Thần Cấp Ở Rể

Chương 426: Kéo xuống nước



Ở vòng đầu tiên, cả hai chạy gần như ngang nhau, khó có thể nhận ra ai bị bỏ lại phía sau.

Tuy nhiên khi Hồ Chí Viễn chạy, trông anh ta có vẻ chật vật hơn nhiều so với Diệp Vô Phong, còn Diệp Vô Phong rõ ràng nhìn nhẹ nhàng hơn.

Nhưng các thành viên đội đặc nhiệm vẫn đồng lòng hét: "Hồ Chí Viễn, cố lên!"

Ngược lại, Diệp Vô Phong lại không có cổ động viên nào.

Khi chạy đến vòng thứ hai, rốt cuộc Hồ Chí Viễn cũng chỉ còn sự cố gắng chống chọi, tốc độ của anh ta đã trở nên chậm hơn rõ rệt.

Dù sao thì một trăm năm mươi ký mang trên người cũng là cố gắng hết sức mới chống đỡ nổi!

Diệp Vô Phong cũng mang theo những thứ này, nhưng đôi chân của anh giống như cỗ máy có thể hoạt động vĩnh viễn, có sức mạnh vô tận, vẫn luôn nhẹ nhàng như lúc ban đầu.

Mới đi được nửa vòng thứ tư, Diệp Vô Phong đã bỏ xa Hồ Chí Viễn tới nửa vòng.

Anh bỗng hét lớn với Hồ Chí Viễn: "Bây giờ tôi bắt đầu chạy nước rút đây!"

Hồ Chí Viễn kiệt sức nhưng vẫn không dám bỏ cuộc, nghiến răng kiên trì chạy.

Nhưng mà! Diệp Vô Phong chạy nước rút có mạnh mẽ quá không vậy? Đó gần như là chạy nước rút một trăm mét rồi!

Một bên là đồng đội đang cổ vũ cho Hồ Chí Viễn, bên kia là màn chạy nước rút của Diệp Vô Phong, quá táo bạo, ngạo nghễ và khí phách!

Hồ Chí Viễn đã bị bỏ xa ít nhất năm mươi mét! Và quãng đường đó vẫn đang dần tăng lên!

"Hồ Chí Viễn, anh yếu đuối quá mức như vậy sao? Mau xông lên đi!"

"Hồ Chí Viễn, cố gắng lên!"

“Xông lên! Hồ Chí Viễn!"

"Mau!"

Cùng sự khích lệ của đồng đội, Hồ Chí Viễn dồn hết sức lực, nhìn bóng lưng của Diệp Vô Phong, liều mạng lao về phía trước!

Nhưng trong mắt người ngoài, Hồ Chí Viễn càng ngày càng cách xa Diệp Vô Phong!

Diệp Vô Phong chạy phía trước giống như một ngọn núi lớn khiến cho Hồ Chí Viễn không thể vượt qua!

Khi Diệp Vô Phong chạy, bước chân vẫn rất nhẹ nhàng, sau khi băng qua vạch đích, anh gỡ trang bị xuống, sau đó thoải mái vươn vai toàn thân, thi thoảng lại liếc nhìn Hồ Chí Viễn vẫn đang chạy nước rút.

Tất cả khán giả đều biết kết quả đã được định đoạt, trong lòng những người ở lữ đoàn quân đặc công là phiền muộn nhất. Dù sao, thất bại của Hồ Chí Viễn cũng đại diện cho sự thất bại hoàn toàn của lữ đoàn quân đặc công!

Sau năm trận thắng liên tiếp lại có thể bị thua cuộc! Đây cũng là một đòn tâm lý rất lớn đối với các chiến sĩ của lữ đoàn quân đặc công!

Trong vòng đua cuối cùng, Hồ Chí Viễn đã cố gắng hết sức và chạy nhanh hơn bình thường rất nhiều!

