Nhìn La Hồng đứng lặng ờ dưới bảng danh sách, ngẩng đầu xem bài thi, im lặng thật lâu.
Lúc này có thể nhìn thấy rõ một cỗ Chính Dương khí chói lóa như mặt trời chiếu trên người La Hồng.
Tiêu Nhị Thất thở dài, lòng bàn tay nắm chặt chuôi đao ở bên hông.
Hay cho một tên La Hồng, trở thành đệ tử của phu tử… Sợ là sẽ một bước lên trời.
Ánh mắt Ngô Mị Nương rạng rỡ, nhìn chằm chằm La Hồng, văn chương trên bài thi kia, nàng ta chỉ liếc nhìn đã cảm thấy say mê.
Khổ Nguyệt hòa thượng lại kinh ngạc nhìn bài thi, y nhìn câu trả lời về việc phát cháo của phu tử kia, cả người giống như giống như đông cứng lại.
“Cho nên, La Hồng là người đứng nhất thi viết lần này.”
Lý Tu Viền quét mắt qua rất nhiều học sinh, ung udng nói.
“La Hồng cũng sẽ trở thành đệ tử của phu tử.”
Lời nói của Lý Tu Viễn giống như sấm sét, làm cho tất cả mọi người tỉnh lại từ trong khiếp sợ.
Tin tức này, đối với mồi người mà nói, đều là đả kích ở mức độ khác nhau, có người lắc đầu, có người bùi ngùi, có người không phục không cam lòng.
Khổ Nguyệt hòa thượng cười khổ lắc đầu, thì thầm: “Đáp án, giết… Hóa ra, đây chính là đáp án của ngươi sao? Ngay cả phu tử thông minh nhất thiên hạ cũng tán thành đáp án của ngươi?”
Khuynh hướng tín ngưỡng bên trong đôi mắt của Khổ Nguyệt hòa thượng giống như sụp đổ.
Y buông hai tay luôn chắp trước ngực xuống, quay người, từng bước một đi xuống Đông Sơn.
Bên trong quảng trường, im ắng hồi lâu.
Sau đó, rốt cụộc có người không phục mở miệng: “Rõ ràng khi thi viết La Hồng ngủ say, thái độ như vậy, dựa vào cái gì có thể đứng nhất cuộc thi viết?”
Hóa ra, trong lúc thi viết vần có người chú ý tới La Hồng.
Chỉ sợ bản thân La Hồng cũng cảm động không thôi, rốt cuộc cũng có người đứng ra nói chuyện thay hắn.
Nếu có thể đem vị trí thứ nhất này đẩy xuống dưới, La Hồng hắn vô cùng cảm kích!
Lý Tu Viễn nghe vậy, cười cười: “Đường đá Bách Luyện, La Hồng một thân một mình giết tám thiên tài của Kim Trướng Vương Đình, trong đó có thiên kiêu Hoàng Bảng, trận chiến cuối cùng bị khí tức Nhất phấm chấn nhiếp, tinh khí thần có chút uế oải, nghỉ ngơi trong quá trình thi viết không gì là không thể?”
Nếu ngươi ớ trên đường đá Bách Luyện, giết nhiều thiên tài như vậy, trong quá trình thi viết ngươi cũng có thế nghỉ ngơi híp mắt ngủ.”
Lý Tu Viễn làm cho người kia á khấu không trả lời được, chuyện La Hồng giết thiên tài Kim Trướng Vương Đình, đã sớm truyền ra ngoài.
Thất phẩm giết Ngũ Phẩm Hoàng bảng, hành động vĩ đại như vậy, sao hắn ta lại không biết chứ.
Trong lúc nhất thời, một số người vốn dĩ không phục, cũng không còn lời nào đế nói.
“Được rồi, đã công bô’ kết quả thi viết, bài thi chi tiết của La Hồng cũng được công khai, nếu có ai không phục thì nói ra.”
Lý Tu Viễn thản nhiên nói.
Lặng im, vẩn lặng im như cũ.
