Thần Cấp Ở Rể

Chương 90: Thái độ ngang ngược




Diệp Vô Phong dẫn Lâm Thư m đi đến mộ của bố mẹ mình, Lâm Thư m giúp anh sắp xếp đồ cúng, đốt chút giấy tiền vàng mã.
Diệp Vô Phong trong miệng khẽ thì thầm: “Bố mẹ, con đến thăm hai người đây. Con trai bất hiếu, chỉ có chút tiền giấy này, mong hai người hãy nhận lấy...”
Lâm Thư m cũng nói: “Bố mẹ, con là con dâu của hai người – Lâm Thư m, con dâu chưa thể báo hiếu cho bố mẹ dù chỉ một ngày, hi vọng bố mẹ sẽ tha thứ cho con. Con cũng đốt thêm cho hai người giấy tiền vàng mã, mong bố mẹ hãy nhận lấy.”
Khi còn học tiểu học, bởi vì phải rời xa thôn đi đến thôn bên cạnh để học, có một lần Diệp Vô Phong bị trẹo chân, bố sợ làm chậm trễ giờ vào lớp của Diệp Vô Phong, mỗi ngày đều cõng Diệp Vô Phong trên lưng đi bộ qua mười cây số để đến trường. Cho dù trời mưa lớn cũng chưa bao giờ đến trường trễ. Mỗi ngày tan học về nhà, mẹ cũng đều làm sẵn những món ăn mà anh thích ăn nhất, đợi anh về ăn cơm.
Hoài niệm lại những cảnh tượng thời thơ ấu, nước mắt Diệp Vô Phong không kìm được mà rơi xuống.
Đột nhiên, đằng xa có người hô lên: “Vô Phong, Vô Phong.”
Diệp Vô Phong ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên hoảng hốt chạy tới, người này chính là thím của anh – Lục Tuyết Lan. Diệp Vô Phong gọi bà ấy là thím Lan. Chồng của thím Lan là người chạy xe tải đường dài, bình thường không có ở nhà. Ở nhà, thím Lan làm nông để sinh sống, hộ khẩu của Diệp Vô Phong ở nông thôn, trước khi bố mẹ mất đã để lại cho anh ấy hai mảnh đất.
Bởi vì Diệp Vô Phong không ở nhà một thời gian dài, hai mảnh đất kia cũng ủy thác cho thím Lan, trên mảnh đất đấy thím Lan trồng cây ăn qủa và một vườn rau củ.
“Thím Lan, xảy ra chuyện gì à? Nhìn thím hoảng hốt như thế?” Diệp Vô Phong khẩn trương hỏi.
Lục Tuyết Lan thở hổn hển nói: “Khai Phát Thương ở trong huyện, muốn lấy nhà chúng ta ở thôn lân cận làm nhà xưởng gia công. Nghe nói nhà xưởng này mức ô nhiễm rất cao, hơn nữa còn chiếm nhà chúng ta để làm đất canh tác. Hai mảnh đất cậu ủy thác cho tôi, cũng là đối tượng mà bọn họ muốn chiếm đoạt. Thím biết hôm nay cậu về viếng mộ, nên đã ở đây đợi cậu. Nhưng mà, sáng hôm nay mới nhận được tin, Khai Phát Thương mới sáng sớm đã đem máy xúc đến khai thác. Với bản lĩnh này, chắc là đang đào cây ăn quả của hai nhà chúng ta.”
Diệp Vô Phong cau mày lại: “Hả? Ai mà lại lớn gan như vậy? Lại dám xâm chiếm đất của dân. Thư m, chúng ta đi xem xem.”
Trên đường đi, Lục Tuyết Lan nói với Diệp Vô Phong, công ty địa sản Đại Hà muốn xây dựng nhà máy ở đây, vườn hoa quả của Lục Tuyết Lan và hai mảnh đất của Diệp Vô Phong vừa đúng lại nằm trong kế hoạch quy hoạch của bọn họ. Trưởng phòng Triệu của văn phòng phá dỡ công ty Khai Phát chủ động liên hệ với Lục Tuyết Lan, đưa ra giá bồi thường, mua lại cây ăn quả của Lục Tuyết Lan.