Cuối cùng, sau khi vượt qua vạch đích, Hồ Chí Viễn chịu cú đả kích khiến anh ta ngã xuống đất và ngất xỉu, trên trán vẫn lấm tấm mồ hôi!

"Hồ Chí Viễn! Anh bị làm sao vậy?" Đội đặc công rốt cuộc không nhịn được, vội vàng tiến lên kiểm tra.

Thân Đại Tráng nói: "Không sao, có lẽ là vừa mới kiệt sức, nên đỡ cậu ta đứng dậy đi vài bước."

“Diệp Vô Phong, đi với chúng tôi.” La Hồ vẫy Diệp Vô Phong.

Thấy vậy, Diệp Vô Phong liền đi theo bọn họ đến văn phòng của đội cảnh sát đặc nhiệm, đội trưởng Thiệu Liên Thành vội vàng ra lệnh cho một viên cảnh sát đi rót trà.

“Được rồi, chàng trai tài giỏi!” La Hồ giơ ngón tay cái lên cho Diệp Vô Phong: “Tôi có một ý tưởng thế này, tôi muốn thuê cậu làm huấn luyện viên cho đội đặc công của chúng tôi, cậu nghĩ sao?”

Diệp Vô Phong lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không rảnh.”

“Anh!” Bạch Tinh Đồng trừng mắt nhìn anh, trong lòng thầm nghĩ: Chỉ huy La đích thân mời anh ta mà anh ta lại từ chối như vậy có phải quá nhanh rồi không?

La Hồ lúng túng cười: “Thôi được. Vậy, tiếp theo Phụng Thiên sẽ có một trận chiến vô cùng ác liệt! Lúc đối đầu với Hồ Quý và Âu Dương Tất Tùng, tôi mời cậu làm chỉ huy. Cậu sẽ không từ chối chứ?"

Diệp Vô Phong lại lắc đầu: "Chỉ huy có ông và cục trưởng Lạc rồi, cho nên tôi sẽ không tham gia. Dù sao một quân nhân như tôi cũng chỉ thích hợp xuất hiện trên chiến trường mà thôi."

Ánh mắt Thân Đại Tráng lóe lên, cậu ta gật đầu. Tới giờ phút này, cậu ta lại càng kính nể Diệp Vô Phong hơn nữa.

Bạch Tinh Đồng nói: "Tại sao anh không tham gia chỉ huy?"

Diệp Vô Phong nói: "Cô không tin tưởng sự chỉ huy của cục trưởng Lạc và La Hồ sao?"

Bạch Tinh Đồng nói: "Tất nhiên là tôi tin! Nhưng hai chuyện này không giống nhau! Đối với những tên tội phạm quốc tế như Hồ Quý và Âu Dương Tất Tùng, có lẽ anh sẽ hiểu rõ chúng hơn bọn họ!"

“Có lẽ anh ấy sẽ hiểu rõ hơn?” Lạc Viễn Chinh và La Hồ đồng loạt nhìn Diệp Vô Phong và Bạch Tinh Đồng.

Thân Đại Tráng và Thiệu Liên Thành cũng nhìn Diệp Vô Phong, trong lòng tự hỏi: Rốt cuộc anh ta là ai?

Diệp Vô Phong nói: "Khi tôi đi du học, tôi có biết một người trong số họ. Tuy nhiên, không có chuyện tôi hiểu rõ hơn về họ. Cho nên, tôi vẫn muốn chấp hành theo mệnh lệnh của La Hồ và Cục trưởng Lạc."

Diệp Vô Phong không muốn quá nổi bật trước mặt những người này, anh chỉ muốn giữ nguyên vẹn nguyên tắc của mình.

La Hồ và Lạc Viễn Chinh liếc nhìn nhau, sau đó nói: "Diệp Vô Phong, như vậy đi! Tôi cho rằng khi chiến đấu với Hồ Quý và Âu Dương Tất Tùng, cậu vẫn nên xuất hiện với tư cách là tổng chỉ huy trước khi chiến đấu. Dù sao thì cậu cũng đã từng đối đầu với bọn họ rồi nên cậu sẽ hiểu rõ cách thức và thói quen chiến đấu của họ hơn."

