Thần Cấp Ở Rể

Chương 92: Đội phối hợp phòng ngự ra mặt



Dù như thế, Lý Lai Phúc qua rất lâu sau mới từ dưới đất bò dậy: "Mã Kim Đấu, cái tên vô dụng. Kêu anh bắt người cũng lề mề như thế, cứ để tự tôi bắt vậy."

Diệp Vô Phong lúc này cũng không phản kháng, anh để cho Lý Lai Phúc còng tay mình lại. Triệu Vạn Khoa nhìn thấy Diệp Vô Phong bị bắt bèn hung hăng chạy tới: "Diệp Vô Phong, đây chính là kết cục của việc dám đối nghịch với công ty bất động sản Khai Phát Đại Hà của bọn tao. Tất cả người dân ở đây đều thấy rồi đó, mấy người nhìn cho kỹ đi, sau này ai còn dám gây sự nữa thì đều có kết cục giống như thế."

Diệp Vô Phong cười lạnh, nói: "Triệu chủ nhiệm, ông chớ đắc ý. Tôi chỉ là theo mấy người này về hỗ trợ chuyện điều tra thôi. Mặt khác, khai hết chuyện mấy người đào xới phi pháp vườn trái cây của người dân cho phía lãnh đạo nghe một chút. Đi thôi, tôi và mấy người cùng tới sở cảnh sát."

Triệu Vạn Khoa có chút lo ngại, lén lút hỏi Lý Lai Phúc: "Lai Phúc, thằng nhóc này cứng đầu đó, hơi khó đối phó."

Lý Lai Phúc bình chân như vại, nói: "Lại thêm một đứa tự cho mình là tài giỏi, vào đến đội phối hợp phòng ngự của bọn em rồi cũng sẽ tắt đài thôi. Anh yên tâm đi, có em trừng trị nó, cam đoan với anh thằng nhóc này về sau sẽ trở công dân đứng đắn."

Diệp Vô Phong cười hì hì: "Đội phối hợp phòng ngự của mấy người ghê dữ vậy à? Sẽ không phải là lạm dụng tư hình đó chứ?"

Lý Lai Phúc hừ lạnh nói: "Hừ, mày vào đi rồi từ từ tận hưởng. Đi."

Lý Lai Phúc và Mã Kim Đấu áp giải Diệp Vô Phong đi, Lục Tuyết Lan có chút bối rối, người dân trong thôn nhìn thấy đều than thở. Ai cũng là phận dân đen nghèo khổ bần cùng, bình thường nhìn thấy cảnh sát đều chạy trốn, làm gì có ai dám tới sở cảnh sát đòi người chứ.

Lục Tuyết Lan nhìn thấy không ai ra mặt giúp Diệp Vô Phong, sốt ruột đến bật khóc. Cô ta quay đầu hỏi Lâm Thư m: "Vô Phong bị bắt rồi, Thư m, em mau chóng tìm cách cứu cậu ấy đi."

Lâm Thư m gật đầu, lấy điện thoại di động ra gọi cho Bạch Tinh Đồng: "Đội trưởng Bạch, chỗ của chúng tôi xảy ra chút chuyện.."

Sở cảnh sát xã Đại Hà nằm bên cạnh chính quyền xã, bên trong có ba cái sân, phía sân nhỏ ở sau chính là nơi của đội phối hợp phòng ngự.

Đại đội trưởng của đội phối hợp phòng ngự là Lý Đa Cường, cũng là anh họ của Lý Lai Phúc. Lý Lai Phúc đã nói với đại đội trưởng về chuyện Diệp Vô Phong đánh người, Lý Đa Cường cũng là người nhận hối lộ của công ty bất động sản Đại Hà cho nên không hề nể nang gì đối với Diệp Vô Phong.

