Âu Dương Lôi gật đầu:
“Làm nhanh lên! Ra lệnh tăng cường công tác bảo an ở các khu vui chơi giải trí! Một khi phát hiện ra đối phương thì tạm thời không cần kích động. Phải tìm được đến nơi bọn chúng đóng quân để tóm gọn cả lũ!”
“Rõ, ông Lôi cứ yên tâm!”
Khương Tam Lãng lớn tiếp đáp lại, nhưng rồi anh ta bỗng dưng cười nói:
“Ông Lôi, có một chuyện đáng ăn mừng.”
“Hừm? Chuyện gì cơ?”
Âu Dương Lôi ngẩn ra.
Khương Tam Lãng nói:
“Cậu Âu Dương Tất Tùng đã quay về từ nước ngoài.”
“Hả? Không phải thằng này đi đầu quân cho quân chủng thủy quân lục chiến của nước M à? Suốt năm năm trời mất tích bây giờ lại đột nhiên quay về?”
Âu Dương Lôi có hơi bất ngờ, nhưng ông ta cũng tươi cười như đã hiểu:
“Nhất định là tên nhóc này đã đột phá thêm nhiều bước tiếng khi ở trong quân đội nha?”
Khương Tam Lãng cười hì hì mà nói:
“Đúng vậy. Cậu Âu Dương Tất Tùng cũng không phải là về đây một mình. Cậu ấy còn dẫn theo một đoàn đội về cùng. Tổng cộng có hai mươi người, đều là tinh anh trong quân đoàn.”
“Thật sao? Quá tốt rồi! Vừa đúng lúc có thể đối phó Hồ Quý giúp tôi!”
Âu Dương Lôi tỏ vẻ mong chờ.
Không thể không nói, dù là Âu Dương Tất Tùng có đen hơn xưa. Nhưng phong cách hào hoa phóng đãng của anh ta không phải là thứ mà những tên công tử nhà giàu phổ thông có thể giả bộ ra được. Nhất là khí chất hùng hổ của anh ta phải khiến cho tầng lớp thượng lưu của cả tỉnh Phụng Thiên chỉ đành cảm thán.
“Bố!”
Khi Âu Dương Tất Tùng vừa thấy được Âu Dương Lôi thì lập tức nghẹn ngào hô to:
“Bố cũng đã… già rồi.”
Âu Dương Lôi cười cười chào đón mà đấm một quyền vào ngực Âu Dương Tất Tùng:
“Tên nhóc con này, cơ bắp rắn chắc thật đó! Không hổ là đã qua thực chiến! Năm năm rồi chưa thấy con liên lạc gì với bố nha.”
Âu Dương Tất Tùng tỏ ý xin lỗi:
“Bố, chúng con chỉ luôn biết chấp hành nhiệm vụ. Trong thời gian đó chúng con không được phép liên lạc với người bên ngoài. Đây là quân luật.”
“Được rồi, được rồi! Bố hiểu rồi! Về là tốt rồi! Mau đi ăn uống nghỉ ngơi gì đó đi. Ngày mai con còn có việc cần phải làm nha.”
Âu Dương Lôi nở một nụ cười ấm áp yêu thương.
Âu Dương Tất Tùng nói:
“Con cũng biết chuyện rồi. Hồ Quý của Tam Giác Vàng đến tỉnh Phụng Thiên này là vì nhắm đến bố đúng không? Hừ, con thấy bọn chúng thật là không biết tự lượng sức!”
Âu Dương Lôi khoát tay nói:
“Việc này để sau rồi nói. Con đi ăn uống nghỉ ngơi đi! Có thực mới vực được đạo nha.”
Nói thì nói vậy nhưng khi Âu Dương Tất Tùng ngồi ăn cơm, Âu Dương Lôi cũng ngồi kế bên mà nhìn chằm chằm anh ta. Cứ như thể đó giờ Âu Dương Lôi chưa từng thấy cảnh Âu Dương Tất Tùng ăn cơm bao giờ.
“Bố, bố nhìn đến nỗi con không dám ăn cơm luôn rồi!”
