Thần Cấp Ở Rể

Chương 76: Nhìn bằng một con mắt khác



Sau khi sắp xếp cho Bạch Nhạn Phi ngủ lại ở khách sạn Hoàng Triều, Lâm Thư Âm để cho Tử Mạch ở lại chăm sóc cô ta để tránh cho Bạch Nhạn Phi cảm thấy không thoải mái. Lâm Thư Âm cùng với Diệp Vô Phong từ khách sạn Hoàng Triều quay trở về nhà, trên đường về cô ấy hỏi: “Vô Phong, em không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp chuyện nguy hiểm như vậy. Cái đám liều mạng kia chẳng lẽ là do Mạc Đông Lôi phái đến?”

Diệp Vô Phong gật đầu trả lời: “Anh có biết mặt tên cầm đầu đó. Hắn ta tên là Tư Đồ Đăng Lôi, là huấn luyện viên trưởng của đảo Diêm Vương, lần em bị sát thủ tấn công trước đó chính là người của đảo Diêm Vương phái ra. Miện Quỷ Diêm Quân thật sự là đã chết nhưng vẫn còn một lòng muốn giết vợ anh như vậy thì cứ việc để bọn họ tới. anh sẽ khiến hắn có đi mà không có về.”

Trong bữa họp mặt hai dòng họ nổi tiếng, Diệp Vô Phong chỉ vừa cất tiếng đã khiến mọi người kinh ngạc, anh đã răn dạy ông tổ thứ hai của giới giang hồ, Mạc Đông Lôi, mà không ai dám bật lại một trận ra trò. Anh còn lừa của Mạc Đông Lôi một khoản tiền chín mươi tỷ to thật to. Hành động của Diệp Vô Phong mặc dù bị nhiều người lên án trỉ trích, đến cả nhà họ Lâm cũng chỉ trích Diệp Vô Phong chỉ biết làm chứ không hề biết suy xét đến hậu quả, sẽ khiến cho cả dòng họ hứng chịu tai họa khó lường.

Nhưng, Tả Tiểu Thanh lần này lại kiên quyết đứng về phe của Diệp Vô Phong. Qua lần Diệp Vô Phong đơn độc chống chọi lại kẻ địch để cứu lấy Tả Đại Phú, em trai của bà, trước đó thì trong tình huống Mạc Đông Lôi bị lật đổ hiện tại, thì cách nhìn của Tả Tiểu Thanh đối với Diệp Vô Phong càng có sự biến đổi to lớn hơn cả.

Sau khi Diệp Vô Phong về nhà, anh thấy chẳng những mẹ vợ đã dọn xong bữa tối, mà đến cả hai người bố mẹ vợ cũng không hề động đũa, một mực chờ đến khi Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm về nhà để cùng ăn cơm.

Hành động này nếu là vào lúc trước là sẽ không bao giờ có thể xảy ra. Nếu là lúc trước, đừng nói là chờ Diệp Vô Phong về nhà ăn cơm, chỉ cần Diệp Vô Phong làm cơm tối trễ mấy phút cũng sẽ bị Tả Tiểu Thanh chỉ trích nặng nề.

Diệp Vô Phong cười nói: “Mẹ, sao tối nay mẹ lại làm nhiều món ăn vậy chứ, mẹ cũng vất vả rồi.”

Tả Tiểu Thanh cười tươi lấy lòng: “Con rể bảo bối của mẹ, mẹ nghe Thư Âm nói công việc hôm nay của con rất là nhiều, nên mẹ đã làm thêm hai món để hai con ăn bồi bổ, nào nào mau ngồi xuống ăn thôi.”

Lâm Vĩnh Quân khui một bình rượu rất lâu đời rồi tự tay ông ấy rót cho Diệp Vô Phong một ly đầy: “Vô Phong, con cũng uống với bố hai ly nhé.”

Nhìn thấy cả bố và mẹ đều kính trọng Diệp Vô Phong như khách quý trong nhà, Lâm Thư Âm cũng vui vẻ lạ thường. Cô ấy treo áo khoác của hai vợ chồng lên móc trên tường, rồi cô ấy đi rửa tay để phụ giúp bố mẹ trên bàn ăn.

Tả Tiểu Thanh còn nói thêm: “Cái thằng khốn nạn Lâm Kiến Ba hôm nay còn dám nói xấu các con trước mặt bà nội, nó đã bị mẹ chửi thẳng mặt trước mắt tất cả mọi người đến ngậm mồm rồi. Thằng chó đẻ đó nó ghen ghét không muốn cho nhà chúng ta thành công.”

