Thái Giám Chức Nghiệp Tu Dưỡng

Chương 286



Đây không phải đoạn tiếng lóng mà hắn biết, thậm chí ngay cả cách thức cũng khác trước khá nhiều. Trước kia hầu như ám hiệu chỉ có hai chữ, nhiều lắm là ba, thường dùng tên địa danh, dược liệu, thức căn chẳng hạn, vừa tiện ghi nhớ, vừa tiết kiệm thời gian. Nhưng lần này lại nghe như một câu thơ.

Phó Thần chưa từng tiếp xúc với ám hiệu, dù hắn có thiên phú dị bẩm đi chăng nữa cũng không cách nào đưa ra đáp án ngay lập tức. Nhưng quân Kích quốc trao đổi ám hiệu, bao giờ cũng phải đáp thật nhanh gọn, nếu không sẽ bị hoài nghi.

Giờ hắn chỉ có một cách duy nhất, đó là nghĩ ra đáp án, còn sau đó thì đành chờ vận mệnh phán xét thôi.

Tất cả dữ liệu hắn có để đoán được ám hiệu này chỉ có những tin tức mà hắn thu được từ Lý phái nhiều năm nay.

Nếu thất bại, hắn sẽ bị quân Kích quốc bao vây tiêu diệt tại đây. Một khi chuyện đó xảy ra, khả năng sống sót của hắn hoàn toàn bằng không.

Phó Thần chậm rãi nhắm mắt. Xác suất đoán trúng thấp qua, lúc này tính mạng hắn cũng như thời gian đám ngược, giành giật từng giây. Không còn tâm trí mà nghĩ đến hậu quả nữa, chỉ có thể dồn hết sức lực phá câu ám hiệu.

Thượng Luân hà được xem là sông cái của Kích quốc, là con sông thần thánh trong lòng mỗi người dân. Kiến thức về con sông này cũng tương đối nhiều, cho nên có cả trăm ngàn cách đối lại vế đối mà ám hiệu đưa ra. Trước tiên hắn cần thu nhỏ phạm vi lại đã. Như vậy, điểm quan trọng sẽ nằm ở vế sau, hồn quy hề. Ở kích quốc, loài hoa biểu tượng cho việc gọi hồn là hoa bỉ ngạn, nhưng theo tiếng Kích quốc thì gọi là Mạn Châu Sa.

Chỉ với bằng ấy dữ kiện, hắn cũng chắc cách nào đối được nửa câu sao, trong khi ấy, thời gian vẫn qua đi chóng vánh. E rằng đến lúc hắn đưa ra được đáp án, dù có chính xác đi chăng nữa cũng vẫn bị nghi ngờ. Một khi mở mũ giáp ra, thân phân hắn cũng bại lộ.

Phó Thần đổ mồ hôi đầm đìa dưới bộ giáp mà không ai nhận ra. Hai mắt hắn đỏ ngầu, tập trung tinh thần cao độ. Thân thể hắn đã gồng cứng, chuẩn bị tư thế sẵn sàng chạy trốn.

Trong lúc suy nghĩ dồn dập, đầu óc không ngừng tăng tốc, bỗng nhiên có gì đó chợt lóe lên. Hắn nhớ đến một bức tranh, khi hắn đi cùng Lý Biến Thiên đến bờ sông Thương Luân, thấy đồ hoa Mạn Châu Sa nở đỏ trời ở bờ bên kia.

Lý Biến Thiên cố tình đặt tên cho hoa đó là Hồng Mãn Thiên, ý nói lời kêu gọi cái chết. Chuyện này chỉ có các thân tín mới biết.

Phó Thần xem như chấp nhận số phận, đáp một câu, "Mạn Châu Sa hoa hồng mãn thiên."

*Hoa mạn châu sa nở đỏ trời.

Thực ra câu này không liên quan gì đến câu trước, các chữ trong vế đối chẳng hề xứng với nhau, chẳng qua chỉ nhắc đến câu chuyện cũ của Lý phái thôi.

Những phân tích của Phó Thần có vẻ phức tạp, nhưng thực tế chỉ diễn ra trong nháy mắt mà thôi.

Lư Đầu nghi hoặc nhìn Phó Thần một lát, nhưng không có phản ứng gì thêm. Việc nối ám hiệu cứ thế kết thúc.

