Thần Cấp Ở Rể

Chương 678: Lại mắc bẫy



Nguyên Phong vui vẻ nói: "Nhưng không thành vấn đề, hiện tại Nguyên Tông Kiệt đã ra nước ngoài, còn thân tín của ông, cháu cũng không biết họ có thể giúp được gì cho ông hay không."

Nguyên Chẩn nhìn chằm chằm Nguyên Phong, ông ta biết Nguyên Phong có ý tứ gì, ông ta quay đầu nhìn về phía những thân tín của mình, những người này là thành viên trực hệ của nhà họ Nguyên, nhưng khi ánh mắt của ông ta rơi vào những người này, tất cả đều cúi đầu, không dám đối mặt với ông ta.

Loại tình huống này khiến trong lòng ông ta rất tuyệt vọng, ông ta biết Nhà họ Nguyên do ông ta tạo ra sẽ hoàn toàn rơi vào tay Nguyên Phong, đây không phải là ý nguyện của ông ta.

Nhưng hiện tại ông ta biết mình đã không thể tự chủ được nữa rồi.

Ông ta rất căm hận quyết định của mình, nếu lúc này có Nguyên Tông Kiệt ở đây, thì bây giờ ông ta có thể giao hết cục diện cho Nguyên Tông Kiệt.

Nguyên Phong nhìn Nguyên Chẩn cười nói: "Tuy rằng hiện tại bên ngoài đang đánh nhau với khí thế ngất trời, nhưng ông lại không biết, cháu biết tất cả hành tung của Nguyên Tông Kiệt từ khi anh ta đi Mỹ, hiện tại tình hình của anh ta cũng không mấy lạc quan, đoán chừng đã chết trong tay những người đó rồi."

Nguyên Chẩn trợn to mắt sau khi nghe điều này, ông ta cứ nhìn chằm chằm vào Nguyên Phong, hai tay nắm lấy ghế, toàn thân run lên.

Ngay sau đó, sự run rẩy biến mất, nhưng Nguyên Chẩn vẫn nhìn chằm chằm vào Nguyên Phong, Nguyên Phong không quan tâm lắm, quay đầu lại nhìn các thành viên xung quanh: "Tôi không quan tâm trước đây Nguyên Chẩn đã nói gì, nhưng bắt đầu từ bây giờ, mọi người phải tuân theo mệnh lệnh của tôi."

Mặc dù những người khác của nhà họ Nguyên cũng biết rằng không nên làm loại chuyện này, nhưng bọn họ đều biết hiện tại đã không có cách nào nữa rồi.

Và bây giờ chỉ có Nguyên Phong mới có thể chủ trì đại cục, bản thân họ cũng biết tình hình hiện tại, nếu bị yêu cầu chủ trì, họ thực sự không có dũng khí đó.

Phải biết rằng mỗi một mệnh lệnh phát ra đây đều sẽ giết rất nhiều người, gánh vác vận mệnh tương lai của nhà họ Nguyên, lúc này Nguyên Phong mới cười nói: "Từ bây giờ, hãy dốc toàn lực giết chết Diệp Vô Phong."

Sau khi nghe những lời như vậy, tất cả đều vội vàng xông ra ngoài, Nguyên Phong nhìn Tống Thanh Vân: "Chú Tống, chuyện này thật sự là làm phiền chú  rồi."

Tống Thanh Vân lắc đầu: "Tôi biết, nhưng cậu làm việc này vẫn không thích hợp lắm."

Nguyên Phong hờ hững nói: "Tôi nghĩ mình không làm gì sai. Nếu để ông ta tiếp tục đưa ra quyết định do dự như vậy, thì nhà họ Nguyên thật sự sẽ kết thúc, chú không biết cháu đã dồn hết bao tâm tư để cứu vãn những tổn thất của nhà họ Nguyên và giành chiến thắng trong trận chiến này đâu."

Tống Thanh Vân biết nội bộ nhà họ Nguyên sẽ không đơn giản như vậy, đủ loại âm mưu thâm độc diễn ra liên miên, ai cũng tính toán mọi việc, nhưng ngoài mặt ai cũng tỏ ra ôn hòa.

Ông ta thực sự không hiểu nổi tình cảnh của nhà họ Nguyên, nhưng ông ta không muốn nhúng tay vào, ông ta chỉ là một võ giả, chỉ muốn nâng cao thực lực và thực hiện lời hứa của mình khi đó thôi.

Sau khi làm điều này, ông ta có thể làm việc của riêng mình.

Nguyên Phong hờ hững nói: "Cháu biết bên cạnh ông nội còn có một bóng đen. Cháu không phát hiện ra bóng đen đó là ai, nhưng không quan trọng, chỉ cần chú Tống ở bên cạnh cháu, bóng đen kia tuyệt đối sẽ không chạm vào cháu."

Tống Thanh Vân gật đầu: "Yên tâm đi, tôi biết thực lực của bóng đen đó, chỉ cần tôi ở bên cạnh cậu, hắn tuyệt đối sẽ không đánh lén được.”

