Thái Giám Chức Nghiệp Tu Dưỡng

Chương 285:




Khả năng này rất thấp. Ban nãy hắn không gây ra động tĩnh gì, giếng trời trong miếu thì hoang phế đã lâu, những kẻ trú trong miếu cũng chẳng dại gì mà đi ra chỗ thiên hàn địa đống chịu khổ. Hơn nữa, nơi đây còn cách khu vực tuần tra của quân Kích quốc khá xa, xác suất bị phát hiện gần như không có.
Phó Thần nhớ lại một lượt, từ lúc mình chui ra khỏi đường hầm tới khi vào trong miếu có xảy ra vấn đề gì không.
Nằm vùng ngay trong địa bàn địch, nếu nói hắn hoàn toàn bình tĩnh thì là nói dối. Trên tường thành lý trí vững trãi như sắt thép của hắn đã xuất hiện một khe nứt, dễ dàng bị gió thổi lọt qua.
Sau khẳng định mình không để lại sơ hở gì, hắn mới dám trấn tĩnh, bắt chước những tên ăn mày bên cạnh, nhắm mắt "ngủ".
Bước chân của quân lính tiến đến càng lúc càng gần. Hắn dựa vào tường, "say giấc nồng".
Có lẽ đây chỉ là một cuộc kiểm tra bất ngờ thôi. Quân Kích quốc trước giờ vẫn vậy, làm việc chu toàn, hắn không cần đánh rắn động cỏ.
Người của Đệ Nhất quân tới cửa. Tất cả bọn họ đề mang mũ giáp đặc chế che đi khuôn mặt, chỉ để lộ cặp mắt nhằm quan sát xung quanh. Đó là điểm đặc biệt của Đệ Nhất quân, hành tung bí ẩn, không để lộ dung mạo cũng tiện cho việc hoàn thành nhiệm vụ.
Họ không đánh thức những người đang ngủ bên trong, chỉ nhìn quanh một lượt, cũng không dừng ở Phó Thần quá lâu. Trong mắt họ, Phó Thần cũng chỉ là một tên ăn mày như bao kẻ khác.
Lúc ánh mắt quét đến, trái tim Phó Thần nảy lên thình thịch. Suy cho cùng, những người này đều là người quen cũ, xem như có hiểu biết về nhau. Thậm chí, họ còn được huấn luyện chuyên môn để phát hiện mọi hành vi khác thường. Một hơi thở, một động tác của hắn cũng có thể bán đứng mình.
Binh lính không phát hiện ra có gì lạ, nhanh chóng rời đi.
Ở Lệ thành, có mười mấy nơi dân chúng tụ tập. Để phòng ngừa bạo động, bọn họ sẽ tuần tra đều đặn vài giờ một lần. Bằng cặp mắt tinh như cú của mình, không âm mưu nào có thể trót lọt. Bọn họ rất vững tin, tin rằng trên đời không ai thoát được pháp nhãn của mình.
Nhưng Phó Thần là ngoại lệ. Năng lực quan sát của hắn còn hà khắc hơn cả Đệ Nhất quân. Hơn nữa, hắn còn được đích thân Lý Biến Thiên dạy bảo, xét về chức vị thì hắn còn cao hơn bọn họ, đương nhiên cặp mắt cũng tinh chuẩn hơn.
Ngay cả Lý Biến Thiên còn không phát hiện ra hắn thì huống chi là người của Đệ Nhất quân.
Sau khi binh lính đã rời xa khỏi phạm vi ngôi miếu, Phó Thần mới mở mắt, nhìn hướng bọn họ rời đi, rồi lại chậm rãi nhắm mắt.
Cả đêm hôm đó, Phó Thần chỉ có chợp mắt được một chút như vậy. Trong hoàn cảnh này, hắn có muốn ngủ cũng không ngủ nổi. Những năm tháng ở cạnh Lý Biến Thiên, hắn vẫn thường thức giấc giữa đêm, sợ rằng một khắc sau sẽ mất mạng. Cho nên chỉ cần xung quanh có chút tiếng động nào, hắn sẽ tỉnh dậy ngay. Lần lượt từng người một thức giấc, những người khác cũng lục tục dậy theo, giống như đã được hẹn giờ. Phó Thần cũng theo đám đông, mở mắt, đi cùng bọn họ ra khỏi miếu.
Trời còn chưa sáng, gió rét táp vào mặt, giống như dao sắc cắt qua da thịt. Thời tiết càng lúc càng lạnh, khiến đám người vừa ra khỏi miếu đã run cầm cập. Phó Thần cũng làm bộ như mình rất lạnh, run lẩy bẩy đi theo họ.