Điều này khiến chi Phó Thần đang chuẩn bị đột phá vòng vây cũng rất bất ngờ.

Hắn đóan trúng sao?

Phó Thần tin việc sửa chữa ám hiệu lần này cũng liên quan tới Lý Biến Thiên.

Tuy ám hiệu đã được thông qua, nhưng Lư Đầu vẫn có chút nghi ngờ sự ngập ngừng của Phó Thần ban nãy. Khi cả đội quay về phủ đệ, chuẩn bị giao ca, gã mới quay sang nói với Phó Thần, "Ban nãy ngươi sao thế? Có gì bất an à?"

Nếu người khác nghe thấy câu này thì chắc chắn sẽ không để tâm, cho rằng chẳng qua là câu hỏi thăm thông thường thôi. Nhưng Phó Thần đoán lúc này Lư Đầu đã có chút hoài nghi mình rồi, chẳng qua chỉ giả vờ tỏ ra lo lắng để thăm dò mà thôi.

Phó Thần làm vẻ mặt phiền muộn, than thở, "Có chút lo lắng cho mẫu thân."

Hồng Cẩu nói bằng khẩu âm địa phương. Hồng Cẩu với Lưu Đầu cùng quê, cho nên bọn họ thân thiết hơn những người khác một chút.

Lư Đầu nghe vậy thì mọi nghi ngờ đều biến mất. Gã biết rõ nỗi lo của Hồng Cẩu. Cha mẹ Hồng Cẩu lớn tuổi mới có được một đứa con, cho nên hết sức cưng chiều. Sau này, được biết con mình đi theo Lý hoàng làm thân vệ, bọn họ mới miễn cưỡng chia xa. Nhiều năm qua, số lần được gặp con rất ít. Hai ông bà cụ tuổi đã cao, chẳng còn sống được thêm mấy năm nữa.

Phó Thần đánh tan được hiềm nghi của đối phương, cuối cùng cũng thuận lợi tiến vào vị trí hạch tâm của Lý phái. Nơi này chính là dinh thự của tướng lãnh thủ thành ở Vệ thành. Có điều, cả nhà tướng thủ thành đều bị người Lý phái chém hết, tòa phủ đệ cũng bỏ không, đương nhiên bị các chỉ huy cấp cao của Lý phái chiếm giữ.

Trước mắt, không có cảnh vệ tuần tra xung quanh, hơn nữa còn yên tĩnh một cách thần kỳ. Phó Thần mơ hồ nghe được tiếng đổ vỡ cách đó khá xa, nhưng đám hộ vệ đều như mắt điếc tai ngơ.

Ánh mắt Phó Thần chợt thoáng một tia sắc lẹm. Là Lý Biến Thiên.....Quả nhiên hắn lại lên cơn nghiện rồi.

Phó Thần không nhìn quanh kẻo bị nghi ngờ, chỉ tập trung ghi nhớ, tạo thành một tấm bản đồ trong đầu. Trước khi vào Lệ thành, bọn họ cũng không biết Lý Biến Thiên sẽ chọn nơi nào làm căn cứ tạm thời, cho nên hắn đã nhờ Tiết Duệ đánh dấu những chủ trạch ở trong thành. Phủ đệ này là một trong số đó.

Hiện giờ đang trong thời gian giao ban. Một nửa số người sẽ giao ca cho Đệ Nhị quân để nghỉ ngơi, sau vài canh giờ nữa lại đổi. Vốn chưa đến lượt Hồng Cẩu đươc nghỉ, nhưng Lưu Đầu thấy trạng thái hắn không ổn, vỗ vỗ vai, "Thế này đi, để ta đổi phiên cho ngươi."

"Không sao, ta đi được mà."

Lư Đầu kiên quyết ấn vai hắn xuống, "Ta bảo ngươi nghỉ thì nghỉ đi. Không phải hay chê ta lắm lời sao?"

Phó Thần không còn cách nào, chỉ có thể đồng ý, hòa vào nhóm người được ở lại nghỉ ngơi.

Lúc ngập ngừng không đáp được ám hiệu, hắn cũng đã tính đến chuyện này. Một khi đã lộ sơ hở thì quyết tương kế tựu kế, tận dụng chính sự ngập ngừng đó để khiến Lưu Đầu quan tâm. Làm thế, dù sau đó có đến lượt Hồng Cẩu được chọn thay ca hay không thì hắn vẫn có nhiều khả năng ở lại, tìm cơ hội tiếp cận Lý hoàng.