Nguyên Phong cười nói: "Nhưng nếu hắn cũng có thể trở thành cái bóng của cháu, đó là tình huống hoàn hảo nhất."

Tống Thanh Vân nói: "Không có cách nào làm ra loại chuyện này. Cái bóng đó là do một tay ông nội cậu bồi dưỡng, nếu không có ông nội cậu, hắn sẽ không bao giờ ở bên cạnh cậu."

Nguyên Phong cười nói: "Không thành vấn đề, nếu đã không thể là cái bóng của cháu, vậy thì đi chết đi. Dù sao người mà cháu không dùng được thì cũng không có ý nghĩa tồn tại."

Tống Thanh Vân chỉ đứng bên cạnh Nguyên Phong một cách rất bình tĩnh, ông ta không quan tâm đến điều đó chút nào, ông ta biết tính cách của Nguyên Phong và biết Nguyên Phong chưa bao giờ là người mềm lòng.

Nhưng thay vào đó, ông ta đánh giá cao tính cách của Nguyên Phong, dù sao anh ta cũng đã chịu đựng hết thảy, cho tới bây giờ mới đứng lên, hơn nữa vừa đứng lên đã chiếm được vị trí này, loại chuyện này nhất định khiến cho ông ta rất tán thưởng.

Sau khi mọi người bắt đầu công kích Diệp Vô Phong, Nguyên Phong mới chậm rãi rời khỏi đại sảnh, đi tới phòng an toàn, sau đó nhìn về phía Tống Thanh Vân, lúc này phòng an toàn đã mở sẵn, đồ bên trong không ngừng được vận chuyển ra ngoài.

Nguyên Phong chế nhạo nói: "Những người này đúng là ngu ngốc, thật sự cho rằng có thể giữ được căn nhà này là đủ sao? Phải biết rằng những của cải này mới là thứ quan trọng nhất. Chỉ cần có tiền thì ở nơi nào cũng có thể xây dựng được nhà họ Nguyên, không phải sao? Cần gì cứ phải bám vào Liêu Tây?”

Tống Thanh Vân chỉ dửng dưng đi theo bên cạnh Nguyên Phong.

Lúc này Diệp Vô Phong ở bên kia đã phát hiện ra điều gì đó, số người bắn vào bọn họ ngày càng nhiều, dường như tất cả hỏa lực đều tập trung vào anh và Đường Trảm, điểm này anh thật sự không giải thích được.

Rõ ràng có kẻ địch ở cửa chính, còn có Tiểu Yêu đang không ngừng bắn vào những tay súng bắn tỉa kia, những nơi này đều có thể dùng để đánh lạc hướng, nhưng nhà họ Nguyên hình như đã xác định được anh và Đường Trảm, tất cả hỏa lực đều tập trung vào hai người họ.

Diệp Vô Phong và Đường Trảm lúc này đang trốn trong một tòa nhà, tòa nhà này dành cho đầy tớ nhà họ Nguyên sinh sống, những đây là tòa nhà tập thể một phòng rất tiêu chuẩn, mỗi tầng có nhiều phòng.

Những căn phòng này được ngăn cách, và trong mỗi căn phòng đều có những tay súng đang đợi hai người Diệp Vô Phong.

Hai người Diệp Vô Phong cũng đã phát hiện ra ngay khi họ mở cửa, nhưng họ thực sự không ngờ rằng ở nơi này cũng có mai phục.

Vừa rồi anh suýt bị trúng đạn, nhưng cũng may là anh đã cảnh giác sẽ có người ở đây.

Đường Trảm bước vào phòng, tay súng trong phòng đã bị bọn họ giết chết rồi, anh ta nói: "Lão đại, có phải chúng ta có thù giết cha với Nguyên Chẩn đúng không, nếu không thì tại sao ông ta lại ép hai chúng ta mãi không buông thế này chứ?”

Diệp Vô Phong lắc đầu: "Hiện tại tôi cũng không biết, nhưng chuyện này nhất định phải có lý do, bất kể thế nào, chúng ta mau chóng đến đại sảnh kia, chỉ cần đi tới đại sảnh đó thì sẽ biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi tin lão già Nguyên Chẩn kia cũng đang đợi chúng ta ở sảnh."

Đường Trảm gật đầu, nhanh chóng tiếp tục đột phá về phía trước, thân hình anh ta rất quái dị, né tránh đạn rất hiệu quả.

Nhưng ngay sau đó cả hai đã bị hỏa lực của đối phương ép lui lại, chủ yếu là do quân số của đối phương quá đông.

Diệp Vô Phong nhíu mày, lập tức lui ra ngoài, kính cửa sổ trực tiếp vỡ vụn, từ bên ngoài có một quả bom bị ném vào.

Diệp Vô Phong và Đường Trảm vội vàng ra khỏi cửa ngay lập tức, sau đó đóng cửa lại.

Bùm!