Mà hắn cũng biết tình hình hiện tại đối với hắn rất có lợi, bởi vì bọn họ lúc này đang theo sau mông của Diệp Vô Phong, cùng với thành viên của Kiếm Lẫm ở phía trước đã tạo thành thế tiền hậu giáp kích.
Điều này nhất định là rất tốt, nhưng hắn cũng biết dù vậy nếu không cẩn thận, đám người Diệp Vô Phong cũng sẽ đột phá vòng vây.
Diệp Vô Phong và Đường Trảm không ngừng tiến lên phía trước, sử dụng các công cụ che chắn xung quanh để tránh các tay súng bắn tỉa đang tập kích ở đằng xa.
Chỉ là vào lúc này, một thành trường đao đột nhiên từ góc tường đâm ra, Diệp Vô Phong lanh tay lẹ mắt, nhanh chóng ngã về phía sau, lúc này mới tránh được thanh trường đao đang đâm tới.
Nhưng lúc này người xuất hiện trước mặt khiến hai người Diệp Vô Phong kinh ngạc.
Điều mà Diệp Vô Phong ngạc nhiên không phải vì người này là Hồ Quý, mà là bởi vì tình trạng hiện tại của Hồ Quý quá kinh khủng.
Trong mắt đã không còn lý trí gì cả, tràn ngập sự điên cuồng.
Hắn ta gầm lên và chém về phía Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong cầm con dao găm, chặn đường chém của thanh trường đao, đồng thời đá bay Hồ Quý.
Nưng Hồ Quý lại lao tới như thể hắn ta không hề bị thương chút nào.
Đường Trảm lo lắng nói: "Lão đại, nếu chúng ta không rời đi, những người phía sau cũng sẽ đuổi kịp. Đám lính đánh thuê đó thật sự rất khó đối phó."
Diệp Vô Phong gật đầu: "Tôi biết, nhưng Hồ Quý trước mặt đã mất lý trí rồi. Hiện tại trên người hắn ta đã mất đi cảm giác đau đớn."
Đường Trảm nghiến răng nghiến lợi: "Lão đại, đừng chơi nữa, em biết thực lực của anh, giải quyết tên Hồ Quý này không phải chỉ cần vài phút thôi sao?"
Diệp Vô Phong thở dài một hơi, anh cầm dao găm trong tay chủ động tấn công, tốc độ cực nhanh, ngay cả Hồ Quý cũng không phản ứng kịp, Diệp Vô Phong đã vượt qua Hồ Quý rồi đến phía sau của Hồ Quý.
Trên cổ Hồ Quý có một đường máu không ngừng lộ ra, máu nhanh chóng phun ra.
Hồ Quý buông thanh trường kiếm xuống, ôm lấy cổ mình, hắn ta trợn tròn mắt, lúc này có vẻ như hắn ta đã khôi phục lại lý trí, há to miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói được một câu nào.
Diệp Vô Phong làm xong chuyện này liền nhìn về phía Đường Trảm, Đường Trảm gật đầu: "Vẫn là lão đại lợi hại, em biết thực lực của lão đại không hề suy yếu, theo em thấy thì còn tăng lên rất nhiều đó."
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Diệp Vô Phong lãnh đạm nói: "Cậu bớt nịnh nọt đi, cậu cũng biết tình huống hiện tại, Hồ Quý chỉ là một con rối thôi, có thể nói là ác giả ác báo, chắc là hắn ta bị người ta chuốc thuốc mới trở thành như vậy.”
Đường Trảm cười hắc hắc: "Bất kể như thế nào, ít nhất hắn đã chết, nhiệm vụ của chúng ta coi như hoàn thành."
Diệp Vô Phong liếc nhìn Đường Trảm: "Nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành, nhưng là tôi giúp cậu hoàn thành. Cậu còn không biết xấu hổ mà nói à, vừa rồi tôi nên để cậu khiêu chiến với Hồ Quý."
Đường Trảm lắc đầu: "Em không muốn đâu. Bộ dạng của Hồ Quý kia chắc là điên rồi. Nếu dây dưa với một kẻ điên, em không thể giết hắn trong thời gian ngắn được."
Diệp Vô Phong chỉ hờ hững nhìn Đường Trảm, anh biết Đường Trảm nói như vậy là rất khiêm tốn, phải biết rằng thực lực của Đường Trảm đứng thứ hai trong Tứ Đại Thiên Vương đấy.
Nếu như Đường Trảm chiến đấu nghiêm túc, thực lực của anh ta nhất định sẽ rất khủng bố, ít nhất trong trí nhớ của Diệp Vô Phong, chỉ cần Đường Trảm chiến đấu nghiêm túc, thì sẽ vượt qua thử thách, thậm chí có thể giết chết kẻ địch không đội trời chung.