Âu Dương Tất Tùng chỉ có thể cười khổ không thôi:
“Mấy anh em của con lại chê cười con bây giờ.”
Tổng cộng có tới hai mươi người, mọi người cùng ngồi trong một phòng dùng bữa. Cảnh tượng bây giờ trông rất là hoành tráng.
Quan trọng nhất là nhóm hai mươi người Âu Dương Tất Tùng này như thể một liên minh tám cánh quân vậy. Lính tráng quốc tịch nào cũng có.
“Trung úy Âu Dương, bố anh thật là một người bố dịu hiền.”
Một người da trắng dùng chất giọng cứng ngắc nói tiếng Trung.
Âu Dương Tất Tùng cười ha hả:
“Bill anh nói rất đúng! Bố tôi rất cưng chiều tôi nha. Nếu không tôi cũng không kiên quyết muốn tham gia và thủy quân lục chiến để rèn luyện đâu.”
“Trung tá Âu Dương, anh là một người lính tài giỏi nhất trong suốt năm năm này của quân đội chúng ta!”
Bill giơ một ngón tay cái ra với Âu Dương Tất Tùng. Rồi anh ta lại giơ ngón cái lên với Âu Dương Lôi:
“Cảm ơn ông đã nuôi dưỡng ra một chiến sĩ đáng giá như vậy cho thủy quân lục chiến chúng tôi.”
“Ài, nào có nào có.”
Âu Dương Lôi khiêm tốn đáp lời.
Âu Dương Tất Tùng liếc mắt nhìn Bill mà nói:
“Bill đừng có tâng bốc tôi như vậy.”
Bill lắc đầu:
“Tôi luôn nói sự thật. Sao anh lại bảo tôi tâng bốc anh đâu? Trung tá Âu Dương là một vị quân nhân vô cùng vĩ đại. Chẳng lẽ anh không thấy vậy à?”
Rồi Bill đưa tay chỉ mũi anh ta:
“Tôi đã làm cho thủy quân lục chiến được bốn năm nhưng vẫn còn là trung úy.”
“Đúng đó, ở trong thủy quân lục chiến có một quy định bất thành văn: quân hàm của mỗi người đều là dùng chiến công tích lũy đổi lấy.”
“Trung tá Âu Dương đúng là một vị tướng lĩnh tài ba, võ công cao cường. Cho dù là đấu vật hay là trên kỹ năng quân sự thì anh cũng đều là tấm gương cho chúng tôi.”
Âu Dương Tất Tùng vỗ mạnh một cái lên bàn:
“Các lũ chó chết chúng mày có câm mồm không hả?”
Mọi người còn đang nhao nhao nói chuyện bỗng dưng bị quát mà yên tĩnh lại.
Bill dùng tốc độ nhanh nhất mà ăn xong bữa cơm. Rồi anh ta quẹt miệng đứng lên:
“Ông Âu Dương, Trung tá Âu Dương là vì biết dạo gần đây ông gặp phải chuyện bất trắc nên mới cố ý dẫn nhóm chúng tôi đến hỗ trợ cho ông. Nên là chúng tôi hoàn toàn không cần nghỉ ngơi! Chỉ cần ông ra lệnh thì chúng tôi sẽ lập tức thực hiện.”
Âu Dương Tất Tùng gật gật đầu:
“Bố ơi, bố cũng hiểu rồi đó. Đám chiến hữu này của con cũng là rất nôn nóng nha.”
Âu Dương Lôi cười ha hả:
“Quân nhân ấy mà, luôn luôn thẳng thắn.”
Rồi ông ta nhìn qua Khương Tam Lãng:
“Tam Lãng. Nếu nhóm Tất Tùng không cần nghỉ ngơi thì anh hãy tìm chút nhiệm vụ cho mọi người làm đi.”
Khương Tam Lãng gật đầu:
“Cậu Tất Tùng quả thật là về rất đúng lúc. Hiện tại chúng ta đang ở thế gọng kìm, tình huống tạm thời nguy khốn vô cùng. Nên là xin nhờ cậu chủ ra tay giúp đỡ chúng tôi đi tìm và diệt đám người đến quấy rối này.”