Đương nhiên hắn cần thoát khỏi chỗ nghỉ, nhưng không được tháo mũ giáp, để lộ gương mặt. Cho nên vừa đến nơi nghỉ, hắn phải lấy cớ đuổi người khác đi.

Trong lúc đó, Lưu Đầu vẫn đang có chút khó hiểu. Đồng bạn bên cạnh nghi hoặc nhìn gã, "Nghĩ cái gì đấy."

Lư Đầu nghĩ nát óc vẫn không nhận ra cảm giác sai sai này đến từ đâu, rõ ràng hoàn toàn chẳng có vấn đề gì mà. Gã lại lắc đầu, "Không. Chỉ là chợt thấy.....Mà thôi, nhanh đi tuần tra hết đi, lão tử buồn ngủ lắm rồi."

Phía bên kia cũng đang là nửa đêm. Thiệu Hoa Trì đứng trên thành cao, thẫn thờ nhìn về phía xa. Thanh Nhiễm leo từng bước qua bậc thang lên tường thành, thấy Thiệu Hoa Trì như vậy, không khỉ nghĩ, trước giờ điện hạ vẫn biểu lộ hết sức rõ ràng mà sao bọn họ chưa từng nhận ra nhỉ.

Có lẽ vì chuyện này quá mức kinh hãi thế tục nên chẳng một ai có thể hình dung ra.

Nhưng bọn họ vẫn rất hưởng thụ cảm giác không ai ngờ đến ấy. Người khác vĩnh viễn chẳng hay biết gì. Nhìn biểu hiện thường ngày của công tử cũng hiểu, công tử sẽ không cho phép bất cứ điều gì phá hỏng danh dự của điện hạ.

"Điện hạ đang lo lắng cho công tử sao?" Không lời đáp lại, Thanh Nhiễm cũng không hỏi thêm nữa. Bởi vì lúc này, nàng cũng đang lo lắng cho Tiết Duệ.

Nhìn dáng vẻ điện hạ, nàng bỗng nhiên cảm thấy, con người đúng là chúng sinh bình đẳng. Xem này, dù có là một nam nhân quyền cao chức trọng như điện hạ cũng sẽ đứng ngồi không yên vì người thương.

Thiệu Hoa Trì không trả lời. Toàn bộ tâm trí y đã rời đi theo người kia mất rồi.

Sau khi Phó Thần lên đường, y thường xuyên cả đêm mất ngủ, quen chân leo lên tường thành nhìn ngóng phương xa, dường như nghĩ rằng cứ đứng mãi đó thì một ngày kia sẽ thấy người mình mong đợi. Dù sao, ngóng chờ cũng giảm bớt sự sốt ruột trong lòng y một chút.

Mấy ngày nay, cảm giác bồn chồn càng dữ dội không y, như thể sắp xảy ra chuyện gì.

Y siết miếng ngọc bội cùng đôi với người kia trong tay, thì thào nói, "Mau trở về đi, ta sắp không đợi được nữa rồi."

Phó Thần lấy cớ đi vệ sinh, thoát khỏi chỗ tập hợp. Hắn dựa vào bản đồ cảu Hận Điệp, tránh được những nơi bị tuần tra nhiều. Ngay lúc này, hắn thấy một người vội vàng chạy đến. Hóa ra chính là thái giám thủ hạ của Tự Anh Vũ, người hắn từng tiến cử, tên là Tiểu Hạnh.

Tiểu Hạnh nhìn trang phủ của Phó Thần, biết ngay là một vị quan gia nào đó ở Đệ Nhất quân, vội vàng xin thứ tội. Gã có vẻ kinh hoảng, nhưng biết chuyện này không thể che giấu được, đành phải nói ra.

"Đại nhân, có người hầu bị nhiễm mẩn đậu, lây cho những người khác, không đi hầu hạ bệ hạ đươc. Nô tài thật sự không nghĩ ra cách nào, ngài có thể đến xem một chút không?" Nô tài nhiễm bệnh không thể đến hầu hạ chủ tử, nếu biết mà không báo, tội nặng thêm một phần.

