Thần Cấp Ở Rể

Chương 149: Tổ chức đội đột kích



Diệp Vô Phong cũng hiểu ý của Bạch Tinh Đồng, dù sao anh cũng là người ngoài, chuyện viện bảo tàng lớn như thế, bí thư, thị trưởng, cục trưởng, mọi lãnh đạo đều tại hiện trường. Làm sao có thể giao quyền chỉ huy cho mình?

Diệp Vô Phong dặn dò nói: “Đội trường Bạch, lính đánh thuê Ác Ma từ trước tới nay không phải người hiền lành, nổi tiếng tàn nhẫn, mấy người đi vào đó cần phải nắm rõ nhiệm vụ là thăm dò rõ ràng hỏa lực của kẻ địch. Nếu đối thủ quá mạnh mẽ, đừng nên tấn công, cố giảm bớt thương vong tới mức thấp nhất.”

Bạch Tinh Đồng gật đầu: “Tôi rõ điều này trong lòng.”

Ba mươi cảnh sát đặc nhiệm của lực lượng xung kích đều được trang bị mũ bảo hiểm cùng áo giáp chống đạn, vũ khí trên tay là súng trường tự động kiểu 95, súng ngắn là loại mười hai viên. Hơn nữa mỗi người đều mang theo dụng cụ nổ siêu nhỏ và bộ sơ cứu.

Bạch Tinh Đồng dẫn đầu đội đột kích đi vào phụ cận viện bảo tàng, cô đưa ra mệnh lệnh: “Mọi người chờ mệnh lệnh tấn công của tôi, người đánh bom, phóng hơi cay vào trong.”

Người đánh bom lập tức ném hai quả bom cay vào viện bảo tàng, đại sảnh viện bảo tàng lập tức có làn khói đặc cuồn cuộn, ba mươi cảnh sát đặc nhiệm mượn hơi cay yểm hộ trấn áp hỏa lực bọn côn đồ ở tầng một bằng hỏa lực cực mạnh, luân phiên nhau xông vào cửa chính.

Lính đánh thuê Ác Ma được huấn luyện bài bản và có chiến lược rõ ràng. Nhìn thấy đội đặc nhiệm xông vào, chúng cũng không liều mạng với cảnh sát, mà thay vào đó họ dựa theo kế hoạch vừa đánh vừa lui trước đó, nhanh chóng rút quân lên tầng hai.

Lúc này có một lính biệt kích báo cáo với Bạch Tinh Đồng: “Đội trưởng, toàn bộ tầng một đã bị cắt điện, thang máy không thể sử dụng.”

Bạch Tinh Đồng quyết định thật nhanh: “Chúng ta đi bằng cầu thang bộ lên tấn công!”

Cô dẫn đầu lao lên, đội biệt kích và lính đánh thuê Ác Ma giao tranh kịch liệt dưới chân cầu thang.

Lính đánh thuê Ác Ma thủ vững trong chốc lát, sau đó từ bỏ trận địa, toàn bộ rút lui lên tầng hai.

Bạch Tinh Đồng chỉ huy: “Tấn công! Lên trên tầng hai!”

Đội biệt kích tay cầm súng trường, nấp chéo từ từ tiến lên, tốc độ tiến lên rất nhanh.

Vừa đi được vài bước, bỗng có một thành viên nói: “Đội trưởng Bạch, có mìn!”

“Nằm xuống!” Bạch Tinh Đồng vội vàng ra lệnh cho cả đội đột kích nằm ngược lại, Bạch Tinh Đồng vừa gục xuống, chợt nghe thấy tiếng rầm, đội viên giẫm lên địa lôi bị nổ mất xác.

Hai chiến hữu bên cạnh người này cũng bị thương không nhẹ.

Bạch Tinh Đồng nhắc nhở mọi người: “Đề cao cảnh giác, chú ý dưới chân có bãi mìn.” Mặc dù cẩn thận hơn, nhưng bọn lính đánh thuê Ác Ma vẫn nhân cơ hội lao xuống, tiếng súng nổ ầm ầm.

Đội đột kích bị đánh liên tiếp phải lùi lại về phía sau, trong quá trình đó, lại có một đội viên giẫm phải địa lôi, bị nổ tung lên trời.

Bạch Tinh Đồng thấy tình hình chiến đấu bất lợi, vội vàng hô: “Tạm dừng tấn công, luân phiên yểm hộ, rút lui!”

“Chu Khải, cậu dẫn đội ra ngoài trước, tôi ở đằng sau yểm hộ cho cậu.”

Chu Khải gật đầu, dẫn đầu đội đột kích chật vật không chịu nổi rút khỏi viện bảo tàng. Bạch Tinh Đồng là người cuối cùng ra ngoài, sau khi kiểm kê nhân số, ba mươi chiến sĩ đột kích kết thúc cuộc tấn công với cái giá là sáu người chết và mười sáu người bị thương.

Nhìn thấy thương vong nặng nề phía cảnh sát, Diệp Vô Phong thở dài.

Cảnh sát vội vàng sơ cứu cho những người bị thương, Diệp Vô Phong nghiêng người nói với Bạch Tinh Đồng: “Đội trưởng Bạch, các cô đối diện với một nhóm lính đánh thuê Ác Ma đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, chứ không phải kẻ bắt cóc bình thường. Cái giá phải trả cho cuộc tấn công này là quá lớn.”

Bạch Tinh Đồng gật đầu nói: “Đối thủ đúng là rất mạnh, thật không ngờ đó. Diệp Vô Phong, anh nghĩ chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Diệp Vô Phong nói: “Công kích chính diện đương nhiên sẽ không có tác dụng. Hiện giờ chỉ có cách tấn công bí mật thôi.”

