Thần Cấp Ở Rể

Chương 91: Bảo vệ quyền lợi của chính mình



Lời của Diệp Vô Phong khiến Triệu chủ nhiệm cảm thấy bồn chồn trong lòng, vốn dĩ chuyện công ty Khai Phát Đại Hà cho khởi công xây dựng nhà xưởng đã được hai cấp huyện thị cho phép quy hoạch. Thế nhưng, công ty Khai Phát Đại Hà không chấp thuận với phạm vi đất đai được quy hoạch nên đã âm thầm đút lót cho chính phủ xã, dự định sẽ phóng to phạm vi khai phá.

Sau khi nghiên cứu, biết được khu vực Tam Lí Câu ở Đông Bắc này không hoàn toàn là đất phi nông nghiệp. Nếu như nhà đầu tư có chính sách bồi thường thích hợp, người dân không tố cáo, nhà nước không truy xét, phía công ty Khai Phát Đại Hà có cưỡng chế quy hoạch thì chính phủ ban ngành cũng sẽ mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua.

Thế nhưng, nếu người dân bản địa kiên quyết không đồng ý để ruộng đồng bị quy hoạch, công ty Khai Phát Đại Hà không được cưỡng chế khai phá. Triệu Vạn Khoa lấy tư cách là chủ nhiệm của công ty tháo gỡ Khai Phát, tự mình nuôi một đám đàn em dưới quyền, dân chúng trong thôn ai nghĩ tới cũng sợ. Nếu có người dám không đồng ý, ông ta sẽ tự mình dắt theo đám đàn em đi tới đàn áp một trận, một khi đối phương đã sợ thì chuyện này cũng đã hoàn thành rồi.

Với kinh nghiệm nhiều năm đập phá nhà cửa, về mặt này ông ta cũng không cần tốn quá nhiều hơi sức. Ai có ngờ rằng, hôm nay gặp được một tên khó đối phó là Diệp Vô Phong.

Cái tên này đánh đấm rất giỏi, hai người tài xế lái máy xúc, cũng là đàn em của ông ta chỉ mới khởi động máy, còn chưa ra tay đã bị anh đánh cho ngã xuống. Bản thân ông ta lần lượt cũng bị đánh, tổn thất này quá lớn rồi, nhất định không thể cứ bỏ qua như thế.

Triệu Vạn Khoa chợt nảy ra một ý tưởng, lập tức lấy điện thoại di động ra: "Thằng nhóc, mày chờ đó. Tao gọi báo cảnh sát, thằng nhóc như mày cứ đợi mà ngồi tù đi."

Triệu Vạn Khoa quả thật là gọi cho cảnh sát, thế nhưng cũng không phải gọi để báo án. Triệu Vạn Khoa cũng lo ngại cảnh sát được điều tới không phải là người của ông ta, nếu như làm lớn chuyện này ra thì ngược lại sẽ ảnh hưởng không tốt tới công ty.

Ông ta gọi điện thoại cho người anh em kết nghĩa của mình, cũng là đại đội phó trong đội phối hợp phòng ngự của sở cảnh sát, Lý Lai Phúc.

Xã Đại Hà này có diện tích vô cùng lớn, trong xã có hơn mấy chục thôn ấp. Bởi vì phạm vi trực thuộc quá lớn, lượng công việc của mười mấy người cảnh sát chính trong xã bị quá tải. Vì thế, sở cảnh sát thành lập đại đội phối hợp phòng ngự, sau đó lên mạng xã hội thông báo tuyển dụng hơn mười mấy người để hỗ trợ cảnh sát. Cứ bốn người dân trong thôn sẽ được cử ra hai người để hỗ trợ cảnh sát phụ trách trực thuộc an ninh trong khu vực.

Lý Lai Phúc nhận được điện thoại của Triệu Vạn Khoa, lập tức nổi giận: "Anh, anh nói cái gì? Có người dân tên Diệp Vô Phong làm loạn buổi thi công, còn đánh tài xế của công ty Khai Phát các anh nữa sao?"

Triệu Vạn Khoa nói: "Đúng vậy. Thằng nhóc này rất dũng mãnh, vốn dĩ không coi cảnh sát và chính phủ ra gì, muốn đánh ai là đánh."