Lâm Vĩnh Quân cũng phụ họa theo: “Bố cũng đã mắng cho thằng đó một trận. Quan trọng nhất vẫn là bà nội các con đã mất hết niềm tin ở tên Lâm Kiến Ba rồi, bà cụ còn bảo nếu Diệp Vô Phong có gan trêu chọc Mạc Đông Lôi thì nhất định con cũng có năng lực giải quyết hậu quả!”

Diệp Vô Phong cười theo tiếp lời: “Xem ra bà nội cũng đã thay đổi cách nhìn đối với con rồi.”

Sau bữa cơm tối ấy, Diệp Vô Phong cảm thấy hơi mệt, chủ yếu là vì anh đã trợ giúp Bạch Nhạn Phi loại bỏ chất độc để điều trị thương thế nên có sử dụng quá nhiều chân khí. Anh mệt tới mức cũng không buồn giặt đồ, vừa tắm rửa thay đổ là anh leo lên giường ngủ ngay.

Ngày hôm sau, Diệp Vô Phong nhớ ra anh còn phải chuẩn bị bữa sáng nên đã tranh thủ rời giường đi xuống nhà bếp. Thật không ngờ Tả Tiểu Thanh đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị bữa sáng rồi, Diệp Vô Phong ngượng ngùng nói: “Mẹ, đây cũng là công việc của con, mẹ lại làm giúp con thế này thì con sẽ cảm thấy rất xấu hổ.”

Tả Tiểu Thanh cười híp cả mắt: “Con rể bảo bối, công việc hiện tại của con đã nhiều vậy rồi, nếu con còn không chịu ngủ thêm cho đủ giấc thì sẽ rất ảnh hưởng sức khỏe đó. Hiện tại mẹ còn rất khỏe khoắn, lại còn rảnh rỗi không có gì làm, sau này chuyện giặt ủi nấu cơm dọn dẹp nhà này nọ cứ để bố với mẹ gánh vác cho con là được.”

Lúc này bỗng có tiếng của Lâm Vĩnh Quân vọng ra từ nhà vệ sinh: “Bà nó ơi, quần áo của con gái mình đã giặt xong rồi, bà giúp tôi mang chúng đi phơi nhé.”

Mọi chuyện dần tốt đẹp khiến Diệp Vô Phong cảm thấy hơi hoảng loạn, anh cười cười nói: “Mẹ à, con rất cảm ơn mẹ.”

Tả Tiểu Thanh đáp: “Từ nay về sau con cứ chuyên tâm phụ giúp Thư Âm giải quyết chuyện ở công ty đi nhé. Để cho cái lũ dám xem thường nhà của chúng ta ghen tị vỡ mật chết. Nếu thật sự sẽ có một ngày trong tương lai, khi mà bố mẹ đây và bà nội các con được chuyển vào ở trong khu biệt thự xa hoa trên núi Nhạn Tây, thì chúng ta có chết cũng đều an lòng.”

Diệp Vô Phong nói: “Được rồi, con nhất định sẽ không để mọi người phải thất vọng.”

Ngày hôm sau Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm đi đến công trường, nhưng hai người không ngờ được lại gặp mặt Bạch Văn Đông ở nơi đó. Lâm Thư Âm vô cùng cung kính với Bạch Văn Đông khiến cho ông ta có hơi mất tự nhiên. Bởi vì ông ta vừa mới biết được chuyện Lâm Thư Âm là vợ của Diệp Vô Phong. Cũng trách không được người bác Bạch Vân Phong của ông ta đã chỉ đích danh cô ấy, bảo nhất định phải để Lâm Thư Âm nhận thầu dự án Bích La Loan này.

Nhưng Bạch Văn Đông vẫn chưa hiểu được một chuyện, Diệp Vô Phong đến tột cùng là nhân vật như thế nào mà cách nói chuyện của bác Bạch Vân Phong lại phải kính nể anh đến thế. Mà nếu Diệp Vô Phong đã có địa vị cao lớn đến vậy thì tại sao phải để vợ của anh phải tìm giúp đỡ từ nhà họ Bạch mà lo kế sinh nhai?

Khi xung quanh họ đã không còn ai, Bạch Văn Đông lặng lẽ nói: “Anh Phong, trưa hôm nay tôi muốn mời anh uống hai ly, không biết anh có thể nể tình mà đến không?”

Diệp Vô Phong suy tư, đợi lát nữa Lâm Thư Âm phải đi đến chỗ Bạch Nhạn Phi, mà hôm qua anh có cởi áo của Bạch Nhạn Phi để chữa trị, lỡ gặp mặt cô ta lại cảm thấy mất tự nhiên. Dù sao hôm nay cũng không còn kế hoạch nào khác, anh cũng thuận miệng đồng ý lời mời của Bạch Văn Đông.

