ biết làm theo. Trực giác báo cho hắn, không nên chọc giận kẻ trước mặt.
Chu Nho làm theo lời hắn, đi lại mấy vòng, đủ mọi kiểu dáng. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Lỗ tai nam nhân hơi vểnh lên, tựa như nghe thấy âm thanh quen thuộc. Hắn có ấn tượng, trong đội ngũ của Ẩn vương có một người bước đi vô cùng nhanh nhẹn, linh hoạt, chân trước vững nhưng chân sau có chút nhảy nhót. Hơn nữa, thân hình bé con nên bước đi cũng phát ra tiếng động nhẹ hơn người khác.
Nam nhân đưa tay ra hiệu. Hai thủ vệ đứng canh khom người hành lễ rồi rút lui.
Trong nhà tù chỉ còn bọn họ.
Chu Nho càng sơ hãi hơn. Hắn cảm thấy người này còn đáng sơn hơn cả đám người võ nghệ cao cường ban nãy, nhưng rốt cuộc có gì lợi hại thì không thể nói rõ được.
Lúc này, nam nhân cũng không để ý Chu Nho đang nghĩ gì, chỉ vẫy tay với hắn.
Chu Nho biết những người kia chưa đi xa. Năm nhân đã có tự tin gọi mình lại gần có nghĩa đã biết mình đánh không lại hắn. Giữa liều mạng tấn công và ngoan ngoãn nghe lệnh, Chu Nho chọn cái sau.
Nam Nhân làm động tác xòe tay. Chu Nho càng khó hiểu, đặt tay mình lên. Đây là trò gì, biện pháp bức cung mới à? Cho đến khi nam nhân kia dùng ngón tay, vẽ lên lòng bàn tay hắn vài chữ.
【 đừng lên tiếng 】.
Vẻ mặt Chu Nho như bị sét đánh. Ngươi là ai?
Hắn nhìn những ngón tay trắng nõn mạnh mẽ còn đang di chuyển trên lòng bàn tay mình,【 còn người sống không 】
Chu Nho ngẩng đầu nhìn kỹ, ban nãy ngược sáng, hắn không thấy rõ được, mà cũng không có can đảm đó. Giờ hắn mới dám đánh bạo nhìn gương mặt người này...Còn giọng nói nữa......Đây chẳng phải thủ lĩnh của nhóm người nho nhỏ kia, được bọn họ gọi là công tử hay sao?
Chu Nho cảm thấy đầu óc mình xoay mòng mòng.
Người này mù rồi mà?
Biểu hiện của hắn có chỗ nào giống mù lòa đâu, trông còn có vẻ tinh tường hơn kẻ khác ấy chứ?
Không không không, giờ không phải lúc nghĩ chuyện này. Hắn đã trà trộn được vào đội ngũ lãnh đạo của phe địch sao? Bằng cách nào vậy?
Không có khả năng!
Nhưng sự thật trước mắt, không muốn tin cũng phải tin.
Chu Nho hoang mang một hồi, không muốn nghĩ thêm nữa, run rẩy viết một con số lên tay Phó Thần. 【 33 】.
Chết mười lăm người.
Nhưng còn người sống là được. Sống là được.
Bao nhiêu thắc mắc, bao nhiêu cảm xúc lúc này giống như một con tàu cao tốc, lao đi không ngừng.
Trên mặt nam nhân kia hiện lên chút ý cười nhẹ nhõm, giống như được cứu rỗi. Thiên Sát Cô Tinh là bốn chữ đã trở thành bóng ma đè nặng trên lưng hắn, đau đến chết lặng, lặp đi lặp lại nhiều lần đến mức thành quen.
Giờ khắc này đây, nụ cười trên mặt hắn rất rõ ràng, ấm áp chân thật, dù chỉ lướt qua giây lát.
Chu Nho nhận ra nam nhân đang khẽ run lên.
Người này vừa mới khiến hắn sợ đến cấm khẩu, giờ lại có vẻ như đang....vui mừng.