Bạch Tinh Đồng không hiểu, hỏi lại: “Ý của anh là sao?”

Diệp Vô Phong chỉ mái nhà: “Không thể tấn công từ tầng một, như thế chúng ta chỉ có thể dùng trực thăng, trực tiếp tấn công từ trên cao xuống.”

Bạch Tinh Đồng gật đầu: “Phương án của anh coi bộ cũng có tính khả thi, tôi bàn bạc lại với cục trưởng Thạch một lúc.”

Cuộc tấn công của cảnh sát ở tầng một thất bại, sau khi Hắc Sa xem trận chiến qua máy giám sát, anh ta cười đắc ý: “Hừ, đám cảnh sát rác rưởi, muốn đấu với chúng ta? Cứ ở đó mà mơ đi.”

Huyết Lang mệnh lệnh: “Hắc Sa, tìm người chết ném xuống. Đồng thời cảnh cáo với đám cảnh sát đó, muốn chiến với chúng ta là tìm đường chết rồi!”

Hắc Sa cười ha hả: “Đám vô dụng đó, nhiều người như thế mà không xông nổi được vào đây, chẳng bằng về nhà ôm con cho rồi.” Gã cầm xác Dư Trường Hải lên, đứng trước cửa sổ.

Huyết Lang quay đầu hỏi Shikazu Sato: “Shikazu Sato mày có làm được hay không vậy? Mày chẳng phải hacker số một Tokyo hay sao, thành thạo công nghệ điện tử mà, đã hơn nửa tiếng rồi đó. Sao vẫn chưa làm xong? Muốn để bọn tao đợi đến khi nào nữa?”

Shikazu Sato nói: “Ngài Huyết Lang đừng gấp! Bọn họ thiết lập chương trình mật mã rất phức tạp, tôi đã làm hơn phân nửa. Tối đa mười phút nữa có thể mở qua két sắt thủy tinh!” Shikazu Sato cúi đầu tiếp tục giải mật mã.

Hắc Sa trở về phòng quan sát, vác xác Dư Trường Hải lên, sau đó quay lại phòng triển lãm rồi ném xuống từ cửa sổ, gã kiêu ngạo dùng loa phát thanh: “Cảnh sát thành phố Tam Giang nghe rõ đây. Mau ngừng lại hành động tấn công vô ích của mấy người, đổi ít lính tinh nhuệ tác chiến với chúng tôi thì hơn?”

Thi thể của Dư Trường Hải rơi từ trên tầng xuống, rớt lên nóc một chiếc xe hơi, xác chết không toàn vẹn.

Bạch Nhạn Phỉ đau đớn khóc ròng nói: “Bác Hải, bác chết thật thảm. Cháu nhất định sẽ báo thù cho bác.”

Bạch Nhạn Phỉ muốn liều mạng xông vào viện bảo tàng, Diệp Vô Phong giữ chặt cô lại: “Nhạn Phỉ, đừng xúc động. Người chết không thể sống lại. Chúng ta phải nghĩ Ra biện pháp tập kích bất ngờ. Bị kẻ bắt cóc chọc giận, mù quáng xông vào chỉ có thể chịu chết mà thôi.”

Diệp Vô Phong quay đầu hỏi Bạch Tinh Đồng: “Đội trưởng Bạch, tình hình trong viện bảo tàng hiện tại như thế nào?”

Bạch Tinh Đồng nói: “Tầng một mất điện, địa lôi rải rác, số lượng lính đánh thuê Ác Ma không ít, hỏa lực cũng rất mạnh, thậm chí có súng hạng nặng.”

Nhìn thấy kẻ bắt cóc vất xác Dư Trường Hải xuống, bí thư Quách và thị trưởng Trần kinh hãi khiếp sợ, bí thư Quách sợ đối phương giết chết con tin, nói với Bạch Tinh Đồng: "Đội trưởng Bạch, có thể đàm phán được với họ hay không?”

Diệp Vô Phong chen vào nói: “Bọn họ không muốn đàm phán với chúng tôi, lần này bọn họ muốn báo thù, chính là muốn giết người, chỉ có thể diệt sạch đám Ác Ma này!”

Bí thư Quách nhìn Diệp Vô Phong, hỏi Bạch Tinh Đồng: “Anh ta là ai?”

Bạch Tinh Đồng nói: “Anh ấy là Diệp Vô Phong. Trong thời gian gần đây có tham gia hỗ trợ cảnh sát chúng ta giải án và cũng là vị anh hùng làm việc hăng hái trong vụ án lớn đợt trước.”

Bí thư Quách gật đầu, bắt tay với Diệp Vô Phong, cục trưởng Thạch bổ sung: “Bí thư Quách, những kẻ lính đánh thuê này cực kỳ hung ác. Đúng là thành phố Tam Giang chúng ta liên tục phá án và bắt giam phá hủy lò hầm của bọn họ, còn giết chết sát thủ mà bọn hoh phái tới. Vì thế mới chọc giận bọn họ. Lần này, bọn họ muốn thừa dịp bảo tàng Thịnh Thế triển lãm châu báu, muốn tử chiến với cảnh sát thành phố Tam Giang chúng ta. Đàm phán là chuyện không có hiệu quả.”

Bí thư Quách nói: “Ông Thạch, trong viện bảo tàng rải rác địa lôi mà lính đánh thuê Ác Ma mai phục, nếu tấn công lần nữa, thương vong sẽ rất lớn. Theo tôi, vẫn chúng ta nên đợi các chuyên gia xử lý bom tới thì hơn.”

Diệp Vô Phong nói: “Không được. Đợi chuyên gia xử lý bom tới nơi thì tình hình trong viện bảo tàng đã thay đổi rất nhiều.”