Bạch Văn Đông rất là vui vẻ: “Anh Phong, trong cuộc họp mặt của hai dòng họ lần đó anh đã răn đe dạy dỗ tên nhãi Mạc Đông Lôi kia khiến người xem thỏa mãn lắm. Tin tức đó cũng được truyền đi khắp thành phố Tam Giang, đã có rất nhiều người đồ đãi rằng thế giới ngầm của thành phố Tam Giang này sắp sửa bước sang trang mới.”

Diệp Vô Phong cười nhạt một tiếng: “Ông cảm thấy Mạc Đông Lôi sẽ chịu thua dễ vậy à? Nếu hắn ta thật sự bỏ cuộc thì hôm qua làm gì có chuyện sát thủ của đảo Diêm Vương tới đây gây chuyện?”

Bạch Văn Đông đáp lời: “Hắn ta không nhịn được thì cũng có sao? Sớm muộn tên đó cũng sẽ bị anh Phong dẫm nát dưới chân không phải à. Đúng rồi, chuyện anh Phong nhờ tôi trang hoàng lại biệt thự số chín trên núi Nhạn Tây kia, tôi đã cho đội ngũ chuyên gia đến xử lí, họ cũng bắt đầu công việc được hai ngày rồi. Hạn chót để hoàn thành sẽ không vượt quá mười ngày công, trừ việc này ra anh còn có gì cần tôi làm không?”

Diệp Vô Phong nói: “Tạm thời không có. Nhưng đợi lát nữa cơm nước xong xuôi tôi muốn đi qua đó xem phong cách trang trí.”

Bạch Văn Đông đáp lời: “Không có vấn đề, lát tôi sẽ đi với anh.”

Hai người họ cùng nhau đi ăn cơm trưa, sau đó Bạch Văn Đông dẫn Diệp Vô Phong đi xem qua biệt thự: “Anh Phong để tôi dẫn anh đi xem qua cách bày trí hiện tại ở biệt thự.”

Diệp Vô Phong lại nói: “Hạng mục hiện tại Bạch Văn Đông ông phải quản lí cũng còn quá nhiều việc cần ông có mặt, để tôi tự bắt taxi đi đến đó được rồi.”

Bạch Văn Đông thấy thái độ của Diệp Vô Phong rất kiên quyết cũng không tiện tiếp tục dây dưa, thế là ông ta nói: “Được rồi. Anh Phong, nếu có chuyện cần tôi ra mặt tùy anh cứ thoải mái gọi điện thoại báo cho tôi biết nhé.”

Diệp Vô Phong tùy tiện tìm một chiếc taxi đi đến biệt thự số chín trên núi Nhạn Tây. Quả nhiên hiện tại đang có bảy tám người đang tiến hành sửa chữa bày trí lại căn biệt thự này.

Diệp Vô Phong nhìn qua phong cách bày trí rồi lại đưa ra đề nghị với các nhân viên đang có mặt để bọn họ bổ sung chỉnh sửa lại phương án làm việc ban đầu cho phù hợp.

Một lúc sau Diệp Vô Phong thấy được chiếc xe Bugatti Veyron đang nằm yên trong nhà để xe của Đường Trảm. Lúc ăn cơm thì Bạch Văn Đông đã giao lại chìa khóa xe này cho Diệp Vô Phong, anh cũng mở cửa xe xem qua một chút, rồi nhịn không được mà mắng thầm: “Tên nhãi Đường Trảm này thật là quá biết hưởng thụ rồi. Đến cả anh mày còn chưa từng lái được chiếc xe như vậy!”

Đúng thật là từ trước đến nay Diệp Vô Phong chưa bao giờ để tâm đến mấy cái thứ như nhãn hiệu xe hơi này nọ, chỉ cần xe anh đang lái có động lực phù hợp với yêu cầu, tính năng điều khiển thích hợp thì đối với anh là đã đủ xài.

Chiếc xe BMW X5 đã bị Lâm Thư Âm lái đi, sau khi ăn cơm với Bạch Văn Đông xong thì anh cũng ngồi taxi đến đây. Anh suy nghĩ, sau này chiếc xe Bugatti Veyron cũng được giao cho Lâm Thư Âm làm quà kỉ niệm ngày cưới rồi thì sao hiện tại anh lại không lái thử một lần để kiểm tra tính chứ.

Thế là Diệp Vô Phong lập tức lái chiếc Bugatti Veyron chạy chầm chậm ra khỏi nhà để xe, rồi anh lại lái chầm chậm chạy vào trung tâm thành phố.