Phó Thần không để tâm gã thao thao bất tuyệt, lạnh lùng nói, "Đưa ta tới đó xem."

Thái độ của Đệ Nhất quân với người ngoài luôn là thế này.

Lúc Tiểu Hạnh đưa hắn đến nơi, có vài hạ nhân đang nằm trên giường rên rỉ. Mặt và người bọn họ nổi đầy nốt đậu lớn bé khác nhau. Đến nước này Tiểu Hạnh mới không dám che giấu nữa. Gã sợ bọn họ nhiễm thiên hoa.

Phó Thần từng có kinh nghiệm, biết rõ đây không phải thiên hoa. Mấy nốt đậu tuy nhìn đáng sợ thật, nhưng chỉ là một loại bệnh cấp tính, đắp chút thuốc là khỏi. Chỉ e những người này không muốn đi hầu hạ nên mới cố tình uống thứ gì đó để thành bộ dạng này. Nếu người khác của Đệ Nhất quân đến xem thì không cách nào che giấu được, tội khi quân chắc chắn sẽ giáng xuống. Nhưng giờ người tới kiểm tra là hắn, thôi cũng xem như số mệnh.

Tiểu Hanh đứng bên cạnh hoảng đến nỗi xoay vòng vòng, không biết phải làm sao, cứ chốc chốc lại nhìn Phó Thần, chốc chốc lại nhìn những người trên giường.

Phó Thần không thể hỏi chuyện, cũng không biết Tiểu Hạnh đang định bắt những người này đi làm công việc gì, nhưng từ khi hắn bước vào, mấy người trên giường đều không hẹn mà cùng lộ ra ánh mắt kinh hãi. Như vậy có thể đoán ra, bọn họ sợ hắn, cũng sợ phải đi hầu hạ Lý hoàng. Hắn nhớ trước kia, người ta xếp hàng dài, tranh nhau hầu hạ vua, nhưng giờ lại thành tránh cũng không kịp. Xem ra Văn Ỷ nói đúng, quả nhiên sau khi hắn đi, Lý Biến Thiên đại khai sát giới, khiến lòng người hoảng loạn.

Hắn bước đến vài bước, nhìn mấy người đang đau đớn rên rỉ. Tiểu Hạnh tưởng Phó Thần chỉ xem tình trạng bệnh của họ, nhưng thật ra hắn đang tìm manh mối.

Những người này không hoàn toàn giống nhau, nhưng đều có một điểm tương đồng, chính là có vài cái giống hắn. Từ gương mặt đến dáng người hay khí chất đều có ít nhất một nét giống.

Phó Thần âm thầm đoán được điều gì. Lý Biến Thiên đang tìm một khuôn mẫu thế thân?

Hắn quay đầu nói với Tiểu Hạnh, "Mang những người còn có thể đi được, theo ta đi gặp bệ hạ."

Đi được nửa đường, thấy Phó Thần ở phía sau, Tiểu Hạnh có chút kỳ quái. Sao vị đại nhân này lại không biết chỗ ở của bệ hạ. Tuy lúc này Phó Thần đang mặc khinh giáp của Đệ Nhất quân, nhưng khắp nơi đều là tai mắt của Lý phái, hắn không thể tùy tiện đi đứng. Nhiều phòng ốc đình viện như vậy, đâu mới là mục tiêu. Có người dẫn đường là tốt nhất, dù bị nghi ngờ cũng chẳng có cách nào. Trên đời vốn không có kế hoạch nào hoàn mỹ.

Nhưng Phó Thần biết Tiểu Hạnh này tính tình thành thật, không tâm địa gian xảo. Lúc trước, Tự Anh Vũ có vô số tiểu thái giám vây quanh nịnh nọt, Phó Thần cũng nói tốt cho Tiểu Hạnh vài câu, chính nhờ thế mà sau khi Tự Anh Vũ chết, gã mới được thăng chức lên.

Hắn dẫn Phó Thần và các tôi tớ khác đến viện của Lý hoàng, nên ngoài có người của Đệ Nhị quân canh gác. Phó Thần lấy lệnh bài của Hồng Cẩu ra, "Có chuyện cần bẩm báo bệ hạ."

Người canh gác kiểm tra lệnh bài, "Chờ lệnh của bệ hạ."