“Bây giờ các ngươi là học sinh học của Học Cung, có thế tự do hành động ở bên trong cung điện của Học Cung, Tắc Hạ Học Cung ẩn chứa học vấn của bách gia, mỗi một cung điện đều có điển tàng kinh điển của bách gia, các ngươi có thể tìm thứ mình cảm thấy hứng thú đi tu tập, học được cái gì, thấy cái gì, thu hoạch được cái gì cũng đều thuộc về cơ duyên của các ngươi.”
Lý Tu Viễn nhìn lướt qua đám người nói.
Đám đông khom người với Lý Tu Viễn.
Lý Tu Viễn thu hồi bảng danh sách, ánh mắt rơi trên người La Hồng: “Ngươi đi theo ta.”
La Hồng khóc không ra nước mắt, hắn làm sao lại mơ hồ trở thành đệ tử của phu tử?
Mặc dù trong lòng đủ loại không tình nguyện, thế nhưng La Hồng vần đi theo, thuận tiện kéo theo Tiếu Đậu Hoa đang ngu ngơ.
Công tử nhà ta, như vậy trở thành đệ tử của phu tử sao?
Phu tử đó… Đây chính là tấm gương của văn nhân trong thiên hạ!
Là người được nho sinh và học trò trong thiên hạ kính trọng.
Tiếu Đậu Hoa ôm kiếm Địa Giao nhìn La Hồng, trong mắt to tràn đầy kính nể!
La Hồng đưa Tiểu Đậu Hoa đi theo sau lưng Lý Tu Viễn, im lặng không nói.
Lý Tu Viễn liếc nhìn gương mặt giống như quả cà tím bị sương muối của La Hồng, nụ cười càng trớ nên rạng rỡ.
Ánh mắt hắn rơi vào trên người Tiểu Đậu Hoa ở sau lưng ôm kiếm Địa Giao, đầu đầy mồ hôi khuôn mặt sùng bái nhìn La Hồng.
Nụ cười trên mặt Lý Tu Viền vần như cũ, tâm thần lại hoảng hốt, không khỏi nhớ tới lúc trước ớ trong rừng hoa đào, hắn nhặt cánh hoa đào làm thơ, sau lưng cũng có một thiếu nữ khuôn mặt sùng bái nhìn hắn.
Nụ cười dần dần đắng chát, vốn dĩ muốn trêu La Hồng lại thôi không nói nữa.
“Kiếm Thị sao?”
Lý Tu Viễn nhìn ra Tiểu Đậu Hoa ôm kiếm Địa Giao là đang dưỡng kiếm, đây phương pháp tu hành Kiếm Thị.
Khó trách thiếu nữ này có thế vào Tắc Hạ Học Cung.
Ba người không nói gì, rất nhanh đi tới trước tiểu lâu Xuân Phong.
Lý Tu Viễn gọi Tiểu Đậu Hoa, mặt mũi của y dịu dàng: “Ngươi ở chỗ này dưỡng kiếm đi, phía trước là chỗ ở của phu tử, thiên địa hạo nhiên chính khí ở đây nồng đậm, ngươi có thể vận chuyến dưỡng kiếm quyết đế dưỡng kiếm.”
Tiểu Đậu Hoa do dự nhìn thoáng qua La Hồng.
La Hồng khẽ gật đầu, Tiếu Đậu Hoa ngoan ngoãn đứng tại chổ ôm kiếm, ưỡn ngực hóp bụng nâng mông, mắt nhìn phía trước chân tạo thành hình chữ bát, mím môi, trong lòng vận chuyển dưỡng kiếm quyết.
Lý Tu Viễn nhịn không được cười lên, đây là thao tác thiểu năng gì vậy.
La Hồng che mặt, cùng đi vào tiểu lâu Xuân Phong với Lý Tu Viễn.
Đế Kinh Đại Hạ, thành Thiên An.
Hoàng thành nguy nga, ngói lưu ly dưới ánh mặt trời tản ra kim quang khó mà che giấu.
Trong ngự hoa viên, núi giả san sát, nước chảy róc rách.
Thái tử trên người mặc áo mãng bào tứ trảo đi trên đường trong ngự hoa viên, Văn Thiên Hành cũng đi theo bên cạnh y.