Nhưng mà, ông ta chỉ đưa ra ba trăm đồng cho một thân cây, hai trăm cây ăn quả của Lục Tuyết Lan, cộng thêm mẫu đất trồng rau, ông ta chỉ đưa mười vạn đồng. Lục Tuyết Lan đương nhiên không chịu.
Nhưng mà, Khai Phát Thương nói điều này đã nằm trong dự án quy hoạch, chính phủ đã phê duyệt khai phá rồi. Trưởng thôn Lục cũng mới đồng ý bán. Ruộng đất đúng là của nhà nước, Lục Tuyết Lan không có quyền không đồng ý. Hiểu rõ thời thế thì nhanh chóng ký vào hợp đồng bán cây ăn quả, không thức thời thì họ sẽ đào cây ăn quả của cô, san bằng đám rau của cô, một đồng cô cũng không lấy được.
Lúc đầu Lục Tuyết Lan còn tưởng rằng, Khai Phát Thương dù dọa mình. Không ngờ được bọn họ lại làm thậtL “Vô Phong à. Nếu như cây ăn quả của thím bị đào lên, sau này thím uống gió tây bắc mà sống mất.”
Diệp Vô Phong nói: “Thím Lan, có tôi ở đây, ai cũng không dám đào cây ăn quả của thím.”
Ở phía đông bắc của Tam Lí Câu là một vườn cây ăn quả. Hai mẫu đất của gia đình Lục Tuyết Lan và Diệp Vô Phong nằm ở rìa rất gần. Khu đất này nằm trong phạm vi quy hoạch của công ty Khai Phát Đại Hà. Lúc này, hai máy xúc đang cùng nhau làm việc, đã có hơn một chục cây ăn quả đã được đào lên.
Có trái treo trên cây, có trái sắp chín, việc đào cây ăn quả này giống như moi trái tim của thím ấy, Lục Tuyết Lan hét lên một tiếng, lập tức mất đi lý trí, lao về phía máy xúc: "Không được đào cây ăn quả của tôi."
Nhìn thấy một người phụ nữ đang chắn trước máy xúc, hai máy xúc đành phải dừng lại, người phụ trách dự án – trưởng phòng Triệu nhận ra Lục Tuyết Lan, nhìn thấy cô ta đến ngăn cản, điều này cũng được dự liệu từ trước.
Trưởng phòng Triệu đi tới, lạnh lùng nói: "Lục Tuyết Lan cô đừng cố tình gây sự. Tôi nói cho cô biết, nếu cô gây cản trở công việc của chúng tôi, tôi sẽ gọi điện thoại, ngay lập tức sẽ có cảnh sát đến bắt cô."
Không đợi Lục Tuyết Lan lên tiếng, Diệp Vô Phong mở miệng nói trước: "Vậy thì ông gọi điện thoại cho tôi xem. Đồn cảnh sát là của ông sao? Ông nói bắt người thì họ sẽ bắt à?"
"Mày?" Giám đốc Triệu lập tức nghẹn lời, trong lòng ông ta cũng hiểu, đồn cảnh sát làm sao có thể tùy tiện bắt người, còn không phải là bản thân nói ra để dọa Lục Tuyết Lan. Tuy nhiên, chủ nhiệm Triệu có quan hệ mật thiết với chính quyền thị trấn và đồn cảnh sát thị trấn. Đây là sự thật không thể chối cãi.
"Mày là củ hành sao? Lo chuyện bao đồng hả."
Diệp Vô Phong lạnh lùng nói: “Tôi không phải là củ hành. Tôi là người dân ở Tam Lý Câu, tôi tên là Diệp Vô Phong. Phần đất mà ông muốn chiếm đoạt, tôi cũng có một phần. Còn nữa, công ty Khai Phát dựa vào cái gì mà đào cây ăn quả của thím tôi? Nếu như ông biết điều, hãy nhanh chóng trồng lại những cây ăn quả đã đào, nếu như cây ăn quả này bị rớt chết, các người sẽ phải trả giá gấp đôi."