Ban nãy, khi vào phủ, Phó Thần cũng nhận thấy không khí xung quanh căng thẳng khác thường. Thông qua lính canh, hắn xác nhận được một lần nữa, Lý hoàng vừa phát bệnh. Chỉ có lúc này, hắn mới đuổi tất cả mọi người ra ngoài.

Phó Thần bảo tiểu hạnh lui đi, sai gã tìm vài đại phu trong thành đến chữa bệnh cho những người kia, đồng thời bảo gã không cần hoảng sợ, hắn đã xem qua rồi, không phải bệnh thiên hoa.

Hắn dẫn đám tôi tớ đứng sang bên chờ đợi. Một lúc lâu sau, một âm thanh được dùng nội công để phát ra ngoài vang lên, "Có chuyện gì?"

Lại một lần nữa nghe giọng Lý Biến Thiên, Phó Thần cảm thấy như đã cách cả thế hệ.

Trạng thái của Lý Biến Thiên lúc này vô cùng tồi tệ. Hắn gặp ác mộng liên tục mấy đêm, không sao ngủ được, tinh thần càng lúc càng sa sút. Buổi chiều nay, hắn hơi buồn ngủ, nhưng chỉ mới chợp mắt đã lại trông thấy cảnh tượng hắn cùng người kia đao kiếm hướng vào nhau bên bờ sông Hắc Thủy. Trong mộng, hắn giết chết thiếu niên đó, rồi bừng tỉnh dậy, nhìn thấy đồ vật trong phòng, mới thở dài. Lại nằm mơ thấy thằng nhóc đó nữa rồi.

Nếu nói, trên đời này có điều gì để lại cho Lý Biến Thiên những ký ức sâu sắc nhất, kể cả yêu thích lẫn căm ghét, thì chính là Phó Thần.

Điều này khiến hắn tức giận đến muốn phân thây vạn đoạn. Người khiến hắn gặp vô vàn trở ngại, lại chết vì khinh địch như vậy, không thể tha thứ. Không thể cam lòng.

Nếu chết, thì phải chết trong tay hắn mới đáng giá!

Lý Biến Thiên ngồi dậy, bình thản một hồi. Hắn định đứng lên thì nhìn thấy dáng người quen thuộc đứng cách đó không xa, đối diện mỉm cười với mình.

"Lý Ngộ?"

Hắn muốn ra tay giết, nhưng trong nháy mắt, chẳng có chút sức lực nào. Đầu óc quay cuồng một trận, dùng tay chống đỡ mới miễn cưỡng không ngã lăn ra. Hắn lắc đầu nhìn lại, bóng dáng kia đã biến mất.

Hắn biết là tộc Ô Ưởng kia lại giở trò. Phái bao nhiêu tinh binh mà không phá được hang ổ của cái lũ chuột nhắt đó. Mà hắn thì không có nhiều tinh lực để chuyên lùng bắt bọn súc sinh láu cá này.

Lý Biến Thiên vững trãi muôn đời, sau nhiều tháng ngày đằng đẵng gánh chịu sự tra tấn của nha phiến và mộng yểm, cuối cùng đã xuất hiện một vết rạn trong nội tâm. Toàn bộ áp lực hắn đè nén bấy lâu đều điên cuồng ồ ạt tràn qua khe hở đó, chậm rãi phá tan thành lũy kiên cố, khiến tinh thần hắn ngày càng sa sút. Đến hôm nay, hắn cũng đành lực bất tòng tâm. Luôn có ảo giác hiện ra tra tấn hắn mỗi thời mỗi khắc, hắn không thể duy trì tỉnh táo mãi được.

Trong mắt sục sôi điên cuồng, nghiến răng nói. "Đáng chết....Lý Ngộ....Sao ngươi không xuất hiện trước mặt trẫm?"

Đương nhiên, Lý Biến Thiên kiêu hùng trước kia sẽ không nói ra những lời đầy cảm tính như vậy. Hắn lúc này đã bị kế hoạch của Phó Thần ăn mòn từng chút rồi.

Đó là tâm ma của hắn. Gạt bỏ tâm ma này, hắn chẳng sợ bất cứ sự tàn phá nào khác.