"Được! Nhưng La Hồ, Cục trưởng Lạc, hai người phải làm hậu thuẫn cho chúng tôi." Diệp Vô Phong gật đầu.

Thân Đại Tráng và Thiệu Liên Thành đều thở phào nhẹ nhõm, việc tham chiến của Diệp Vô Phong là điều mà họ mong đợi nhất. Trên chiến trường, một chiến binh có tố chất quân sự siêu việt có thể tránh được thương vong và mất mát của rất nhiều đồng đội! Đây là điều quan trọng nhất!

“Vậy bây giờ tôi có thể về rồi chứ?” Diệp Vô Phong đứng lên.

“À, đương nhiên có thể!” Lạc Viễn Chinh hơi sửng sốt.

La Hồ nói: "Ừ, cậu về đi. Nhưng cậu phải chờ cuộc gọi của chúng tôi bất cứ lúc nào."

Diệp Vô Phong gật đầu: "Không vấn đề gì.”

Bạch Tinh Đồng nói: "Thông tin tình báo của cảnh sát chúng tôi sẽ thông báo cho anh bất cứ lúc nào. Nếu anh có bất cứ nhận xét hoặc đề xuất nào, anh luôn có thể nói với chúng tôi." Cô ta cố tình nhấn mạnh vào câu này để nâng cao vị thế của Diệp Vô Phong trong mắt của Lạc Viễn Chinh và La Hồ.

Lạc Viễn Chinh gật đầu: "Đúng vậy, đây là chuyện đương nhiên."

Có sự chấp thuận của ông ấy, lời đề nghị này của Bạch Tinh Đồng đã hợp tình hợp lý mà trở thành bố trí công việc.

Khi Bạch Tinh Đồng đưa Diệp Vô Phong trở về, Diệp Vô Phong có vẻ rất bất lực: "Bạch Tinh Đồng, cô đang kéo tôi xuống nước đó."

Bạch Tinh Đồng nói: “Chẳng phải anh càng đóng góp nhiều cho đất nước càng tốt sao?"

Diệp Vô Phong lắc đầu: "Việc mà tôi phải làm là công việc bí mật. Tôi không cần trở nên nổi tiếng, cũng không muốn để cho nhiều người biết."

Bạch Tinh Đồng lắc đầu khó hiểu, đôi mắt sáng như sao, khi nhìn Diệp Vô Phong, không tránh khỏi mang theo một chút hâm mộ.

Diệp Vô Phong nói: "Hồ Quý là anh em ruột của Hồ Bá ở Tam giác vàng. Vì vậy, cho dù phải đối đầu với anh ta, tôi cũng phải cố gắng tránh Hồ Bá. Hơn nữa, trước đây, tôi đã từng tiếp xúc với Hồ Bá. Giữa bọn tôi vẫn còn rất nhiều việc cần phải giải quyết... Thôi, đừng nói chuyện này nữa, ý tôi muốn nói là cố gắng không phải đối đầu trực diện với Hồ Quý. “

“Nhưng cảnh sát bọn tôi phải bắt được Hồ Quý!” Bạch Tinh Đồng trợn mắt: “Một ông trùm ma túy lớn như vậy đã làm hại quá nhiều người. Tôi không thể chờ đợi được để đưa anh ta ra công lý ngay lập tức và dùng pháp luật để xét xử anh ta!"

Diệp Vô Phong nói: "Đó là vấn đề của tất cả cảnh sát, không phải một mình cô."

"Anh! Anh đang nói cái gì vậy?” Đương nhiên Bạch Tinh Đồng không nghĩ vậy, bởi vì cô ta đã coi Diệp Vô Phong là người đồng đội thân thiết của mình.