Viện bảo tàng xảy ra chuyện lớn như vậy, lính đánh thuê Ác Ma đã chiếm được phòng giám sát, khống chế cả tòa nhà.
Diệp Vô Phong nếu ở đây, thì sẽ không có bi kịch nào xảy ra, nhưng hết lần này tới lần khác, cuộc điện thoại của Bạch Tinh Đồng kéo Diệp Vô Phong cùng Bạch Nhạn Phỉ rời đi.
Hai người tới đội cảnh sát hình sự thấy Bạch Tinh Đồng, Diệp Vô Phong hỏi: “Đội trưởng Bạch có chuyện gì à? Sao phải tìm tôi gấp như thế?”
Bạch Tinh Đồng nói: “Lính trinh sát của tôi vừa gửi tới một tin tức. Mạc Đông Lôi mua số lượng lớn thuốc nổ và giấu trong xe anh ta. Diệp Vô Phong, tôi lo anh ta muốn đối phó với anh.
Diệp Vô Phong giật mình, mặc dù Mạc Đông Lôi rất yếu, dù cầm thuốc nổ cũng không làm gì được anh. Nhưng Diệp Vô Phong lại lo lắng Mạc Đông Lôi dùng thuốc nổ đối phó người nhà anh.
“Giờ Mạc Đông Lôi đang ở đâu?”
Bạch Tinh Đồng nói: “Một điều tra viên đã tiếp tục theo dõi anh ta, xe của anh ta vừa rồi vẫn còn trong nhà anh ta. Còn giờ chiếc xe đó đang chạy tới phía núi Nhạn Tê.”
Diệp Vô Phong sửng sốt: “Không tốt rồi. Tên khốn đó muốn tới nhà tôi sao?”
“Phải ngăn anh ta.” Diệp Vô Phong nói.
Bạch Tinh Đồng nói: “Được rồi, tôi đi cùng anh. Chứng cứ tham nhũng cũng lấy được rồi, có thể bắt Mạc Đông Lôi.”
Ba người nhanh chóng tụ họp lại với điều tra viên đang theo dõi Mạc Đông Lôi, Diệp Vô Phong phát hiện xe riêng của Mạc Đông Lôi sau khi tới phía sau núi Nhạn Tê cũng không tới nhà tổ của Lâm Thư Âm, mà đổi hướng chạy thẳng tới nhà máy hóa chất.
Bạch Tinh Đồng cau mày: “Nhà máy hóa chất là tài sản riêng của Mạc Đông Lôi. Anh ta còn mang theo thuốc nổ bên mình làm gì, chẳng nhẽ định cho nổ nhà máy của mình."
Ngay lúc ba người vẫn chưa hiểu Mạc Đông Lôi đang tính làm gì, thì một tiếng nổ mạnh phát ra từ nhà máy hóa chất, theo sau đó là một vụ hỏa hoạn lớn, Bạch Nhạn Phỉ nói: “Thằng nhóc kia không biết đang làm trò quái quỷ gì nữa?”
Diệp Vô Phong cau mày thật chặt, bình tĩnh suy nghĩ, sắc mặt đột ngột thay đổi: “Chẳng lẽ gã đang dùng kế giương đông kích tây?”
Thời điểm xe của Mạc Đông Lôi đi ra từ cổng sau nhà máy hóa chất, Bạch Tinh Đồng lập tức quyết định: “Cứ bắt gã trước đã.”
Ba chiếc xe đi phía trước chặn đường lại, Mạc Đông Lôi buộc phải dừng xe.
Khi Mạc Đông Lôi nhìn thấy Bạch Tinh Đồng cùng Diệp Vô Phong xuất hiện thì ngạc nhiên, lắp bắp nói: “Mấy người muốn làm gì?”
Bạch Tinh Đồng lạnh lùng nói: “Chúng tôi nghi ngờ anh có quan hệ với vụ án nổ bom phóng hỏa vừa rồi. Anh đã bị bắt.”
Mạc Đông Lôi kích động: “Cảnh sát Bạch, cô nói đùa sao? Nhà máy hóa chất của tôi vừa mới xảy ra hỏa hoạn, tôi mới sai người báo cảnh sát xong. Vậy mà cô lại nói tôi là người làm, tôi muốn kiện cô tội vu oan cho người khác.”
Bạch Tinh Đồng cười lạnh: “ Anh cứ tự nhiên. Đừng để tôi tìm thấy chứng cứ gì trong xe anh.” Cô lấy còng số tám ra còng tay Mạc Đông Lôi lại.
Sau đó sai các trinh sát khác lên xe kiểm tra, kết quả phát hiện trên xe Mạc Đông Lôi có sót lại chút bột phấn thuốc nổ cùng dụng cụ kích nổ.
“Mạc Đông Lôi, anh còn lời nào chối cãi không?” Bạch Tinh Đồng hỏi.
Mạc Đông Lôi vẫn còn lươn lẹo: “Chuyện này không liên quan tới tôi. Tôi có điên, có ngu mới tự làm nổ nhà máy của mình à? Trên xe của tôi có thuốc nổ, không có vấn đề gì. Gia đình tôi có một công ty, cũng có quặng mỏ, thuốc nổ là vật thiết yếu để dùng cho công tác…”
Đúng lúc này, Diệp Vô Phong lại nhận được điện thoại cầu cứu của Dư Trường Hải từ bảo tàng.
Đồng thời Bạch Tinh Đồng cũng nhận được điện thoại báo động từ cụm: “Đội trưởng Bạch, viện bảo tàng xảy ra chuyện. Có rất nhiều lính đánh thuê vũ trang đầy đủ đã chiếm giữ bảo tàng…”
Diệp Vô Phong nói: “Quả nhiên là chiến thuật giương đông kích tây. Chúng ta quay về nhanh đi.”