Vừa mới khắc phục trạng thái ảo giác, cơ nghiện nha phiến lại trỗi dậy. Hắn sai tất cả người hầu lui đi, nhưng cơn nghiện ập đến quá nhanh chóng. Tác dụng của nha phiến biến hắn thành một kẻ điên, cuồng dại lăn lội trên mặt đất, đâu còn là hóa thân của thần thánh mà dân chúng ca tụng. Hắn đập phá một cách không mục đích, hao sạch nội lực. Toàn bộ tinh thần của hắn đều chỉ dùng để chống lại cơn nghiện này.

Sau một hồi vật lộn nặng nền, hắn mới nghe bên ngoài có tiếng động, để cho người tiến vào.

Tiếng bước chân quen thuộc của Đệ Nhất quân vang bên tai. Hắn sửa sang áo quần hỗn độn, run rẩy đứng lên khỏi mặt đất, người còn loang lổ vết máu. Hắn ngồi xuống một bên nhuyễn tháp, mở miệng nói với người ngoài cửa, "Bẩm báo đi."

"Bệ hạ, có một nhóm cung nhân mắc bệnh truyền nhiễm, không thể đến hầu hạ ngài."

Lý Biến Thiên nhận ra khẩu âm đặc trưng, hỏi, "Hồng Cẩu?"

"Vâng."

"Vào đi."

Phó Thần xé rách gói bột phấn dưới ống tay áo. Thứ này do tộc Ô Ưởng chế ra, có tác dụng gia tăng hiệu quả của mộng yểm, hỗ trợ lẫn nhau, khiến người ta thấy ảo giác kể cả khi đang tỉnh, gây ảnh hưởng phần nào đến tinh thần.

Hắn biết không dễ đánh lừa Lý Biến Thiên, chỉ đành trông đợi vào trạng thái sa sút hiện giờ của đối phương.

Hơn nữa, mỗi lần Lý Biến Thiên lên cơn nghiện, các ám vệ sẽ rời đi. Đó cũng là lý do vì sao hắn phải căn thời điểm này.

Xung quanh hắn là căn phòng đã bị đạp phá nghiêm trọng, giống như đã từng thấy ở Kích quốc. Xem ra Lý Biến Thiên bị thứ nha phiến do chính hắn tuyên truyền tra tấn đến khổ sở.

Ngươi định dùng nha phiến khống chế kẻ khác, vậy ngươi nếm thử trước tư vị của nó xem sao, Lý bệ hạ vĩ đại.

Lý Biến Thiên không ngồi xe lăn nữa. Nếu đã để lộ ý đồ xâm lược rõ ràng thì hắn không nhất thiết phải ngụy trang.

Hắn tựa vào một bên nhuyễn tháp, giống như một con báo lười nhác nhưng đầy tính công kích. Chỉ là con báo này không che giấu được vẻ mệt nhọc. Nếu là Lý hoàng trước đây, người khác tuyệt đối không phát hiện ra điều này, nhưng giờ hắn quả thật đã mệt đến không thể che giấu.

Phó Thần mới rời khỏi Lý Biến Thiên nửa năm, nhưng lại cảm thấy Lý Biến Thiên già đi rất nhiều. Dung mạo không thay đổi, mà chính là khí chất.

Lý Biến Thiên tinh thần uể oải, không tốn công sức quan sát thân vệ bên người mình.

Đi theo sau Phó Thần là một vài tôi tớ không nhiễm bệnh. Bọn họ lặng lẽ đến thu dọn căn phòng gần như tan nát này.

Nhưng chỉ mới làm được một nửa, Lý Biến Thiên đang lười nhắc ngồi trên kia bất chợt nâng tay, tung ra mấy chưởng. Đám người Phó Thần vừa dẫn đến đều miệng phun máu tươi, ngã lăn ra đất.

Thân thể Phó Thần cứng đờ. Hắn tựa như nghe được tiếng cười nhạo của Lý Biến Thiên, như thể những người vừa chết đi không khác gì rác rưởi, chứ chẳng phải sinh vật sống có máu thịt, biết đau đớn, giết chúng cũng chỉ làm ô uê bàn tay, "Lôi chúng ra ngoài đi."

Không phải lần nào Lý Biến Thiên cũng khai sát giới, tất cả chỉ dựa vào tâm trạng mà thôi. Ví dụ như hôm nay, hắn mơ thấy Lý Ngộ, cho nên nhìn đám hạ nhân đều xốn mắt. Dù chẳng thể phát tiết cơn giận, nhưng nhìn mấy thi thể đó cũng khiến hắn dịu lòng hơn phần nào.

