Diệp Vô Phong nhận được tin nhắn mà Lâm Thư Âm gửi tới, Lâm Thư Âm nói mình và Tùng Tùng đang trốn trên trần phòng họp, hy vọng Diệp Vô Phong nhanh tới cứu hai người.
Biết Lâm Thư Âm bình yên vô sự, Diệp Vô Phong như được uống một viên thuốc an thần, nhắn lại cho Lâm Thư Âm: “Thư Âm, đừng sợ, ở yên vị trí của em, anh sẽ đến cứu em.”
Anh nói với bí thư Quách: “Bí thư Quách, tôi là chuyên gia gỡ bom, để tôi hành động chung với Bạch Tinh Đồng lần này. Trừ cách này ra thì không còn lựa chọn nào khác!”
Bí thư Quách nhìn Diệp Vô Phong, rồi lại nhìn Bạch Tinh Đồng, có hơi do dự. Bạch Tinh Đồng nói: “Bí thư Quách, năng lực tác chiến cá nhân của Diệp Vô Phong tôi và cục trưởng Thạch đều biết. Tình hình hiện tại đang rất nguy cấp, chúng tôi không thể chờ đợi. Xin ngài đưa ra mệnh lệnh, chúng tôi có thể thử lại một lần nữa.”
Diệp Vô Phong nói: “Tôi có thể làm chuyên gia gỡ bom để phối hợp với hành động của đội trưởng Bạch.”
Bí thư Quách nói: “Được rồi, tôi đồng ý với hành động của mọi người.”
Bạch Tinh Đồng một lần nữa tập hợp đội tập kích, thay thế những chiến sĩ bị thương thành những đội viên có tài giỏi khác, vẫn là quân số ba mươi người, lần này còn mang theo thiết bị dò mìn, mặc bộ đồ chống nổ tiến vào trong tòa nhà một lần nữa.
Diệp Vô Phong cùng Bạch Tinh Đồng đứng cạnh nhau, di chuyển chính giữa đội ngũ, cảnh sát đặc công đầu tiên xông vào báo cáo với Bạch Tinh Đồng: “Báo cáo đội trưởng Bạch, chốt bật điện phòng khách tầng một không mở được, kẻ bắt cóc đã ngắt nguồn điện tầng một, xin chỉ thị bật pháo sáng?”
Bạch Tinh Đồng hỏi Diệp Vô Phong: “Diệp Vô Phong, anh thấy thế nào?”
Diệp Vô Phong tỉnh táo nói: “Lính đánh thuê cố tình ngắt nguồn điện, nhưng chúng ta không thể bật đèn, nếu không sẽ bị kẻ địch tấn công điên cuồng.”
Bạch Tinh Đồng lập tức truyền lệnh: “Toàn thể đội viên chú ý, không cho phép bật đèn, để ý bãi mìn dưới chân.”
Tất cả thành viên trong đội đột kích làm theo mệnh lệnh được đưa ra, phân tán đi lên.” Diệp Vô Phong dẫn đầu đi đằng trước, liên tục tháo dỡ hai quả bom hẹn giờ cùng một bom địa lôi giấu ở góc rẽ.
Với kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm đã giúp anh làm những chuyện vặt này vô cùng thuận tay!
“Diệp Vô Phong, anh không khoác lác thật, đúng là chuyên gia phá bom, tôi còn tưởng anh nói cho có thôi đó.”
Diệp Vô Phong nghiêm túc nói: “Chuyện quan trọng như thế sao tôi có thể nói giỡn với mọi người.” Anh biết trận chiến này cực kì khó khăn, nhưng khó khăn vẫn còn đằng sau.
Diệp Vô Phong đi đầu, băng qua bãi mìn, đi qua tiền sảnh tầng một, tới gần cầu thang dẫn lên tầng hai, đột nhiên Bạch Tinh Đồng đi bên anh hô một câu: “Ngừng lại.”
Diệp Vô Phong thấy sắc mặt Bạch Tinh Đồng không đúng, vội vàng hỏi: “Sao thế?”
Bạch Tinh Đồng u ám nói: “Tôi giẫm phải mìn rồi.
Diệp Vô Phong cho toàn bộ đội viên nằm ngược lại, sau đó an ủi nói: “Đừng sợ, tôi xem tình hình một chút.” Diệp Vô Phong cúi đầu quan sát cẩn thận, dưới đế giày cảnh sát của Bạch Tinh Đồng chính là địa lôi hình đĩa sắt.
Diệp Vô Phong dán mặt xuống sát mặt đất, nhìn kỹ địa lôi dưới mặt đất nói: “Đội trưởng Bạch, cô đừng cử động, để tôi xem gỡ nó như nào?”
“Diệp Vô Phong, nhờ vào anh đó.”
Tuy bên ngoài Bạch Tinh Đồng rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại căng thẳng muốn chết, nhìn Diệp Vô Phong nghiêm túc gỡ mìn cho mình, lập tức cảm thấy trong tim có một nguồn nước ấm chảy qua.
Cô hâm mộ Lâm Thư Âm muốn chết, tìm được một người chồng tốt như thế, nếu Diệp Vô Phong là chồng cô, thì tốt biết bao… Nhưng đáng tiếc, giờ cô cũng không rõ trong lòng anh có cô hay không? Mặc dù anh sẽ không bao giờ chia tay với Lâm Thư Âm, chỉ cần cho cô… Nghĩ tới đó, không hiểu vì sao Bạch Tinh Đồng lại thấy xấu hổ.