Đúng như dự đoán, trong thành rất yên tĩnh. Cuộc sống của dân chúng không khác biệt nhiều so với trước kia. Nếu không phải có quân lính tuần tra liên tục thì có thể xem như an cư lạc nghiệp.
Đường phố cũng không chút hỗn loạn. Hắn còn nhìn thấy vài cửa hàng vẫn mở để đón khách, nhưng đương nhiên lúc này sẽ chỉ có Kích quốc quân ghé thăm.
Hắn đi đến nơi mọi người tụ tâp. Hóa ra quân Kích quốc bắt đầu phân phát lương thực. Phó Thần tĩnh chút thời gian, thấy quân Kích quốc phát đồ ăn vào lúc này, chứng tỏ chúng không khan hiếm lương thực. Chúng xâm lược một quốc gia với lộ trình xa như vậy mà vẫn chuẩn bị được đầy đủ vật tư, không cướp bóc từ dân chúng, có thể thấy thế lực của chúng đã ăn rễ vào các địa phương rồi.
Còn chưa kể mấy năm nay, hắn và Thiệu Hoa Trì đã phá hủy không ít căn cứ của chúng. Nếu không nhờ thế thì có lẽ bây giờ Lý Biến Thiên đã sớm.....
Đối với lần ám sát này, Phó Thần khẳng định phải tốc chiến tốc thắng, quyết định trong một chiêu.
Bát nóng hầm hập, tỏa khói mờ giữa trời đông giá rét, khiến người ta có ảo giác ấm đến tận tâm can. Lúc Phó Thần đến, hàng người đã xếp rất dài. Nhưng điều khiến hắn thấy lạ là dân chúng Lệ Thành không hề xô đẩy, tranh cướp, làm loạn khi được phát cháo.
Phó Thần âm thầm quan sát vẻ mặt những người xung quanh, thấy bọn họ bình thản như một thói quen. Hơn nữa, từ lính hầu múc cháo đến binh lính giám sát đề tỏa ra khí thế lẫm liệt, nhưng thái độ lại không quá hung hãn. Phó Thần cảm thán, quả nhiên là phong cách Lý Biến Thiên, khiến người ta ngoan ngoãn nề nếp mà một mực mang ơn mình, không hề sinh lòng oán hận.
Cảnh tương này mới giống dân chúng Kích quốc làm sao. Mới một thời gian ngắn ngủi mà đồng hóa được đến mức ấy. Nếu Lý Biến Thiên cai trị nơi này thêm vài năm thì sẽ ra sao?
Phó Thần cố ý gạt tóc ra, để lộ khuôn mặt sau khi đã dịch dung cho người ta nhìn thấy. Muốn tiếp cận Lý Biến Thiên thì phải đối mặt với Đệ Nhất quân, Đệ Nhị quân và các cận thị của Lý hoàng. Hắn không được phép bại lộ thân phận.
Theo Phó Thần tìm hiểu được đêm qua, lính tuần tra ban ngày là Đệ Ngũ quân cùng các tân quân. Trong Lý phái, từ Đệ Tứ quân đến Đệ Thất quân là quân chuyên hành quân ban ngày, ở gần thì có thể thủ thành, ở xa thì đánh lui địch. Nếu không phải người Lý phái thì không thể phân biệt được bọn họ, nhưng Phó Thần đương nhiên biết. Những hình điêu khắc trên mũ giáp không hoàn toàn giống nhau.
Còn về đám tân quân thì chỉ có tác dụng phụ trợ, hắn không để ý lắm.
Lý phái không yêu cầu dân chúng hạn chế đi lại vào ban ngày, cho nên khi phát cháo, người đến rất đông, một tên ăn mày mặt mũi lấm lem như Phó Thần cũng không gây sự chú ý. Hắn cứ thế mà yên ổn quay về ngôi miếu, vừa ngồi xuống đã bị một đám nhìn có vẻ lưu manh cướp đi bát cháo, không sợ nóng, bưng lên mồm húp sạch. Phó Thần còn nhớ bọn chúng. Đó là những kẻ hôm qua đã nhìn hắn bằng cặp mắt cảnh cáo. Chắc bọn họ cũng là người đã cướp chỗ ngủ của tên ăn mày mà hắn đang giả trang. Người câm nọ có lẽ quá nhẫn nhục chịu đựng mới khiến đám người kia ngông nghênh như thế. Hắn cũng bắt chước theo như vậy, sợ hãi không nói câu nào. Quả nhiên đám người đó đã thành thói quen, mắng chửi vài câu rồi đi, không thèm để tâm nữa.