Nếu lúc đầu, Phó Thần còn nghi hoặc vì sao Lý Biến Thiên phải tìm nhiều người thế thân hắn như vậy, thì giờ đã rõ ràng hết rồi. Những người này có đặc điểm nào đó giống hắn, tất cả đều thành đồ chơi cho Lý Biến Thiên. Khó trách, bọn họ thà tự khiến mình bị bệnh cũng không muốn tới hầu hạ. Đâu ai muốn lãng phí sinh mệnh của mình.

Hắn biết Lý Biến Thiên căm ghét mình nhường nào, nhưng không hề nghĩ lại cực đoan đến thế, có thể không kiêng nể gì mà tàn hại biết bao người vô tội.

Không, Lý Biến Thiên vốn dĩ chính là loại người này. Hắn không cần biết phải hy sinh bao nhiêu, cũng không quan tâm đến tính mạng của bất cứ ai. Trong lòng hắn chỉ theo đuổi quyền lực chí cao vô thương. Thậm chí, người khác có thể hy sinh cho đại nghiệp của hắn đã là niềm vinh hạnh.

Ngay cả Phó Thần lúc trước cũng chỉ là món đồ chơi nho nhỏ của Lý Biến Thiên, tình cờ vừa mắt hắn mà thôi. Nếu không phải Phó Thần dùng mạng để lấy lòng thì Lý Biến Thiên cũng không xem trọng.

Lý Biến Thiên bao giờ tha thứ cho một món đồ chơi mà dám đùa giỡn lại mình, dắt mũi lừa gạt mình. Đó là nỗi nhuc nhã lớn nhất trong đời hắn.

Phó Thần nhìn lính gác tha những thi thể ra ngoài như một thói quen, để lại vệt máu dài trên mặt đất, tựa như tiếng thét mà mấy người chết đã chẳng có cơ hội thốt ra.

"Đến rồi thì báo cáo sơ qua tình hình trong thành đi." Lý Biến Thiên chậm rãi pha trà. Động tác đung đưa trước nến khiến dáng vẻ hắn có phần quỷ dị.

Phó Thần dựa vào trí nhớ, kết hợp với tính cách của Hồng Cẩu, báo cáo tình hình tuần tra của bọn họ cho Lý Biến Thiên. Tất nhiên trong đó còn vài câu hắn tự ý thêm mắm thêm muối. Thân từng là hồng nhân của Lý hoàng bệ hạ, hắn muốn phải nói điều gì để lọt tai đối phương.

Lý Biến Thiên uống trà, thong thả nghe báo cáo. Bất chợt, cặp mắt sắc bén của hắn nhìn thẳng vào Phó Thần, "Ta nghe nói trong thành này có nhiều bách tính Tấn quốc ủng hộ Thụy vương, có đúng không?"

Nhắc đến hai chữ Thụy vương, trái tim Phó Thần lại khẽ run một trận, không kìm được chút sát khí phát ra. Dù hắn nhanh chóng che giấu, nhưng hắn biết rõ Lý Biến Thiên là kẻ nhạy bén với sát khí chừng nào. Giống như năm đó, ở bên sông Hắc Thủy, dù đang hôn mê sâu nhưng Lý Biến Thiên vẫn cảm nhận được có kẻ đang tấn công mình mà phản kích. Tuy năm năm nay, hắn dốc lòng luyện tập để che giấu được sát khí mọi lúc mọi nơi, nhưng khi danh hiệu của Thiệu Hoa Trì được nhắc đến, hắn vẫn có chút mất kiểm soát.

*Lời editor: Rõ ràng đang đoạn căng thẳng mà tôi vẫn cảm giác thấy có cơm chó đút vào mồm mình.....

Lý Biến Thiên dường như chưa thoát khỏi cơn uể oải do nha phiến, không để ý thấy sự khác thường của Phó Thần.

Phó Thần không dám thả lỏng, chỉ có thể đề cao cảnh giác. Hắn không biết Lý hoàng nghe được tin này từ đâu. Cũng có thể là vì kỳ vọng của bách tính với Thiệu Hoa Trì quá cao, tiếng tăm vọng đến cả chỗ Lý Biến Thiên. Hắn mơ hồ đáp, "Thuộc hạ cũng không biết việc này."