"Tao chà! Thằng nhóc à, mày thật sự rất coi trọng bản thân. Còn biết ra lệnh cho tao, mày không biết tao là ai à?"
Diệp Vô Phong nói: "Ngay cả ông cũng không biết bản thân là ai, còn ở đây giở thói ngang ngược. Hai cái người đang khởi động máy ở kia, mau bước xuống. Nếu còn dám động tới một cây ăn trái nữa, tôi sẽ đánh gãy chân hai người."
"Ngược lại là mày. Ở đây, tao có sổ quy hoạch của chính quyền làng xã. Các cậu tiếp tục đào cho tôi."
Hai chiếc máy xúc đang định tiếp tục đào cây ăn quả, Diệp Vô Phong không thể mặc kệ, từ từ tiến lên hai bước, chặn phía trước máy xúc.
Trưởng phòng Triệu hét lên: "Đừng quan tâm nó, tiếp tục đào đi."
Hai chiếc máy xúc lao về phía Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong nhanh chóng phi người né tránh, sau đó trèo lên khoang điều khiển. Đem hai nhân viên điều khiển lần lượt bị kéo ra khỏi buồng lái, hung hăng ngã trên mặt đất. Diệp Vô Phong không dùng quá nhiều sức lực, nhưng hai người này, trên đầu đổ mồ hôi lạnh, nằm trên mặt đất không thể đứng dậy được.
"Mày lại dám ra tay đánh người? Mẹ nó, mày không biết tao là ai sao?"
Diệp Vô Phong vung tay tát một cái, một âm thanh “chát” vang lên, một cái tát rơi xuống bên trái khuôn mặt khỏe khoắn, trưởng phòng Triệu bị đánh đến sửng sốt: “Khốn khiếp, mày không biết tao là ai sao?”
Ba! lại một cái tát giáng xuống bên phải khuôn mặt: “Xin lỗi, tôi không biết ông là ai? ông là ai thế?”
“Tao là...”
Chữ còn chưa kịp thốt ra từ miệng của trưởng phòng Triệu, hai tay Diệp Vô Phong liên tiếp tung ra hai cái tát, đánh chủ nhiệm Triệu khiến khóe miệng ông ta máu chảy ào ào rơi vãi xuống đất, răng lung lay như muốn rơi ra khỏi miệng.
Diệp Vô Phong mắng: “Mẹ nó rốt cuộc thì ông là ai, nói nhanh.”
“Tao.... Tao tên Triệu Vạn Khoa, anh họ của tôi là tổng giám đốc của công ty khai thác Đại Hà, mày dám đánh tao?”
Diệp Vô Phong vừa xin lỗi vừa cười: “Hóa ra là họ hàng của tổng giám đốc, sao ông không nói sớm?”
Trưởng phòng Triệu tức giận, trừng mắt nhìn thẳng vào Diệp Vô Phong: “Mày, mày...dám ngăn cản bọn tao thi công, mày không muốn sống nữa sao?”
Diệp Vô Phong nói: “Ông đừng ức hiếp những người nông dân không hiểu pháp luật như chúng tôi! Vườn cây ăn quả này căn bản thuộc loại đất nông nghiệp! Đừng nói chính quyền làng xã, ngay cả chính quyền tỉnh cũng không có quyền tịch thu nó. Trừ khi ông cho tôi xem giấy chấp thuận của Hội đồng chính phủ, nếu không, ai dám ở đây thi công đào cây ăn quả, tôi liền bẻ gãy răng của người đó. Đùa giỡn với kẻ khốn nạn như tôi, xem xem răng của ông sẽ còn lại mấy chiếc? Nếu không muốn mất hết thì nhanh chóng trồng lại đám cây ăn quả! Bồi thường tiền và xin lỗi thím Lan!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.