Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 156: Đây đều là duyên phận (1)



Bước vào học cung, hai mắt Tiếu Đậu Hoa mởto, nhìn xung quanh với vẻ tò mò.

Đây chẳng lẽ là Tắc Hạ học cung mà người đời thường đồn đại hay sao?

Khi còn là con gái của Ngự sử, nàng cũng từng nghe đến nơi này.

Phía trên quảng trường của học cung, có vài thí sinh đứng đó chờ đợi kết quá cuộc thi.

Tiêu Nhị Thất mang theo hai thanh đao giắt trên thắt lưng, cực kỳ lạnh lùng, đế đề phòng La Hồng, y vần giữ nguyên biếu cảm ấy, làm ra vẻ người lạ chớ tới gần.

Ngô Mị Nương đeo hộp kiếm trên lưng, xung quanh có một vài thế gia công tử của triều đình Đại Hạ đứng nói chuyện với nàng ta, nàng ta chỉ mím cười lịch sự.

Hòa thượng Khổ Nguyệt chắp hai lòng bàn tay hành lễ, trên người không nhiễm chút bụi trần của thế gian trần tục, đứng yên một chổ, cau mày nhìn vài vết nứt trên khe đá.

Lý Tu Viễn một thân áo xanh, ngẩng đầu nhìn trời, lông mày hơi nhíu lại.

La Hồng vẫn chưa đến, tên tiểu tử này, có phải cảm thấy chính mình không thế đậu nên không tới nữa?

Lý Tu Viền nở nụ cười kỳ quái, không biết lát nữa tên tiếu tử này có ngạc nhiên không nhỉ?

Y nhìn thoáng qua những thí sinh khác.

“Không phải đợi nữa, bây giờ ta sẽ công bố kết quá của cuộc thi viết.”

Lý Tu Viễn nói.

Dứt lời, y phất tay áo, bảng kết quá bay ra, lơ lửng trên không trung.

Tiếp theo, bảng kết quả từ từ được mở ra.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào một hướng.

Trên bảng đang dán bìa thi xếp hạng nhất, nội dung trên đó, chữ chữ như châu ngọc, lời văn rất hùng hồn.

Nhìn tên của chủ nhân tờ đề này, ai nấy đều bị chấn động không nhẹ, trong lòng đều có cảm giác khó tin.

“Không thể nào.”

“Chuyện này… chuyện này… làm sao có thể xảy ra?”

“Lại là hắn? Tại sao lại là hắn kia chứ?”

Trên quảng trường, sau một lúc im lặng, tất cả đều bùng nổ.

ở đằng xa.

La Hồng mang theo Tiểu Đậu Hoa ưỡn ngực, hóp bụng, nâng mông, ôm kiếm cố đi cùng.

Đột nhiên.

Tất cả mọi người đều đỏ mắt quay đầu lại nhìn hắn.

Đúng lúc nhìn thấy La Hồng mặc bạch y đi đến, Chính Dương khí bao xung quanh hắn dày đặc, như Đại Nho xuất hành, khiến người ta liên tưởng đến một câu trong đề thi…

Cảm xúc ngốn ngang, như bình ngũ vị bị đổ.

La Hồng ngẩn người.

Chuyện gì thế?

Hạng nhất từ dưới đếm lên… khiến các ngươi ghen tỵ thế cơ à?

Không… không đúng!

Vẻ mặt của những người này có cái gì đó không đúng.

Trong lòng La Hồng lộp bộp, xuất hiện một dự cảm không lành chút nào!

Bầu không khí không đúng lẳm.

La Hồng thấy ánh mắt đám thiên tài ở chung quanh hàm chứa sự ngạc nhiên, sửng sốt, không phục, khó chịu nhìn mình, chí cảm thấy lông tơ trên người dựng hết lên.

Dự cảm không tốt càng ngày càng mãnh liệt.

Chẳng lẽ… Hắn nộp giấy trắng cũng có thể đứng nhất?

Không thể nào?

Những học sinh này đều là thiên tài đến từ các thế lực lớn trong thiên hạ, không chỉ nói chuyện êm tai, thực lực xuất chúng, trí nhớ cũng vô cùng tốt.

