Thần Cấp Ở Rể

Chương 679: Yêu cầu hỗ trợ




Cánh cửa trực tiếp bị nhô ra, thậm chí vách tường còn có những vết nứt rất lớn, nếu uy lực mạnh hơn một chút, chắc là toàn bộ cánh cửa sẽ bị hất tung lên không trung luôn.
Đường Trảm trợn to hai mắt nhìn Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong chỉ thờ ơ nói: "Kỳ lạ lắm sao? Chẳng lẽ cậu chưa từng thấy qua loại trận chiến này khi làm nhiệm vụ sao?"
Đường Trảm nuốt nước miếng: "Đương nhiên là em đã nhìn thấy rồi, không ngờ bọn họ lại điên cuồng như vậy, nhưng cũng đúng, người khác có thể khó lấy được bom ở Hoa Hạ, nhưng đối với nhà họ Nguyên thì lại rất đơn giản, dù sao thì họ cũng đã làm chủ được công nghệ nổ mìn.”
Diệp Vô Phong liếc mắt nhìn đại sảnh cách bọn họ hơn một km, bên trong kia chính là khu nhà ở của các thành viên nhà họ Nguyên.
Chỉ là hiện tại bọn họ không thể xông lên từ nơi này, chung quanh có quá nhiều kẻ địch, nếu ở lại nơi này, nhất định sẽ bị đối phương giết chết.
Và lần này họ không may mắn như vậy, trong tòa nhà của họ không có bom nên không thể dùng chiêu cuối được.
Giờ họ chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này và đột phá vòng vây này.
Diệp Vô Phong nhìn Đường Trảm, Đường Trảm chỉ có thể nhún nhún vai: "Em đã từng gặp phải tình huống này rồi, nhưng lúc đó có hỗ trợ từ bên ngoài mới đi ra được.”
Diệp Vô Phong gật đầu, trước đây anh đã gặp phải nhiều tình huống như vậy, nhưng số lần một mình đột phá được vòng vây rất hiếm, nhiều lúc anh cũng phải đợi Tứ Đại Thiên Vương hỗ trợ.
Dù sao anh cũng rất tin tưởng Tứ Đại Thiên Vương, Tứ Đại Thiên Vương nhất định có thể tới cứu trước khi anh bị đối phương giết chết, mỗi khi đánh cược thì anh đều thành công, Tứ Đại Thiên Vương luôn có thể chạy đến kịp thời.
Vì vậy, anh không cảm thấy một mình anh có thể đột phá vòng vây này.
Anh lấy máy bộ đàm ra: "Đội trưởng, tôi cần hỗ trợ!"
Du Kinh Hồng cách cổng nhà không xa, quan sát tình hình nơi đây, bên Phong Mãn Lâu vẫn cứ đánh nhau, lại còn có tổn hại, cho nên trong thời gian ngắn cũng không có tiến triển gì.
Du Kinh Hồng nhìn Lộc Thâm Lâm: "Bây giờ tôi muốn đi vào để hỗ trợ đám người Diệp Vô Phong. Họ đã nhờ tôi giúp đỡ, có vẻ như họ đã gặp phải một số rắc rối rồi."
Lộc Thâm Lâm hờ hững nói: "Cô như thế này có thể coi là một chỉ huy giỏi sao? Cô cần biết rằng nhiệm vụ hiện tại quan trọng hơn của cô là ngồi đây kiểm soát mọi chuyện. Về phần tình huống bên phía Diệp Vô Phong, anh ta không phải là rất lợi hại sao? Để cho anh ta tự giải quyết khó khăn đi.”
Du Kinh Hồng nghe xong, lập tức lạnh lùng nhìn anh ta: "Tuy rằng Diệp Vô Phong và anh có chút mâu thuẫn, nhưng khi tính mạng bị đe dọa, thế mà anh lại bảo tôi vứt bỏ Diệp Vô Phong, anh cảm thấy có thể sao?"
Lộc Thâm Lâm bất mãn nhìn Du Kinh Hồng: "Cô nói như vậy là sai rồi, tôi chỉ đang đề xuất ý kiến hợp lý nhất thôi, hiện tại cô đang làm việc theo cảm tính đấy.”
Du Kinh Hồng lạnh lùng nhìn Lộc Thâm Lâm: "Tôi làm việc theo cảm tính sao? Cho dù tôi làm việc theo cảm tính, cũng là vì lấy đại cục làm trọng. Anh hoàn toàn không biết Diệp Vô Phong quan trọng như thế nào đối với nhiệm vụ ở Liêu Tây lần này đâu."
Lộc Thâm Lâm khoanh tay: "Tôi thật sự không biết, hay là cô giải thích rõ đi?"
Du Kinh Hồng chỉ khinh thường nhìn Lộc Thâm Lâm: "Giải thích nhiều như vậy làm gì, dù sao anh cũng sẽ không biết, trong mắt anh chỉ có ghen tị thôi."