Bạch Tinh Đồng cũng ý thức được tình hình khẩn cấp, để điều tra viên mang Mạc Đông Lôi về đội cảnh sát hình sự. Ba người bọn họ chạy tới viện bảo tàng.
Lúc cả ba tới được viện bảo tàng, cảnh sát đã bao vây cả tòa nhà.
Chính Văn Đông cũng đã chạy đến, anh nói với Bạch Nhạn Phỉ: “Cô cả, bác nghe nói bảo tàng xảy ra chuyện nên sốt ruột. Phái tôi tới đây để xem xét tình hình một chút. Tôi vừa mới biết có một nhóm có vũ trang chiếm lĩnh cả viện bảo tàng. Anh em của chúng ta có thương vong vô cùng nghiêm trọng."
Bạch Nhạn Phỉ gật đầu: “Tôi biết rồi.”
“Báo cáo đội trưởng, một số lượng lớn trang bị vũ trang thành công chiếm đóng bảo tàng, tôi đang chuẩn bị tấn công.” Chu Khải, người vừa được chuyển đến đội cảnh sát hình sự đang chuẩn bị tấn công. Thấy Diệp Vô Phong và Bạch Tinh Đồng đều đến, Chu Khải báo cáo lại với Bạch Tinh Đồng tình huống đang xảy ra ở đây.
Diệp Vô Phong nghe thấy có thương vong nghiêm trọng trong bảo tàng thì không khỏi lo lắng: “Biết bao nhiêu người không?”
Chu Khải nói: “Tổng giám đống Diệp, tôi cũng mới đến, không rõ tình hình bên trong cho lắm.”
Bạch Tinh Đồng hỏi: “Ai tới sớm nhất?”
“Báo cáo đội trưởng Bạch, tổ trưởng tổ tuần tra Giương Lợi. Báo cáo, căn cứ vào tình hình chúng tôi đã tìm hiểu, ước chừng có bốn mươi tên cướp võ trang đầy đủ xông vào viện bảo tàng. Bọn chúng có sử dụng vũ khí hạng nặng.”
Bạch Tinh Đồng suy nghĩ một chút, nói với mọi người: “Không rõ tình hình quân địch, chúng ta không thể tấn công một cách mù quáng, chờ lệnh tại chỗ. Tôi lập tức liên lạc với cục trưởng Thạch.”
Vụ án viện bảo tàng bị côn đồ tập kích không những khiến cục trưởng Thạch phải chạy tới khi nghe tin, mà còn có bí thư Quách của thành phố, thị trưởng Trần cùng mấy vị phó thị trưởng cũng chạy đến.
Bí thư Quách sắc mặt xám xịt, vừa xuống xe liền hỏi: “Đội trưởng Bạch, tình huống hiện tại như thế nào?”
Bạch Tinh Đồng báo cáo lại chi tiết: “Bí thư Quách, căn cứ vào tình báo mới nhất mà cảnh sát chúng tôi có thì viện bảo tàng triển lãm châu báu bị đánh cướp, bên trong có bốn mươi tên vũ trang đầy đủ. Hiện giờ cả tòa nhà đã bị bọn chúng khống chế. Bởi vì bên trong có con tin, hơn nữa chúng còn trang bị vũ khí hiện đại, chúng tôi không dám tùy tiện xông vào.”
Bí thư Quách nói: “Thế kẻ bắt cóc không ra điều kiện gì sao?”
Bạch Tinh Đồng lắc đầu: “Hiện giờ không có yêu cầu gì, chẳng qua vừa rồi có một thi thể nữ bị ném từ trên tầng xuống.”
Cục trưởng Thạch lo lắng nói: “Vì đề phòng bất trắc, hôm qua chúng tôi đã phái ra một nghìn cảnh sát để thiết lập các trạm bảo vệ trên tất cả các con đường trong và ngoài thành phố, vì sao lại xuất hiện nhiều kẻ bắt cóc như thế? Thậm chí còn võ trang một cách đầy đủ là sao? Cảnh giới trên tuyến đầu mù hết rồi à?”
Bạch Tinh Đồng báo cáo: “Cục trưởng Thạch, có một vụ án xảy ra cùng thời điểm với vụ này, tôi phải báo cáo với ngài. Mười phút trước, nhà máy hóa chất của thành phố ta đột nhiên phát nổ, không có thương vong. Tội phạm hiềm nghi là Mạc Đông Lôi đã bị bắt. Tôi nghi ngờ Mạc Đông Lôi phối hợp với nhóm cướp này giương đông kích tây, cố ý rời sự chú ý của cảnh sát. Mục tiêu trung tâm chính là châu báu.”
Cục trưởng Thạch nói: “Bản án của Mạc Đông Lôi thẩm vấn sau đi. Hiện tại chúng ta phải giải quyết tình hình trong viện bảo tàng. Tận lực không thể để con tin tử vong. Ba kiện châu báu kia cũng không thể mất đi.”
Bạch Tinh Đồng nói: “Không còn chiến lược nào khác, tôi sẽ dẫn người xông vào, tiêu diệt kẻ bắt cóc.”
Diệp Vô Phong nói: “Tôi đi chung với cô. Cho tôi một bộ quần áo tác chiến!”
Bạch Tinh Đồng lại nói: “Diệp Vô Phong, hiện giờ không được. Tình hình bây giờ cực kì đặc biệt, tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự của thành phố, có quan hệ tới quyền chỉ huy. Cảnh sát hình sự cùng đặc công ai biết anh? Một khi không có chỉ huy, người bị thương chính là chúng ta.”