Lý Lai Phúc mắng: "Còn tạo phản à. Anh đợi đó, em sẽ tới liền."

Mười mấy phút sau, Lý Lai Phúc đã dắt theo đồng đội là Mã Kim Đấu lái xe máy tới vườn trái cây của nhà Lục Tuyết Lan.

Lúc cả hai bên đang giằng co với nhau, Lục Tuyết Lan nhờ có Diệp Vô Phong hỗ trợ nên cũng tăng thêm dũng khí. Mặt khác, những người dân khác trong thôn cũng lần lượt kéo tới, bởi vì trong lòng họ hiểu rõ nếu như vườn trái cây nhà Lục Tuyết Lan bị đào xới, vậy nơi kế tiếp có thể sẽ là vườn cây ăn quả của nhà mình. Mảnh đất Tam Lí Câu không hoàn toàn là đất phi nông nghiệp này ảnh hưởng đến lợi ích của hơn mười mấy hộ người dân sống trong vùng.

Chút tiền bồi thường mà phía nhà đầu tư này đưa ra thật sự là nhỏ nhặt không đáng kể. Mọi người nhờ có Diệp Vô Phong tiên phong dẫn đầu, ai cũng đều đứng ra để bảo vệ lợi ích của mình.

"Trái cây trồng ở đây đều là do chúng tôi bỏ công sức mấy năm ra mà trồng trọt chăm bón, cây mới vừa ra trái đã bị mấy người móc xuống. Chuyện này tuyệt đối là không được!"

"Không sai. Chúng tôi muốn xem công văn phê duyệt của Quốc vụ viện. Nếu không, chúng tôi sẽ không đồng ý chuyển nhượng quyền sở hữu vườn cây ăn quả đâu!"

"Trưởng thôn đã đồng ý với mấy người rồi? Chúng tôi không đồng ý. Vườn cây ăn quả kia cũng không phải là của nhà trưởng thôn, mấy người đi khai hoang vườn trái cây của nhà trưởng thôn chúng tôi hoàn toàn không có ý kiến. Còn muốn khai phá cả một mảnh ruộng cây ăn quả này thì không có cửa đâu."

Người dân trong thôn bức xúc biện luận bằng lý lẽ, Triệu Vạn Khoa ôm khuôn mặt bị đánh đau nhìn Diệp Vô Phong, hận tới nghiến răng nghiến lợi.

"Đừng có ồn ào nữa, cảnh sát tới rồi!" Không biết là ai trong đám đó hóng hớt hô lên một tiếng, người dân đều yên tĩnh lại.

Nhìn thấy Lý Lai Phúc và Mã Kim Đấu đã tới, Triệu Vạn Khoa giống như gặp được cứu tinh nhanh chóng chạy qua: "Lai Phúc, anh Kim Đấu, hai người cuối cùng cũng tới rồi."

Lý Lai Phúc nhìn khuôn mặt sưng vù của Triệu Vạn Khoa, ngạc nhiên hỏi: "Anh của em, mặt của anh?"

Triệu Vạn Khoa chỉ tay vào Diệp Vô Phong, nói: "Chính là bị thằng nhóc đó đánh!"

"Mẹ kiếp, thứ phản nghịch!" Lý Lai Phúc hùng hùng hổ hổ đi qua chỗ của Diệp Vô Phong, liếc mắt nhìn anh dò xét: "Mày tên Diệp Vô Phong?"

Diệp Vô Phong gật đầu đáp: "Không sai, tôi tên Diệp Vô Phong."

"Người ở đâu?"

Diệp Vô Phong nói: "Tam Lí Câu."

"Trái cây của nhà mày?"

Diệp Vô Phong đáp: "Trái cây thì không phải, là của hàng xóm tôi. Nhưng mà, hai mẫu ruộng rau kia là của tôi!"

Lý Lai Phúc lúc này trừng mắt, nói: "Thằng nhóc như mày là ăn no dửng mỡ, chuyên môn đi làm loạn tình hình an ninh đúng không? Không phải trái cây của nhà mày mà mày lại đi lo chuyện bao đồng, chuyện này tao còn chưa nói tới, mày lại còn hơn thế dám ra tay đánh người. Như này còn không phải là quá quắt sao? Kim Đấu, còng nó lại trước rồi nói."

