Thần Cấp Ở Rể

Chương 77: Uống rượu lái xe gặp cảnh sát hoa khôi




Khi mà Diệp Vô Phong nghĩ rằng chiếc Bugatti Veyron cuối cùng cũng sẽ là quà kỉ niệm ngày cưới cho Lâm Thư m thì hiện tại anh vẫn nên chạy thử một lần để kiểm tra trước. Nên là Diệp Vô Phong lái chiếc Diệp Vô Phong một cách chậm rãi chạy vào trung tâm thành phố.
Xe của Diệp Vô Phong bắt đầu vào tới trung tâm thành phố. Lúc gặp đèn đỏ ở ngã tư đường, anh bắt đầu giảm tốc.
Rồi Diệp Vô Phong đột nhiên chú ý tới cảnh sát giao thông đang đứng ở ngã tư, anh nhớ tới trưa nanh anh vừa uống rượu với Bạch Văn Đông, đã vậy hiện tại còn đang lái một chiếc xe thể thao. Nói không chừng bây giờ anh đang là đối tượng cảnh sát giao thông đặc biệt chú ý tới, thôi thì cũng nên tự giác né tránh rắc rối đi!
Diệp Vô Phong lập tức quay đầu xe, định chạy theo đường cũ mà về. Nhưng anh không hề ngờ được, anh vừa quay đầu xe lập tức khiến cho Bạch Tinh Đồng cũng đang có việc trên con đường này chú ý tới.
Trưa hôm nay Bạch Tinh Đồng phải đi một chuyến đến núi Nhạn Tây để xem xét hiện trường vụ án. Hôm nay cô ta đang lái một chiếc xe máy chuyên dụng của cảnh sát. Khi cô ta nhìn thấy một chiếc Bugatti Veyron bất chợt quay đầu xe, cô ta cảm thấy có điểm đáng ngờ nên đã đạp chân ga lái xe máy chặn ngăy trước mũi xe hơi của Diệp Vô Phong.
“Dừng xe, xin mời anh để tôi kiểm tra!”
Diệp Vô Phong ngẩng đầu lên nhìn, trước mặt anh là một cô cảnh sát nữ đang đội mũ bảo hiểm chuyên dụng có tư thế đứng rất là oai phong. Cô cảnh sát này mặc bộ đồng phục mùa hè trông rất là mát mẻ. Khi Diệp Vô Phong nhìn kỹ người này thì không khỏi giật cả mình: “Trời ạ! Đây không phải là cô phó đội trưởng của đội Cảnh sát Hình sự à?”
Bạch Tinh Đồng ngoại trừ có vẻ bề ngoài nóng bỏng ra thì tính tình bên trong của cô ta cũng rất nóng nảy! Mặt khác, bộ ngực của Bạch Tinh Đồng không chỉ là đầy đặn kiểu bình thường thôi đâu. Hai quả tạ này nhìn sao cũng thấy như là hai ngọn núi lớn giữa đồng bằng!
Nhìn đi, chí ít cũng phải cỡ 36E! Hôm nay trời khá nóng, Bạch Tinh Đồng cũng không có cài lại hai cúc áo sơ mi trước ngực, cổ áo chữ V để lộ một vùng da thịt trắng nõn. Diệp Vô Phong nhìn đến đây mà thấy mắt anh sắp mù.
“Không ổn rồi, hôm nay tôi có uống rượu, nếu như bị cô ta bắt được thì phiền phức to. Mà hình như hôm qua cô ta còn muốn tôi đi tới đội Cảnh sát Hình sự để lấy lời khai, kết quả là tôi chỉ tập trung cứu chữa cho Bạch Nhạn Phi mà quên mất cái việc này đi…”
Bạch Tinh Đồng tháo mũ bảo hiểm ra rồi treo lên xe gắn máy. Cô ta đi tới trước cửa sổ xe hơi, động tác nghiêm trang gõ lên cửa kính chỗ Diệp Vô Phong ngồi: “Đồng chí đang điều khiển phương tiện này, mời anh lấy bằng lái ra.”
Diệp Vô Phong vội vàng hạ cửa kính xuống mà cười nói: “Đội trưởng Bạch, chào cô, là tôi nè!”
Diệp Vô Phong không mở miệng thì không sao, vừa cất lời mà mùi rượu bay ra nồng nặc khiến cho Bạch Tinh Đồng lập tức chú ý tới: “Là anh à? Tại sao anh có thể lái được chiếc xe này?”