Nhịn một bữa ăn đối với Phó Thần cũng chẳng có gì khó. Hiện giờ hắn không muốn gây phiền toái. Lần thứ hai phát cháo đã là buổi tối. Gần mùa đông, mặt trời lặn rất nhanh.
Phó Thần làm bộ đau bụng, vội vã chạy đến ven đường, nấp trong một cái chuồng xí, yên lặng chờ người đi ngang.
Sẽ không ai để ý một tên ăn mày ở trong nhà xí bao lâu, huống chi ai chả có nhu cầu vệ sinh? Hắn chịu đựng mùi thối khiến người ta buồn nôn, dựng tai nghe ngóng tiếng động bên ngoài, tâm bình khí lặng, nhắm mắt dưỡng thần. Qua nửa nén hương, cuối cùng đã phát hiện có tiếng bước chân quen thuộc đến gần đây.
Là đệ nhất quân! May mắn mỉm cười với hắn rồi.
Đám tân quân hoặc Đệ Ngũ quân tuần tra ban ngày không có cơ hội tiếp cận Lý hoàng, chỉ Đệ Nhất quân mới đủ tư cách theo hầu Lý hoàng cả bên trong lẫn quên ngoài quân doanh.
Người này chạy về phía nhà xí, lập tức tông cửa xông vào gian bên cạnh của Phó Thần. Tên lính này biết xung quanh có người, nhưng không phát ra sát khí, không phải kẻ có vũ lực, nên không quá để tâm.
Giả vờ vô hại chính là sở trường tuyệt đỉnh của Phó Thần từ lúc còn là thái giám. Năm xưa ngay cả Lý hoàng còn không phát hiện ra, huống chi chỉ là lính quèn.
Hơn nữa, quân lính luôn nghĩ nơi này đã là địa bàn của Lý phái, được Lý hoàng trực tiếp cai trị, không một ai dám phản kháng lại bọn họ, cũng không một ai đủ năng lực làm loạn dưới mắt thánh. Hành vi đó chính là tự sát.
Bệ hạ bất khả chiến bại! Đó là tín ngưỡng của toàn bộ Lý phái.
Huống chi bách tính trong thành đều đã bị họ thu phục, đâu có người nào cố tình làm loạn vào lúc này? Có loạn đã loạn từ trước.
Phó Thần lợi dụng chính tâm lý ấy, công khai tiến vào hạch tâm. Trên đời này, người hiểu Lý phái nhất không phải Lý phái, mà chính là hắn!
Dựa vào tiếng chân hỗn độn ban nãy, Phó Thần mơ hồ cảm thấy âm thanh này quen quen. Người kia vừa chui vào nhà xí đã quăng mũ giáp sáng bên cạnh, vừa giải quyết vừa ngâm nga hát một câu đồng giao. Câu đồng giao này bắt nguồn từ một vùng xa xôi hẻo lánh ở Kích quốc, Phó Thần đã từng nghe qua vài lần.
Quả nhiên là người quen cũ, một tên trong Đệ Nhất quân có biệt danh Hồng Cẩu. Gọi như vậy là vì mũi gã rất thính, đôi khi Lý Biến Thiên sẽ dùng gã để làm công tác truy tung. Nhưng trong nhà xí ngập mùi hôi thối xung thiên, gã có thính đến mấy cũng chẳng phân biệt được gì. Huống chi, trên người Phó Thần chẳng có mùi khác lạ.
Để kẻ khác không phát hiện mùi thuốc nổ, hắn đã bỏ hết pháo hiệu lại trong hầm rồi mà.
Tên hồng cẩu này có thói quen là hay ngâm nga trong nhà xí rất lâu. Trước kia Phó Thần đã từng cười nhạo, nhưng gã không để tâm, nói chỉ lúc ấy mới có thể thả lỏng bản thân một chút.
Phó Thần đứng dậy như một người bình thường vừa đi vệ sinh xong, không hề có chút khí tức của kẻ giết người, cũng không phát ra một tia sát khí, cứ thế thản nhiên mở cửa nhà xí đi ra.
Hồng Cẩu còn đang lẩm nhẩm hát khúc đồng giao quê nhà, không để tâm lắm. Cho đến khi cánh cửa đột ngột mở ca, tiếng ngân nga cũng đứt đoạn.
Gã còn chưa kịp phản ứng đã bị một chưởng bổ thẳng vào trán. Phó Thần dùng tay kia bịt chặt miệng gã, một tiếng kêu cũng không thể phát ra, thân thể cũng không giãy dụa, chết trong im lặng.