Lộc Thâm Lâm tức giận nói: "Hiện tại tôi đã cho phép các cô dùng vũ lực, kết quả cô còn không vừa lòng, Du Kinh Hồng, cô đừng có được voi đòi tiên với tôi!"
Du Kinh Hồng cười ha hả: "Được voi đòi tiên là như thế nào, tôi không biết gì cả, tôi chỉ là làm những gì nên làm thôi."
Nói xong, cô ta trực tiếp nhìn về phía Yến Phi: "Mang theo một ít người cùng đi vào, chúng ta đi hỗ trợ đám người Diệp Vô Phong!"
Yến Phi gật đầu, nhanh chóng mang theo một ít thành viên của Cục Hồng Thuẫn, những thành viên này đều rất mạnh, tuy rằng không ai trong số họ đạt tới Cảnh giới tông sư, nhưng ít nhất cũng là một võ giả.
Vì vậy việc tiến vào bên trong cũng có thể đóng một vai trò nào đó.
Yến Phi lo lắng nói: "Tôi lo lắng người của Kiếm Lẫm sẽ ngăn cản hành động của chúng ta."
Du Kinh Hồng lắc đầu nói: "Không đâu, tạm thời bọn họ còn chưa biết chúng ta tiến vào hỗ trợ Diệp Vô Phong. Hiện tại tất cả đều cho rằng Diệp Vô Phong đang tứ cố vô thân."
Lúc này Yến Phi gật đầu.
Du Kinh Hồng mang theo vài người vượt qua tường tiến vào nhà họ Nguyên, bọn họ theo dấu vết của Diệp Vô Phong mà lao về phía trước, lúc này mọi người đang đối phó với Diệp Vô Phong, cho nên đường đi của Du Kinh Hồng dường như cũng không có chướng ngại vật gì.
Cage nhanh chóng đuổi kịp đám người Diệp Vô Phong, lúc này họ đang lên kế hoạch bao vây Diệp Vô Phong bên trong tòa nhà, nhất thời cũng không sốt ruột, chỉ chậm rãi hướng lên trên.
Đường Trảm than vãn: "Xong đời rồi, lần này chúng ta thật sự bị bao vây rồi, chúng ta không có cách nào rời khỏi nơi này nữa."
Diệp Vô Phong dửng dưng nhìn Đường Trảm, ngay sau đó tức giận nói: "Tên khốn kiếp này đúng là không biết khi nào thì nên đùa giỡn, còn giả bộ đáng thương ở chỗ này, đừng tưởng rằng tôi không biết thực lực của cậu, cậu có thể rời khỏi nơi này hay không, tôi là người biết rõ hơn ai hết đấy.”
Đường Trảm nghe xong chỉ cười hắc hắc, dù sao anh ta cũng biết Diệp Vô Phong quả thực là người hiểu mình nhất, dù sao thì Diệp Vô Phong biết rõ thực lực của Đường Trảm được nâng cao như thế nào.
Đường Trảm bất lực thở dài: "Đúng là không thú vị gì cả, em còn tưởng anh đã quên thực lực của em rồi chứ."
Diệp Vô Phong lãnh đạm nói: "Cho dù quên ai, cũng sẽ không bao giờ quên cậu."
Đường Trảm cười nói: "Vậy được rồi, em đoán chúng ta không thể chờ hỗ trợ được đâu, cùng nhau đi ra ngoài thôi."
Diệp Vô Phong gật đầu, cầm súng tiểu liên trong tay lên, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này là phòng khách, trong phòng khách có rất nhiều đồ đạc, ghế, bàn và TV.
Đường Trảm tặc lưỡi hai lần: "Làm người hầu trong nhà họ Nguyên sướng thật, coi như đãi ngộ cũng khá có lương tâm."
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: "Đi đi, cậu có thể xin trở thành cấp người hầu nhà họ Nguyên, có lẽ người ta sẽ vui vẻ đồng ý, cũng không quan tâm quá khứ của cậu đâu."
Đường Trảm cười hắc hắc: “Quên đi. Lão đại, em vẫn thích công ty Hoa Cường hơn một chút, đãi ngộ của công ty Hoa Cường thực sự không tệ."
Diệp Vô Phong cười nói: "Công ty Hoa Cường không thể cung cấp cho một vị phật lớn như cậu đâu. Nếu cậu ở công ty Hoa Cường, không phải chứng minh công ty Hoa Cường rất đáng ngờ sao? Nhất định sẽ có vô số người liên tục tìm đến tôi đấy."
Đường Trảm dửng dưng nói: "Lão đại, em vẫn luôn tin tưởng vào kỹ năng ẩn giấu của anh. Nếu anh muốn giấu thì người khác cũng không bao giờ phát hiện ra!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.