Diệp Vô Phong quan sát một lượt rồi nói: “Địa lôi này có tên là tử thần, cũng gọi là mìn nhảy.”
“Khi cô dẫm lên quả mìn này, một khi nhấc chân lên, quả mìn sẽ phát nổ. Điều quan trọng là quả mìn này không thể gỡ bỏ.”
Bạch Tinh Đồng cảm thấy ớn lạnh, hỏi: “Không thể gỡ? Nói như thế tôi xác định phải chết sao?”
Diệp Vô Phong nói: “Tuy không thể gỡ. Nhưng tôi có thể đánh nó ra chỗ khác. Giống như đánh bóng chày đó, đợi một lát nữa, cô nghe khẩu lệnh của tôi. Tôi hô một… hai… ba, cô nhấc chân tôi đánh bóng!” Diệp Vô Phong dùng súng trường đánh tới, giống như tư thế đánh bóng chày.
Bạch Tinh Đồng trấn định tinh thần: “Đánh không được thì hai chúng ta đều xong! Diệp Vô Phong, anh cứ mặc kệ tôi, để tôi tự đánh. Anh dẫn đội lên đi.”
Diệp Vô Phong nói: “Cô ngốc à, tự mình đánh thì trúng sao được?”
Diệp Vô Phong tự tin nhìn Bạch Tinh Đồng, cổ vũ cô: “Tin tôi, tôi sẽ không để cô thất vọng.”
Bạch Tinh Đồng cảm thấy đau khổ, lắc đầu nói: “Diệp Vô Phong, cảm ơn lòng tốt của anh. Không cần lo cho tôi, tôi không muốn liên lụy tới anh!”
Diệp Vô Phong cười nói: “Tôi chưa bao giờ vất bỏ đồng đội của mình! Tôi bắt đầu đếm nhé, các đồng chí khác chú ý núp đi!”
Bạch Tinh Đồng cảm thấy lòng mình xúc động lạ thường, nhìn Diệp Vô Phong, đúng lúc bắt gặp ánh mắt rực lửa của anh, Diệp Vô Phong bắt đầu hô: “Một, hai, ba.”
Lời Diệp Vô Phong vừa rời khỏi miệng, chân Bạch Tinh Đồng buông lỏng, một viên bi màu đỏ như tia chớp bắn ra trong khoảnh khắc đó. Diệp Vô Phong đã dự đoán đường đi của bom cẩn thận, anh vung tay, báng súng như gậy đánh chày, bốp~ một tiếng, vừa vặn đánh trúng địa lôi nhảy lên.
Địa lôi bị Diệp Vô Phong đánh bật một cách chính xác, nó phát nổ cách đó tầm mười mét, quá mạo hiểm.
Những người ở đây đều đổ mồ hôi lạnh, ngay cả Bạch Tinh Đồng cũng cảm thấy quần áo mình ướt đẫm mồ hôi: “Nguy hiểm thật.”
Diệp Vô Phong lại bình tĩnh tới lạ thường, anh ghìm súng cảnh giác ngắm lên tầng hai: “Đội trưởng Bạch, trên tầng có bất thường, chúng ta tấn công.”
Bạch Tinh Đồng phất tay: “Đội tập kích, xoong lên.”
Bạch Tinh Đồng dẫn đội tập kích lên tầng hai thì không thấy lính đánh thuê Ác Ma nào ở đây.
Bạch Tinh Đồng lập tức thông báo qua bộ đàm, nói với cục trưởng Thạch tầng hai đã bị chiếm lĩnh, để cục trưởng Thạch nhanh chóng phái cảnh sát tới hỗ trợ.
Bí thư Quách cùng cục trưởng Thạch biết được đội tập kích đã lên tầng hai thì yên tâm trong lòng, lập tức phái đội biệt kích thứ ba đang chờ lệnh tiến vào tòa nhà bảo tàng.
lính đánh thuê Ác Ma từ bỏ tầng một để cảnh sát đi lên chính là mệnh lệnh của Huyết Lang. Bọn họ muốn dựa vào địa hình thuận lợi, đấu với cảnh sát tại hành lang tầng ba. Quá trình giải mã két sắt của viện bảo tàng châu báu cũng sắp kết thúc, cảnh sát cũng bao vây bảo tàng. Người nên đến đã đến, để nhóm Diệp Vô Phong, Bạch Tinh Đồng đi vào mới có cơ hội giết Diệp Vô Phong.
Quỷ Ảnh Vô Thường dẫn đầu mười lính đánh thuê Ác Ma, dựa vào lợi thế địa hình, bắt đầu triển khai cuộc chiến với cảnh sát. Phía bên lính đánh thuê có hai súng máy hạng nhẹ, hỏa lực cực kì mạnh. Phía bên cảnh sát lại chỉ có súng trường, đã thiệt hại rất nhiều.
Diệp Vô Phong quan sát hỏa lực của đối phương, một cái súng máy hạng nặng được đặt tại cuối hành lang, hỏa lực cực mạnh chặn đứng mọi đường tấn công của đội biệt kích.
Diệp Vô Phong nói với Bạch Tinh Đồng: “Khẩu súng máy hạng nặng ở cuối hành lang quá mạnh. Cô yểm hộ cho tôi, tôi đi liên hủy nó.”
Bạch Tinh Đồng nói: “Cẩn thận một chút!”