Lúc Diệp Vô Phong tới, hơn mười người trong đội phối hợp phòng ngự hỗ trợ cảnh sát kia đang luyện tập võ. Đại đội trưởng Lý Đa Cường hô hào khẩu lệnh, đồng thời đi tới chỗ sửa lại động tác bị sai. Diệp Vô Phong thoáng nhìn động tác lỏng lẻo của thành viên trong đội, không khỏi buồn cười nói: "Thầy nào trò nấy, mấy chiêu thức khoe chân múa tay như này, thể lực còn không bằng mấy người nông dân làm ruộng nữa."

Lý Đa Cường nghe Diệp Vô Phong chế nhạo mình, tức giận đi tới hỏi: "Lý Lai Phúc, người này đã làm gì?"

Lý Lai Phúc nói: "Báo cáo đội trưởng, là người kiếm chuyện đánh nhau bị chúng tôi bắt được."

Mã Kim Đấu nói: "Chủ nhiệm và hai người tài xế của công ty Khai Phát Đại Hà đều bị nó đánh."

Lý Đa Cường trầm mặc hỏi Diệp Vô Phong: "Người là mày đánh?"

Diệp Vô Phong nói: "Không sai. Đám người kia nhất định cứ muốn ăn đòn."

Lý Đa Cường trợn mắt, giơ nắm đấm lên: "Mẹ kiếp, mày đúng là thèm đòn! Tới chỗ này rồi còn không chịu thành thật."

Diệp Vô Phong khinh bỉ: "Nơi này là sở cảnh sát, tôi cũng đâu phải là tội phạm. Mà cho dù có là tội phạm, anh cũng không thể tùy tiện đánh người đâu."

Lý Đa Cường nén lại lửa giận, anh ta biết được không thể ở trước mặt mọi người mà lạm dụng tư hình, sau đó nháy mắt với Lý Lai Phúc và Mã Kim Đấu: "Dắt nó tới phòng thẩm vấn trước đã."

Vì thế, Diệp Vô Phong được đưa tới phòng thẩm vấn, thông thường sau khi đội phối hợp phòng ngự bắt được thành phần tình nghi đều dắt tới phòng thẩm vấn trước, tiếp đó giao cho lãnh đạo sở cảnh sát thẩm vấn. Thế nhưng, sự việc hôm nay có chút đặc biệt, Lý Đa Cường định sẽ tự mình thẩm vấn qua một đợt trước.

Lý Đa Cường thản nhiên đi tới, xắn tay áo cười lạnh nhìn Diệp Vô Phong: "Diệp Vô Phong! Tuổi mày không lớn nhưng lại rất ương bướng đó. Có biết chỗ này là chỗ nào không? Khiêu khích tao, vậy sẽ cho mày nếm mùi."

Diệp Vô Phong cười ha hả nói: "Anh trai này tên là gì vậy? Nhìn cách ăn mặc của anh cũng là bắt chước cảnh sát, mấy người đều là người hỗ trợ cảnh sát đúng không? Có phải là muốn đánh tôi không? Đánh tôi thân tàn ma dại xong rồi, sau đó đùn đẩy trách nhiệm cho người bên thời vụ nhỉ?"

Lý Đa Cường cười lạnh: "Mày cũng biết được không ít đó, hôm nay ông đây không đánh mày. Nhưng mà, cũng phải cho mày biết tay."

Lý Đa Cường bĩu môi về phía Lý Lai Phúc và Mã Kim Đấu, hai người bên đây hiểu ý bèn nở nụ cười. Sau đó mỗi người một bên tóm lấy hai tay của Diệp Vô Phong, anh lớn tiếng kêu lên: "Mấy người muốn làm gì? Không được đánh tôi, thả tôi ra."

Lý Đa Cường không ngừng cười lạnh, cầm lấy chén trà mới pha nóng hổi, hung ác nói: "Thằng nhóc, miệng mày hôi quá, sở trường của ông đây là chữa bệnh hôi miệng đó."

