Đột nhiên cô ta phanh xe kít một cái, nhìn chằm chằm vào Diệp Vô Phong: "Dù sao, chỉ cần có tin tức về Hồ Quý hãy thông báo cho tôi, được không?"
“Không được.” Diệp Vô Phong không cho cô ta chút mặt mũi nào: “Tôi có nguyên tắc của mình. Tôi không thể để Hồ Quý bị bắt bởi vì tôi tiết lộ.”
"Anh! Làm sao anh có thể tham gia vào cuộc truy bắt của cảnh sát và quân đội nếu cứ lưỡng lự như thế này!" Bạch Tinh Đồng cảm thấy khó xử: “Cứ như vậy thì bảo tôi làm sao giải thích giúp anh được đây?”
Diệp Vô Phong nói: "Thực xin lỗi, thực sự thì đây là nguyên tắc của tôi."
Bạch Tinh Đồng hỏi: "Vậy thì rốt cuộc bây giờ nguyên tắc của anh là gì? Chẳng phải là giúp đỡ cảnh sát và quân đội sao?"
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Tôi đã và đang làm việc cho đất nước, nhưng nguyên tắc của tôi là dù bạn hay thù trước kia của tôi, tôi cần phải tự mình giải quyết, và tôi không muốn có liên quan gì đến cấp quốc gia. Đối với những kẻ thù mới hình thành, tôi hoàn toàn có thể sử dụng sức mạnh quốc gia để tiêu diệt chúng."
“Ồ.” Trong lúc nhất thời, đầu óc của Bạch Tinh Đồng có chút rối rắm, sắp xếp cẩn thận lại một chút rồi mới nói: “Tôi hiểu rồi! Nếu như anh tham chiến, đối phó với Âu Dương Tất Tùng thì nhất định sẽ không gặp vấn đề gì về tâm lý, phải không?"
Diệp Vô Phong cười nhìn cô ta: "Không ngờ cô lại thông minh như vậy."
Bạch Tinh Đồng trừng mắt: "Anh vẫn luôn coi tôi là đồ ngốc sao?"
“À, không.” Diệp Vô Phong nhún vai, nói với vẻ vô tội.
Bạch Tinh Đồng không khởi động xe mà bất ngờ nắm lấy tay Diệp Vô Phong, nhìn chằm chằm vào mắt anh: "Tôi biết, kinh nghiệm của anh rất phong phú. Vì vậy, anh coi thường cái gọi là trận chiến của chúng tôi. Nhưng vì anh đã ở đây rồi thì hãy cùng chúng tôi chiến một trận nhé! "
“Ừm, tôi biết rồi.” Diệp Vô Phong gật đầu, muốn rút tay về.
Bạch Tinh Đồng lập tức giữ chặt hơn: "Đừng né tránh! Diệp Vô Phong, tôi thích anh!"
Thấy Diệp Vô Phong muốn nói, Bạch Tinh Đồng nhanh chóng cắt ngang mà nói: “Anh không cần nói gì cả! Nghe này, tôi không yêu cầu anh kết hôn với tôi. Nhà cửa, xe hơi, tôi không muốn gì cả. Tôi chỉ muốn anh có thể dành ra một chút thời gian để cho tôi được tận hưởng niềm hạnh phúc khi làm phụ nữ. Diệp Vô Phong, chẳng lẽ ngay cả điều này anh còn không thể đáp ứng tôi hay sao?”
Dứt lời, đôi mắt xinh đẹp của Bạch Tinh Đồng rưng rưng.
Trái tim của Diệp Vô Phong giống như bị ai đó bóp chặt!
Anh không sợ kẻ thù hùng mạnh, chiến trường máu lửa hay thương trường, điều anh sợ nhất là nước mắt của phụ nữ.
Người xưa đã từng nói, ải khó qua nhất chính là ải mỹ nhân.
"Diệp Vô Phong, anh thật sự không hiểu lòng tôi sao? Một mặt là để trả thù cho mẹ, mặt khác là tôi vì hạnh phúc của chính mình. Tôi đã tính toán rất kỹ càng. Để trả thù cho mẹ, nhất định cần có sự giúp đỡ của anh. Mà tôi không có gì để trả cho anh, vì vậy…" Bạch Tinh Đồng dựa vào vai Diệp Vô Phong.
“Chờ chút!” Diệp Vô Phong vươn tay đẩy vai cô ta ra, ý bảo cô ta đừng đến gần anh. “Bạch Tinh Đồng, cô và Thư Âm là bạn thân, tôi không thể phản bội Thư Âm.”
Bạch Tinh Đồng nhìn Diệp Vô Phong, rơi lệ: "Nhưng thật ra lần đó chúng ta đã phản bội rồi! Ồ không, thật ra thì không thể nói là phản bội. Chúng ta chỉ làm những gì nam nữ bình thường nên làm. Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, cũng không cần anh kết hôn với tôi, tôi chỉ muốn anh mà thôi.”
Diệp Vô Phong nói: "Tôi không thể vì cô cần trả thù và muốn tôi giúp đỡ mà trao thân cho tôi. Nếu làm như vậy, tôi sẽ trở thành một kẻ xấu xa."
Bạch Tinh Đồng lắc đầu: "Tôi không phải trẻ con! Tôi biết tôi đang làm gì! Diệp Vô Phong, anh không cần có gánh nặng tâm lý, bởi vì tôi ngưỡng mộ anh! Tôi thích anh! Tôi yêu anh! Tôi sẵn lòng làm bất cứ điều gì cho anh."