Để người ngoài không chú ý đến tiếng động khi hắn vung chưởng kết liễu, Phó Thần đã chọn lúc âm thanh phát cháo bên ngoài huyên náo nhất, lại nhắm lúc Hồng cẩu đi vệ sinh, tinh thần thả lỏng nhất. Lúc trước, khi còn bị Lý hoàng ném vào Đệ Nhất quân để huấn luyện, Phó Thần từng đấu tập với nhiều người, biết rõ nhược điểm của bọn họ.
Có lẽ sau khi xuống âm tào, Hồng Cẩu cũng không khai được ai đã giết mình. .
||||| Truyện đề cử: Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp |||||
Giải quyết xong, Phó Thần tiến hành bước tiếp theo, tráo đổi thân phận.
Binh lính bên người Lý Biến Thiên đều được tuyển chọn cẩn thận về vóc dáng, lựa ra những người thích hợp nhất để luyện võ. Phó Thần có thể theo hầu Lý hoàng, được Lý hoàng dạy võ nghệ, cũng xem như phù hợp với yêu cầu này, thậm chí còn là người Lý hoàng vừa ý nhất.
Cho nên khi hắn thay quần áo người này cũng không dễ bị phát hiện. Huống chi hắn rất hiểu cách đi đứng, nói chuyện của Đệ Nhất quân.
Chỉ sửa đầu tóc lại một chút, xóa bỏ hết bộ dạng của gã ăn mày.
Nhìn thi thể Hồng Cẩu, Phó Thần đành phải để gã xuống nơi thích hợp nhất hiện giờ: hố phân.
Giấu xác trong hố phân có độ an toàn nhất định, để lâu một chút người ta cũng không nhận ra mùi hôi.
Nhưng lỡ Đệ Nhất quân phát hiện ra điểm khác thường thì ngay cả cơ hội đến gần Lý Biến Thiên cũng không có, cho nên tốt nhất phải nhân lúc này, tìm kiếm thời điểm tiếp cận mục tiêu, hoàn thành xong trước giờ phát cháo ngày mai.
Tính toán thời gian Đệ Nhất quân chuẩn bị tuần tra, Phó Thần đội mũ giáp lên đầu, lạnh nhạt nói, "Các vị, lần ngày không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng." Đã đến nước này rồi, chỉ có thể như vậy. Nếu đổi lại, hắn là người bị giết, thì cũng chẳng dám trách ai.
Hắn tiếp tục ngâm nga câu đồng giao ban nãy, thuận lợi lẫn vào đội ngũ tuần tra. Người bên cạnh nhún vai với hắn, nhưng không nói thêm gì.
Phó Thần nhận ra đây là người chơi thân với Hồng Cẩu, biệt danh là Lư Đầu, quen thói lải nhải tối ngày.
Trên đường tuần tra, Lư Đầu nhỏ giọng oán trách một câu, "Đi cái gì mà lâu như vậy. Ta còn tưởng ngươi rơi xuống hố phân rồi."
Phó Thần bắt chước giọng điệu của Hồng Cẩu, dùng khẩu âm Kích quốc, ghét bỏ nói, "Ngươi ồn quá, im mồm đi."
Lư Đầu còn định nói tiếp, nhưng thấy lão đại đi đầu hàng, lại ngoan ngoãn ngậm miệng. Gã không muốn lại ăn thêm đòn chỉ vì nói lắm.
Thấy người thân quen nhất là Lư Đầu cũng bị mình lừa gạt, Phó Thần mới nhẹ nhõm thở một hơi. Đây là lần đầu tiên hắn bắt chước Hồng Cẩu, chỉ có thể dựa vào những gì mình quan sát được trước kia mà giả vờ nói mấy câu cụt lủn, chứ lâu hơn chút nữa thì không dám chắc.
Qua một khắc là đến thời gian quân Kích quốc đổi ám hiệu. Ám hiệu của bọn họ đều được chọn lựa bất ngờ từ kho ám hiệu. Với địa vị của Phó Thần lúc trước, hắn biết được tương đối nhiều, ghi nhớ đến mấy ngàn câu. Chỉ mong sao thời gian vừa qua, ám hiệu không có gì thay đổi, vẫn là một trong những câu hắn biết.
Người trước đọc, người sau nối, lần lượt từng người một. Thần kinh Phó Thần càng căng như dây đàn.
Lư Đầu cũng liến thoắng nói một câu.
"Thượng Luân hà thượng hồn quy hề".
*Hồn về trên sông Thượng Luân
Hơi lạnh ùa lên từ tận đáy lòng Phó Thần, ngay cả bản tay cũng ướt dính mồ hôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.