Âu Dương Tất Tùng cũng ăn uống xong rồi. Anh ta đứng lên nói một cách dõng dạc:
“Được! Nhóm anh em chúng tôi đều sẽ nghe theo những gì anh Tam Lãng nói!”
Bill cười to:
“Oa ha ha ha! Lại có thể đánh giặc!”
Rất dễ thất được những người ở đây đều là một lũ hiếu chiến.
Vì thế khi đã gần chạng vạng, nhóm hai mươi người của Âu Dương Tất Tùng lập tức chia ra làm năm tổ. Mỗi một tổ sẽ mai phục ở năm khu vực khác nhau để canh gác khu vui chơi ở phía đối diện chỗ bọn họ trốn. Năm tổ âm thầm chờ cá mắc câu.
Chín giờ tối, rốt cuộc họ đã đợi được con mồi!
Bên phe đối địch có hai tên da trắng và hai tên da đen đi vào quán karaoke rồi chỉ trỏ này nọ như đang bàn bạc tính kế gì đó.
Không lâu sau thì có một vị khách rời khỏi quán karaoke. Lúc đó hai tên da đen lập tức đứng ra ngăn cản. Rồi bọn chúng quơ tay một phát đánh ngất người khách, sau đó lại lột đồ người này ra!
Cuối cùng người khách kia bị quăng ra giữa đường, nhưng đám hung thủ gây án thì vẫn chưa chịu rời đi. Thậm chí chúng thấy như vậy vẫn còn chưa đủ.
“Ngại quá, xin quấy rầy bốn vị.”
Giọng Mỹ chuẩn bản địa quen thuộc khiến hai tên da đen và hai tên da trắng kia bị hù dọa.
Rất là trùng hợp, quán karaoke này là chỗ tổ của Âu Dương Tất Tùng canh giữ. Tiếng Anh của Âu Dương Tất Tùng cũng không chỉ là lưu loát một cách bình thường đâu.
‘Vụt!’
Hai tên da trắng lập tức ra tay đánh Âu Dương Tất Tùng.
Trước khi qua tuổi hai mươi thì Âu Dương Tất Tùng vẫn là học trò của Bắc Thoái Vương. Võ công mà anh ta tập luyện chính là võ thuật Bắc Cước chân truyền!
Nên là khi hai tên da trắng đánh ra một quyền này thì nét mặt của Âu Dương Tất Tùng vẫn còn mang vẻ cợt nhả. Còn về phía ba tên chiến hữu của anh ta thì chỉ khoanh tay đứng nhìn, không có ý định hỗ trợ.
‘Vụt!’
Chân phải của Âu Dương Tất Tùng dùng tốc độ nhanh như tên bắn mà đá vụt lên. Anh ta hất chân cao khỏi đỉnh đầu!
Sau đó, lúc nắm đấm của hai tên da trắng sắp đánh trúng chân của Âu Dương Tất Tùng thì anh ta lại dùng tư thế gà vàng duỗi cánh mà liên tục đá cao hai chân trái phải đánh bay hai nắm đấm kia.
Thế mà Âu Dương Tất Tùng còn có thể dùng chân táng lên mặt hai tên da trắng!
“Éc!”
Hai tên da trắng tự dưng bị người ta dùng chân vả mặt thì lập tức ngu người.
Rồi hai tên da trắng như thể tỉnh ngộ ra, hai người họ tiếp tục vung quyền.
“Là võ công của Trung Quốc!”
Âu Dương Tất Tùng bất ngờ phóng người lên cao. Cơ thể anh ta tung bay trong không trung mà thay đổi các loại tư thế. Anh ta giang rộng hai chân khi còn bay trong không trung mà canh chuẩn nhắm trúng ngay hai đỉnh đầu của hai tên da trắng.
“Éc!”
Hai tên da trắng bị đá cho bất tỉnh nhân sự. Cơ thể hai người này ngã rầm ra đất.