Rất hiển nhiên, tin tức căn biệt thự số chín trên núi Nhạn Tây được bán đấu giá đã tới tai Bạch Tinh Đồng. Mà chiếc xe Bugatti Veyron phiên bản giới hạn có khả năng là chiếc duy nhất của cả cái tỉnh này cũng đang ở đó.
“Diệp Vô Phong, lá gan của anh cũng không nhỏ đâu nhỉ? Chuyện anh cho tôi leo cây ngày hôm qua đã không nói rồi, hôm nay anh còn dám uống rượu lái xe? Anh lập tức tấp xe vô lề để tôi kiểm tra đi!”
Diệp Vô Phong cũng coi như hết cách, anh đành phải chuyển làn tấp xe vô lề: “Đội trưởng Bạch, chuyện ngày hôm qua, đúng ra là tôi phải đến gặp đội Cảnh sát Hình sự để kê khai rõ ràng tình tiết vụ án. Nhưng mà cô cả nhà họ Bạch bị trúng độc rất nặng, tôi chỉ lo chuyện cứu cô ấy mà làm chậm trễ công việc điều tra của bên cô. Cho tôi xin lỗi cô.”
Bạch Tinh Đồng cười lạnh nói: “Vậy hôm nay anh dám uống rượu lái xe thì sao, giải thích đi!”
Diệp Vô Phong đảo con ngươi mấy lần, anh gian xảo nói: “Tôi uống rượu à? Làm gì có chuyện đó! Nếu cô không tin thì thử kiểm tra đi!”
Bạch Tinh Đồng lạnh lùng nói: “Không cần kiểm tra, tôi vừa nhìn là đã biết anh có uống rượu. Mau đưa bằng lái đây.”
Diệp Vô Phong tiếp tục cãi ngang: “Có lí do gì để tôi phải đưa bằng lái cho cô không?”
Bạch Tinh Đồng lấy hơi hét thật to: “Anh lái xe mà còn uống rượu!”
Diệp Vô Phong tiếp tục giả nai truy vấn: “Cô nói tôi uống rượu thì tôi phải nhận tội à?”
Bạch Tinh Đồng quay người lại chỗ xe máy lấy dụng cụ đo nồng độ cồn đến: “Anh đừng có mà cãi cùn với tôi! Đưa cái mồm thối đó lại thổi thử xem!”
Diệp Vô Phong cười gian mãnh: “Đội trưởng Bạch, cô là cảnh sát hình sự, không phải cảnh sát giao thông nha.”
Bạch Tinh Đồng nói nhỏ: “Bớt nói nhảm, thổi thử đi!”
Diệp Vô Phong tái mặt rồi, nếu thật sự kiểm tra thì anh không thoát tội nổi. Anh mở cửa xe bước xuống lề đường: “Đội trưởng Bạch, tôi qua nhà vệ sinh một lát, lúc quay lại sẽ cho cô kiểm tra, nha.”
“Anh còn dám trốn?” Bạch Tinh Đồng tức giận lấy còng tay ra nhào đến còng anh lại.
Diệp Vô Phong nào chịu đứng yên cho cô ta còng tay. Anh đưa hai tay lên đây một cái, vừa vặn đẩy ngay bộ ngực đầy đặn đẫy đà của cô. Diệp Vô Phong bay màu rồi, anh ba chân bốn cẳng chạy mất dạng, bỏ luôn cái xe ở lại.
Bạch Tinh Đồng bị Diệp Vô Phong kiểm tra ngực thì nổi trận lôi đình: “Thằng chó! Mày dám sờ ngực bà! Hôm nay bà mày nhất định phải bắt mày về chơi chết mới thôi!” Bạch Tinh Đồng cũng nhanh chóng đuổi theo Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong hoảng loạn nên cứ chạy bừa, anh chạy vào một cái hẻm nhỏ. Bạch Tinh Đồng đuổi theo không dứt, tốc độ của cô ta còn rất nhanh, xem ra cô ta đã được huấn luyện đặc biệt, thể lực dẻo dai vô cùng. Hai người một trước một sau xuyên qua những con hẻm nhỏ, trong chốc lát bọn họ đã chạy được cả sáu bảy cây số liền.
“Anh đứng lại đó cho tôi!” Bạch Tinh Đồng gào thét ở phía sau Diệp Vô Phong: “Thằng chó nhà anh mau đứng lại, không là tôi nổ súng đấy!”