Đây là thế mạnh của Đường Trảm, kẻ địch càng mạnh càng có thể kích thích tiềm lực của anh ta, tình huống này cũng đã từng xảy ra với Diệp Vô Phong.
Lúc ban đầu, thực lực của anh chỉ là vừa bước vào cảnh giới tông sư, luôn ở trong trạng thái như vậy, thỉnh thoảng sẽ dùng sức mạnh của tông sư để chiến đấu chống lại kẻ thù cảnh giới chiến thần.
May mắn thay, trong mấy tình huống này, Diệp Vô Phong thường sẽ thắng.
Mà Diệp Vô Phong hiện tại đã lâu không ở trong trạng thái này, không phải trạng thái này của anh biến mất, mà là bởi vì thực lực của anh đã đạt tới mức không có mấy người có thể vây anh vào trạng thái này.
Vì vậy, anh đã không có tình huống bùng nổ tiềm năng trong một thời gian dài rồi.
Trong đại sảnh, Nguyên Phong cau mày nhìn tín hiệu trên điện thoại của mình đột nhiên biến mất, anh ta thở dài nói: "Cái thứ khốn kiếp này đúng là vô dụng, cháu còn tưởng ít nhất hắn có thể kiên trì một hồi, cho dù không được nửa giờ thì cũng phải hơn mười phút chứ, kết quả mới ra tay đã bị xử lý, đúng là đồ vô dụng.”
Nguyên Chẩn rất tức giận nhìn Nguyên Phong: "Rốt cuộc cháu muốn làm cái gì?"
Nguyên Phong cười nhìn ông ta: "Ông lo lắng cái gì chứ, không phải ông định dùng hết thực lực của nhà họ Nguyên sao? Vậy thì cháu có thể giúp ông thực hiện điều này, từ trước đến nay Hồ Quý luôn sống trong nhà họ Nguyên, chúng ta đã nuôi hắn ta lâu như vậy, hiện tại hắn cũng không thể nói đi là đi chứ?"
Nguyên Chẩn tức giận nói: "Cháu có biết thân phận của Hồ Quý không, tuy rằng thực lực không mạnh, nhưng lai lịch của hắn rất lớn, nếu chúng ta hợp tác với hắn, có lẽ sẽ khống chế được Liêu Tây lại một lần nữa!"
Nguyên Phong lắc đầu: "Cái này thì cháu thật sự không biết, ông không nói thì sao cháu biết được? Và điều quan trọng nhất là cháu không biết rằng ông giữ Hồ Quý lại với mục đích này, nếu ông nói sớm thì cháu sẽ không làm một việc như vậy rồi."
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Nguyên Phong rất bình tĩnh, tựa hồ không có cảm giác gì, vẻ mặt này càng khiến Nguyên Chẩn tức giận.
Ông ta ho dữ dội, các bác sĩ đang theo dõi Nguyên Chẩn, họ đều biết tình trạng thể chất hiện tại của Nguyên Chẩn, lẽ ra nên nghỉ ngơi trong bệnh viện.
Kết quả Nguyên Chẩn kiên quyết nhất định phải ở lại nơi này, cho nên bọn họ rất lo lắng, bác sĩ biết nếu ở nơi này, tâm tình kích động như vậy rất dễ dẫn đến tử vong.
Nguyên Phong dửng dưng nhìn Nguyên Chấn rồi hít sâu một hơi: "Cháu biết ông định đánh cược tất cả mọi thứ của nhà họ Nguyên, quyết định lúc trước của ông là đúng, cho nên lần này ông cũng cho rằng mình đúng, nhưng ông lại không hề biết rằng quyết định ông đang đưa ra bây giờ hoàn toàn không thực tế."
Nguyên Chẩn lúc này bày ra vẻ mặt ảm đạm nhìn Nguyên Phong: "Mày cho rằng hiện tại tao đã già sắp chết, cho nên định làm phản sao? Nhưng tao nói cho mày biết, chỉ cần tao chưa ngừng thở, mày mãi mãi không thể trở thanh người nắm giữ nhà họ Nguyên đâu, mày nghĩ tao không nhìn ra dã tâm của mày sao?”
Nguyên Phong cười nói: "Hiện tại không phải ông đã nhìn ra rồi sao? Mặc dù bây giờ nhà họ Nguyên vẫn còn rất nhiều thân tín của ông, cháu biết ông vẫn luôn muốn giao nhà họ Nguyên cho Nguyên Tông Kiệt, nhưng ông lại không biết, Nguyên Tông Kiệt là một người không thể chịu đựng được gánh nặng, cháu ưu tú như vậy mà ông lại không nhìn tới."
Nguyên Chẩn nghiến răng nhìn Nguyên Phong.