Diệp Vô Phong hiểu rõ Lý Đa Cường muốn đổ trà nóng vào miệng anh, độ nóng như này nếu như rót hết vào cổ họng, thực quản nhất định sẽ bị bỏng đến sưng đỏ lên, điều trị không tốt sẽ nhiễm trùng dẫn đến bệnh tật: ‘Khốn thật, quá vô nhân đạo. Đây là trợ lý của cảnh sát nhân dân đó sao?’

Diệp Vô Phong giận tím mặt, Lý Đa Cường bưng chén trà tới, anh ta vươn một bàn tay bóp lấy cằm của Diệp Vô Phong, một tay khác cầm chén trà muốn rót vào trong miệng của anh.

"Diệp Vô Phong, đại đội trưởng này mời mày uống ngụm trà súc miệng trước đã!"

Ngờ đâu, Diệp Vô Phong đột nhiên vươn tay ra giành lấy chén trà, còn chưa chờ Lý Đa Cường có thời gian phản ứng đã thuận tay rót hết chén trà vào trong miệng của anh ta. Lý Đa Cường bị bỏng lập tức gào thét lên.

‘Sao có thể chứ? Hai tay của thằng nhóc này rõ ràng là bị còng rồi, hơn nữa còn bị còng ở phía sau lưng kia mà. Lý Lai Phúc và Mã Kim Đấu mỗi người một bên khống chế cánh tay của nó, sao nó có thể mở còng tay ra, hoàn toàn phản đòn lại thế được?’ Lý Đa Cường bị đánh chết cũng không tin Diệp Vô Phong lại có thể đổ ngược trà nóng vào trong miệng của anh ta.

Diệp Vô Phong nhìn thấy Lý Đa Cường bị bỏng đến chảy nước mắt, anh đưa ra chiếc còng tay đã bị đứt thành hai đoạn, cười ha hả: "Đội trưởng, không phải đến cả còng tay của mấy người cũng là hàng nhái đó chứ? Kém bền như thế, tôi lỡ tay làm đứt rồi. Ha ha, xin lỗi, trà của anh tôi dùng không nổi. Nếu nói về chuyện miệng bị hôi, chỉ e là không có ai so bì được với anh rồi. Trà này, tôi không thể làm gì khác hơn là mượn hoa dâng Phật vậy."

Diệp Vô Phong ném chiếc còng tay lên bàn, nói: "Có rảnh rỗi thì tới tìm đội trưởng Bạch của đội cảnh sát hình sự hỏi xin còng tay chính hãng, cái còng tay mà đến cả dân lành như tôi cũng không còng nổi, vậy làm sao có thể còng tội phạm được?"

"Mày, mày?" Trong miệng Lý Đa Cường bị bỏng đến nổi bong bóng, lúc nói chuyện đều có chút chật vật, anh ta không nhịn được tức tối nói: "Thằng khốn, dùng thủ thuật che mắt chơi ông mày, tao phải giết chết mày." Trong lòng Lý Đa Cường sục sôi lửa giận, hung ác nhào về phía Diệp Vô Phong lập tức vung tay đánh tới.

Anh ta tự cho rằng mình đã có vài ngày luyện tập võ thuật, đến cả trình độ sơ cấp nhập môn còn chưa đạt tới, vậy mà lại muốn dùng nắm đấm để hạ bệ Diệp Vô Phong ở trình độ cấp Thần? Đúng thật là nói chuyện viển vông.

Diệp Vô Phong cũng không có đánh trả, ưỡn ngực tiếp lấy cú đấm đó của Lý Đa Cường. Người phía này chỉ cảm thấy nắm đấm kia của mình giống như đấm vào tấm thép, nắm tay đau đớn: "A, quả thật là cao thủ bản lĩnh, bảo sao lại mạnh như vậy! Nhưng mà, mày có mạnh hơn nữa thì cũng không có cách nào đấu lại đâu. Chỗ này là sở cảnh sát, lẽ nào mày còn dám làm loạn sở cảnh sát này hay sao."