Diệp Vô Phong lắc đầu: "Thư Âm và tôi đã kết hôn rồi. Đời này chúng ta không thể. Tinh Đồng, tôi xin lỗi."
Anh cho rằng lời từ chối này đủ để khiến Bạch Tinh Đồng rút lui.
Nhưng Bạch Tinh Đồng vẫn lắc đầu, nước mắt lưng tròng: "Diệp Vô Phong, đời này tôi không thể chấp nhận được người đàn ông khác! Anh đã mọc rễ nảy mầm trong lòng tôi rồi! Tôi là người phụ nữ của anh! Tôi đã xác định rồi! Trừ khi trong lúc chiến đấu, tôi hy sinh ngoài ý muốn..."
Diệp Vô Phong không khỏi vươn tay chặn miệng cô ta lại: "Đừng nói linh tinh."
Bạch Tinh Đồng cười trong nước mắt: “Ha ha, anh không muốn để tôi chết đúng không? Thật ra, nếu anh không chấp nhận tôi, tôi cam nguyện chết trong một trận chiến nào đó cũng được! Ừ, tôi không phải uy hiếp anh, tôi chỉ nói ra suy nghĩ của mình mà thôi.”
Phụ nữ rất dễ trở nên xúc động, điều này ai cũng biết, nhưng Bạch Tinh Đồng càng nói một cách bình tĩnh như vậy, Diệp Vô Phong càng hiểu rõ đây là chuyện mà cô ta đã xác định rồi! Nó sẽ không dễ dàng bị thay đổi bởi bất cứ điều gì!
"Tôi..." Diệp Vô Phong muốn nói: Đừng uy hiếp tôi.
Thế nhưng, Bạch Tinh Đồng đã chặn đầu cuộc hội thoại rồi, anh còn có thể nói gì nữa đây?
"Đừng ngốc nghếch như vậy! Thật ra, nếu còn sống thì người ta còn có rất nhiều việc có thể làm." Cuối cùng Diệp Vô Phong tìm được lời để nói: "Ví dụ, cô có thể đạt được thành tựu lớn hơn trong công việc."
“Ừ.” Bạch Tinh Đồng nhìn chằm chằm vào anh, khẽ gật đầu: “Tôi kiên trì và liều lĩnh trong công việc, tôi không nhân nhượng với tội phạm. Bởi vì sao? Vì tôi chỉ muốn hoàn thành công việc của mình một cách tốt nhất! Bất kể là chức vụ cao hay thấp, tôi đều sẽ làm hết sức mình, vì tôi là người vệ sĩ của nhân dân, tôi sẽ làm tốt vai trò của một người vệ sĩ. Người ngoài có thể thấy rằng tôi quá điên rồ và cứng nhắc, nhưng chẳng lẽ anh lại không hiểu tôi sao?"
“Tôi hiểu.” Diệp Vô Phong không khỏi nắm lấy tay Bạch Tinh Đồng, đôi tay ấy mềm mại nhưng lạnh lẽo, Diệp Vô Phong chỉ cảm thấy trong lòng hơi nhói đau: “Tinh Đồng, hãy nhớ lấy lời của tôi, cho dù cô phải đối mặt với kẻ thù như thế nào thì đảm bảo an toàn cho bản thân là điều quan trọng nhất! Vì chỉ cần cô còn sống thì mới có tương lai và mọi thứ."
“Vâng!” Bạch Tinh Đồng gật đầu lia lịa, sau đó rất tự nhiên mà dựa sát vào vai Diệp Vô Phong, mơ mơ màng màng nói: “Anh nói gì cũng có lý. Tôi thích nghe anh nói chuyện lắm. Diệp Vô Phong, chúng ta không quay về nữa, anh để cho tôi dựa vào vai anh một lúc, được không?”
"Ưm..." Diệp Vô Phong muốn đẩy cô ta ra một lần nữa, nhưng đối mặt với sự yếu đuối của Bạch Tinh Đồng, Diệp Vô Phong không nỡ làm tổn thương cô ta. Vì vậy anh chỉ có thể để cô ta tựa vào vai mình.
Cho cô ấy mượn một lúc thôi! Diệp Vô Phong nghĩ thầm.
Trong xe rất yên tĩnh, Bạch Tinh Đồng dùng tai cố gắng nghe nhịp tim của Diệp Vô Phong, nhưng lại không nghe được gì. Vì vậy cô ta cúi người chui vào trong ngực của Diệp Vô Phong. Nghĩ rằng nhích lại gần hơn chút thì có thể sẽ thật sự nghe thấy.
Cứ như vậy, cả hai người không ai lên tiếng. Yên lặng chưa được ba phút, điện thoại di động của Bạch Tinh Đồng đã vang lên inh ỏi, cô ta nhanh chóng mở ra trả lời: "Xin chào? Tôi là Bạch Tinh Đồng."
"Phó đội trưởng Bạch, tôi là Hạ Chinh, tôi đã tìm thấy một người khả nghi! Cô mau đến đây xem xem, tôi đang ở đường Nhân dân..."
"Ồ? Hạ Chinh, đừng lo lắng, tôi sẽ tới ngay! Cố gắng hết sức đừng làm cho đối phương phát hiện, đợi tôi đến rồi tính." Bạch Tinh Đồng vội vàng dặn dò, thể hiện vô cùng tốt biểu hiện của người một lòng muốn bảo vệ cấp dưới.