Diệp Vô Phong quay đầu nhìn lại thì thấy Bạch Tinh Đồng rút súng ra thật rồi: “Cô thật sự muốn bắn chết tôi à?”
Diệp Vô Phong vội vàng quay người chuyển hướng đến một nhà máy bỏ hoang. Anh chạy tới cổng sau của nhà máy, bức tường cao hơn hai mét cũng không hề ngăn được bước chân anh.
Diệp Vô Phong nhảy lên đầu tường, dưới chân tường là một con lạch bẩn thỉu. Con lạch này rộng chừng năm mét, nhìn thì có vẻ nước rất sâu, mùi hôi thối bốc lên cũng khó ngửi vô cùng.
Diệp Vô Phong nhảy vọt lên phía trước, một bước phóng ngang con lạch.
“Anh mau dừng lại!” Bạch Tinh Đồng rất nhanh đã chạy tới cổng sau. Khi cô trèo lên đầu tường thì thấy ở dưới là một con lạch dơ dáy rộng chừng năm mét.
Cô ta cảm thấy cô ta có thể nhảy qua. Thế là Bạch Tinh Đồng lấy đủ đà nhảy hết sức mình lên phía trước.
Diệp Vô Phong sợ cô ta tiếp tục đuổi theo, vì muốn dứt hẳn cái đuôi này nên anh bẻ một nhánh cây rồi vung tay đến chỗ Bạch Tinh Đồng.
Nhánh cây đánh trúng đầu gối Bạch Tinh Đồng. Cô ta bị đau nên kêu lên một tiếng, cơ thể thì mất đà rơi tùm xuống con lạch.
Nếu như trong con lạch chỉ có mỗi nước thôi thì không làm khó được Bạch Tinh Đồng. Nhưng mà dưới đáy con lạch toàn là bùn đất. Mà khu vực này đã lâu ngày không ai nạo vét nên lớp bùn tích tụ dưới đáy đã dày cả một mét hơn rồi.
Hai chân của Bạch Tinh Đồng lập tức bị lún vào lớp bùn đất này, không thể rút ra được. Cô ta càng giãy thì lún càng sâu, cô ta hoảng sợ kêu to: “A!”
Diệp Vô Phong lúc đầu đã định bỏ đi, khi thấy Bạch Tinh Đồng rơi xuống nước mãi không lội lên được thì đứng lại cười vào mặt cô.
“Diệp Vô Phong, thằng chó nhà anh… Anh mau cứu tôi coi!” Bạch Tinh Đồng biết nếu không ai cứu giúp thì cô ta nhất định sẽ chết.
Diệp Vô Phong cười xấu xa mà ngồi xổm xuống: “Đội trưởng Bạch, nước ở đây thúi quá nhỉ? Nếu cô đồng ý sẽ không bắt tôi nữa thì tôi mới cứu cô.”
Bạch Tinh Đồng đã hận Diệp Vô Phong muốn chết rồi, nhưng với tình cảnh hiện giờ thì cô ta giữ được mạng là may rồi, muốn thế cô ta cần phải cầu cứu Diệp Vô Phong. Cô ta thấy không thì trước đó nói vài lời ngon ngọt dụ dỗ anh cứu cô, lúc sau lại bắt anh cũng không muộn.
Thế là Bạch Tinh Đồng bỏ đi sự kiêu ngạo: “Diệp Vô Phong, uống rượu lái xe cũng không phải tội lớn. Tôi tìm anh chủ yếu là đề điều tra vụ án ở núi Nhạn Tây, anh còn chạy làm cái gì chứ? Nếu anh cứu tôi tôi nhất định không truy cứu chuyện anh uống rượu lái xe nữa. Nên nhanh nhanh cứu tôi lên đi, sắp có án mạng thật rồi đó!”
Diệp Vô Phong nhìn chằm chằm cô ta, nhưng lại anh bình tĩnh từ tốn nói chuyện: “Thật xin lỗi cô, trên thế giới này, điều không đáng tin nhất chính là lời của phụ nữ. Xin thứ lỗi cho một thằng chó đẻ như tôi đã xem qua quá nhiều phim gián điệp. Đội trưởng Bạch cô nếu không dám thử độc thì tôi sẽ không cứu cô đâu. Nếu không, tôi cứu cô rồi cô lại bắt lấy tôi sao, vậy chẳng phải tôi lại tự mình đi tìm đau khổ à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.