Mã Kim Đấu lấy còng ra muốn bắt Diệp Vô Phong, Lục Tuyết Lan hoảng sợ nói: "Đồng chí cảnh sát, các anh nghe tôi nói đã, chuyện này không thể trách Diệp Vô Phong được. Tất cả đều là phía nhà đầu tư của bọn họ không được sự cho phép của tôi đã nhất quyết đòi đào cây ăn quả của nhà tôi cho bằng được, Diệp Vô Phong ngăn cản, bọn họ lại lái xe tới muốn nghiền chết Diệp Vô Phong, cho nên cậu ấy mới ra tay."

Những người dân khác trong thôn cũng nói: "Đúng, đây là tự vệ."

Lý Lai Phúc quát: "Mấy người đứng hóng chuyện đủ chưa? Có phải là tự vệ hay không thì để chúng tôi trói nó lại, điều tra một chút rồi nói."

Lục Tuyết Lan vội la lên: "Đồng chí cảnh sát, nguyên nhân của chuyện này đều do tôi mà ra, mấy người muốn bắt thì bắt tôi này."

Lâm Thư m nói với Lục Tuyết Lan: "Chị dâu, chị đừng lo lắng. Vô Phong sẽ có cách đối phó với bọn họ."

Diệp Vô Phong kéo Lục Tuyết Lan lại, lạnh giọng nói: "Thím Lan, đừng cầu xin bọn họ, hai người này vốn dĩ không phải là cảnh sát chính thức."

Lục Tuyết Lan kinh ngạc hỏi: "Giả cảnh sát sao?"

Diệp Vô Phong nói: "Không phải, chỉ là người hỗ trợ cảnh sát mà thôi. Loại người như này trà trộn vào trong hàng ngũ cảnh sát, khiến năng lực của cảnh sát thực thụ bị ảnh hưởng không đều..."

Lý Lai Phúc trợn trừng mắt: "Hay lắm, mày cố ý chửi tao chứ gì! Mày có gan thì nói lại thêm lần nữa đi."

Diệp Vô Phong cười lạnh, nói: "Làm một người hỗ trợ cảnh sát, không ai nói chuyện giống như anh cả! Câu nào cũng chửi tục, tôi thật sự lười phải đánh anh!"

"Mẹ kiếp! Mày thật sự nghĩ rằng mình trong sạch lắm chắc. Mã Kim Đấu, xử nó!" Lý Lai Phúc nói xong liền xắn tay áo lên tiến đến bắt Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong mượn gió bẻ măng lách người qua đẩy anh ta về phía trước, chân Lý Lai Phúc không trụ được lập tức theo đà té sấp mặt, đám người trong thôn ở đó được một phen cười ra trò.

"Ngon lắm, còn dám đánh lén cảnh sát?"

Diệp Vô Phong bĩu môi nói: "Mọi người ai cũng đều thấy rõ, là anh dùng sức mạnh quá nên ngã, tôi không có làm gì nha."

Mã Kim Đấu nhìn thấy Lý Lai Phúc bị hà hiếp, trong lòng tức giận. Anh ta nhân lúc Diệp Vô Phong không để ý, từ phía sau hung hăng đạp một cái lên mông Diệp Vô Phong.

Cả người Diệp Vô Phong thoáng lảo đảo về trước, mở miệng nói: "Tất cả mọi người thấy rõ ràng, tôi cũng không có đánh lại, cảnh sát đánh người kìa."

Mã Kim Đấu đạp xong lại thấy hối hận rồi. Đá cú này giống như đá vào tấm sắt, anh ta đau đớn ôm chân quay tại chỗ ba vòng, đổ mồ hôi lạnh. Anh ta lúc bấy giờ hiểu rồi, khi nãy là Diệp Vô Phong sử dụng chiêu võ tối thượng Đảo nghịch Càn Khôn bắn trả lại sức mạnh bị tấn công, may mà Mã Kim Đấu chỉ dùng chút sức lực, nếu như anh ta dùng sức nhiều hơn, đầu ngón chân có lẽ cũng đã gãy xương rồi.