Nhóm thiên tài như vậy, làm sao có thể để cơ hội cho một tên nộp giấy trắng như hắn?

La Hồng tăng nhanh bước chân, ba chân bốn cẳng đi tới phía dưới bảng danh sách.

Thanh sam của Lý Tu Viễn bay lên, mỉm cười nhìn La Hồng mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.

Phía trên bảng danh sách, La Hồng nhìn thấy bài thi của mình, bài thi rõ ràng rỗng tuếch kia thực sự viết đầy chữ, những dòng chữ thanh tao, ngổn ngang chính xác là nét chữ của La Hồng.

Đây là bài thi của hắn… Không sai!

La Hồng nhìn đề bài về việc phát cháo, đáp án vẫn là đáp án quen thuộc với hắn như cũ…

Nói cách khác, những câu hỏi còn lại bên trong bài thi, mẹ nó tên đáng chém ngàn đao nào giúp hắn lấp kín hết thế?!

Khóe miệng La Hồng run lên khi nhìn những chữ viết trên giấy.

La Hồng hắn… Sao lại đứng nhất?!

Mê mang, không hiếu, rối loạn, nghi ngờ…

Các loại cám xúc xông lên đầu, so với người chung quanh, cảm xúc của La Hồng lại càng thêm phức tạp.

Thong dong bình tĩnh không còn tồn tại, La Hồng chí cảm thấy giống như trời đất sụp đổ.

Theo dự đoán lúc đầu, hắn đã giết nhiều người trên đường đá Bách Luyện như vậy, máu chảy khắp nơi, tin tức truyền về huyện An Bình, hung danh của La Hồng hắn chắc chắn sẽ lan truyền khắp nơi.

Thế nhưng… Hiện giờ, trở thành đệ tử của phu tử, danh tiếng sợ là trong nháy mắt đảo ngược, được khen lên tận trời.

Hắn phảng phất thấy được kết cục của mình.

La Hồng ngẩng đầu nhìn về phía Lý Tu Viễn. Phu tử trả lời giúp hắn? Đây là việc không thể nào. Vậy thì, người duy nhất có khả năng trả lời giúp hắn… Chính là vị Lý trạng nguyên ở trước mặt.

Không sai! Chắc chắn là y!

Cũng chỉ có trạng nguyên viết văn chương mới có thế tài hoa tung hoành như vậy.

Đối với quan trạng nguyên am hiểu văn chương trong thiên hạ mà nói, bắt chước bút tích của La Hồng hắn, dề như trở bàn tay.

Bờ môi run lên, La Hồng không biết nên nói cái gì.

Hắn không oán không cừu với Lý trạng nguyên này, tại sao y muốn choi ta?!

Lý Tu Viễn nhìn tiếu sư đệ tương lai, cười tươi như hoa.

Thậm chí còn nghịch ngợm trừng mắt nhìn.

Dường như đang nói…

Kinh ngạc không, vui mừng không? Ngoài ý muốn không?

“Ta?? Tinh thần… Sụp đổ!” La Hồng khóc không ra nước mẳt.

Hắn có thể nói cái gì? Nộp giấy trắng, thế mà cũng có người giúp lấp đầy…

Trong cuộc thi hắn muốn đứng thứ nhất từ dưới lên sao lại khó như vậy.

Phía sau hắn, Tiếu Đậu Hoa ôm kiếm Địa Giao bu lại, nhìn văn chương của La Hồng trên bảng danh sách, mắt to lập tức sáng lên, kinh hãi giống như gặp người trời.

Thì ra văn chương của công tử tài hoa như vậy!

Đám học sinh ở chung quanh nhìn La Hồng cũng không nói gì.

Nhi tử thô lỗ của La Nhân Đồ kia, vậy mà dày công tu dưỡng văn chương, bọn họ xem bài thi, những câu trả lời kia đúng là nói đúng trọng tâm, so với bọn họ thì trả lời tốt hơn nhiều.

La Hồng thi đứng nhất, thực sự rất xứng đáng.