Hiện giờ hắn đang phải cố kiểm soát sát ý của mình. Hắn cảm giác được, Lý Biến Thiên nhất định sẽ tìm mọi cách giết Thiệu Hoa Trì. Dù bây giờ họ khống chế được Thiệu An Lân, đưa y lên ngôi, nhưng Thiệu Hoa Trì vẫn luôn gặp nguy hiểm từng phút.

Chỉ nghĩ đến điều này, Phó Thần đã có chút run rẩy.

Lý Biến Thiên nở nụ cười, "Xem ra An Lân ngồi trên ngai vàng cũng không yên ổn nhỉ."

Đúng như Phó Thần dự đoán, sau khi các điểm tình báo quan trọng ở Loan kinh bị tiêu diệt. Lý phái chỉ còn biết tình huống sơ sơ, đó là Thiệu An Lân đã đăng cơ. Còn những chuyện khác, muốn tìm hiểu cũng khó như lên trời.

Hôm nay, không có đám nanh vuốt này trong kinh thành, Lý Biến Thiên chính là mãnh hổ bị vặt răng.

Nghe Phó Thần báo cáo xong, Lý Biến Thiên vung tay, " Lui xuống nghỉ ngơi đi. Chuẩn bị ba ngày sau đánh chiếm một tòa thành."

"Nhưng Tấn quốc phái Từ Thanh tướng quân đến, ngoài ra còn một vị hình như chính là Long tướng quân trước kia đã làm phản...." Phó Thần do dư nói.

"Trẫm sẽ nghĩ cách. Ngươi gọi Du Kỳ Chính đến đây."

Phó Thần lĩnh mệnh xong xoay người rời đi. Nhìn trạng thái Lý Biến Thiên, hắn ý thức đươc bây giờ còn chưa phải thời cơ tốt nhất.

Đi theo Lý hoàng nhiều năm, hắn phân biệt được, dù lúc này, tuy Lý Biến Thiên có vẻ rất mệt nhọc, sức công kích cũng không mạnh mẽ như trước kia, nhưng khi thuốc bột gây ảo giác chưa phát huy tác dụng mà muốn ra tay thì rất mạo hiểm.

Nếu là trước kia, hắn sẽ chấp nhận rủi ro đó. Bỏ lỡ lần này thì không biết bao giờ mới có cơ hội. Mà hắn không dám cam đoan mình sẽ che giấu được lâu. Nhưng giờ, hắn lại có một tên ngốc đang chờ mình quay về. Hắn sẽ tìm ngàn vạn cách giữ lời với y.

Khi hăn xoay người, không để ý thấy Lý Biến Thiên bất chợt mở mắt ra, bình tĩnh nhìn hắn, "Hồng Cẩu, vết thương trên chân ngươi thế nào rồi?"

Lý Biến Thiên nghi ngờ rồi.

Phó Thần lại hết sức bình tĩnh. Lúc trước, ở trong căn nhà xí tối om, hắn không thể xem xét thân thể Hồng Cẩu có vết thương nào hay không, mà dù sáng đi nữa cũng không có thời gian.

Hắn nhớ lại tiếng bước chân, không thấy có gì khác biệt với bình thường, liền đáp, "Thuộc hạ không bị thương. Sao bệ hạ lại hỏi vậy?"

Xác suất 50/50, còn lại chỉ trông chờ vào may mắn.

Đột nhiên, Lý Biến Thiên dùng tốc độ mà mắt thường không thể thấy, đánh thẳng về phía Phó Thần. Chỉ trong chớp mắt, Phó Thần rút chủy thủ trong ống tay áo, dùng kỹ thuật che giấu vũ khí mà chính Lý Biến Thiên từng dạy hắn năm xưa để lừa gạt. Lý Biến Thiên túm được hắn, ném mạnh xuống đất. Lưng Phó Thần va vào sàn nhà lát đá, đau đến hoa mắt. Ngay sau đó, một chưởng giáng thẳng xuống lồng ngực. Phó Thần chỉ kịp tránh khỏi nơi yếu hại, nhưng vẫn trúng đòn. Trước mắt tối đen, hắn nghe thấy cả tiếng xương cốt mình vỡ vụn.

Lý Biến Thiên nhìn từ trên cao xuống, nhấn từng từ, "Ngươi không phải hắn."