Tu luyện Võ Kỹ không chỉ cần có thiên phú, mà còn cần phải biết lĩnh ngộ, từ hàng ngàn năm nay có rất ít người có thể có thiên phú dị bẩm, và sự lĩnh ngộ vượt xa người thường; mà khi sự lĩnh ngộ kết hợp với thiên phú, thì sẽ sinh ra thiên tài. Mà Huỳnh Vân chính là người như vậy. Thiên phú cùng sự lĩnh ngộ của nàng đều rất mạnh, nếu không dưới sự phong bế của Tinh Hồn, thứ được xem là phong ấn mạnh nhất, nàng làm sao có thể tu luyện đến Khí Công cấp ba được chứ? Nhưng nói đi phải nói lại, nếu không có sự kiên trì thì cũng chưa chắc thành công đâu, cho nên nghị lực cũng là quan trọng nhất.
Ầm ầm
Trên tay chưởng lực không ngừng vung ra và thu vào, trên bàn tay cũng bao phủ một lớp chân khí nhàn nhạt. Kỹ năng cơ bản là phương pháp tu luyện cơ bản nhất mà một Võ Giả cần nắm vững, chỉ khi luyện kỹ các kỹ năng cơ bản thì nền tảng mới vững chắc. Về điểm này, Huỳnh Vân đều kiên trì luyện tập như vậy, mỗi ngày đều sẽ luyện tập cơ bản một chút.
- Phù…
Huỳnh Vân thở ra một hơi, bởi vì Tinh Hồn trong cơ thể, nên nàng có thể sử dụng chân khí trong cơ thể rất ít. Vì thế, nàng luyện tập cơ bản tuần hoàn như vậy chỉ mấy chục cái đã không thể chịu nỗi rồi. Đối với Võ Kỹ mà nói, Huỳnh Vân cũng không ỷ lại, nàng chỉ cảm thấy Võ Kỹ đối với mình tốt hơn, nhưng Võ Kỹ làm sao có thể dễ lĩnh ngộ như vậy chứ, nàng còn phải đi một quãng đường dài mới có thể đạt tới bước đó.
- Tất cả đệ tử Huỳnh gia nghe lệnh, tộc trưởng có chuyện quan trọng cần tuyên bố, đệ tử trong tộc bất kể là ai, lập tức gác lại mọi sự, tập trung tại quảng trường, ai vi phạm sẽ bị trừng phạt theo gia quy.
Chợt có giọng nói vang lên, tất cả mọi người đều dừng lại mọi việc và nhìn ra hướng phát ra tiếng nói.
Trước cửa Võ Các, một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi, mặc áo đen, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt nghiêm nghị. Người này là đội trưởng đội hộ vệ của Huỳnh gia tên là Huỳnh Đại.
- Ồ, là Đại đội trưởng, ngài ấy nói tộc trưởng có chuyện muốn tuyên bố, vậy sẽ là chuyện gì nhỉ?
- Chúng ta làm sao mà biết được, vẫn nên tranh thủ đến đó thì hơn, đến muộn có thể sẽ bị phạt đấy!
- Đúng đó, đến muộn sẽ bị xử tội theo gia quy, chúng ta đi nhanh thôi.
- Ừ, đi thôi.
Tất cả các đệ tử trong Các đều bỏ những việc trên tay xuống và đi về phía quảng trường. Đương nhiên Huỳnh Vân cũng đi theo đến quảng trường rồi, nhưng trong lòng luôn thắc mắc, không biết tộc trưởng muốn tuyên bố cái gì mà lại khẩn cấp như vậy, còn nói nếu đến muộn thì sẽ chiếu theo gia quy xử lý, điều này hình như không giống với một cuộc so tài thị trấn cho lắm. Trong lòng nàng mang theo thắc mắc đi theo đám người đi tới quảng trường.
Dọc đường nhìn thấy đệ tử trẻ tuổi của Huỳnh gia dày đặc, ít nhất cũng có mấy trăm người, Huỳnh gia không hổ là một thế lực lớn ở trấn Thiên Dương, thế hệ trẻ tuổi cũng nhiều như vậy rồi, nàng cũng tò mò nghĩ: "Chắc số lượng đệ tử trẻ tuổi trong ba thế lực lớn khác cũng cỡ như vậy nhỉ?"
Mặt trời giữa trưa treo cao, ánh nắng chói chang chiếu rọi đại địa, không khí trong lành tản ra một mùi khác lạ, chim chóc trên cành cây bay tới bay lui, cảm giác ồn ào vốn có lúc này đã im lặng đi rất nhiều.
Lúc này, ở quảng trường của Huỳnh gia, đã có mấy trăm người tụ tập tại đây, tiếng ồn ào không dứt, bên ngoài quảng trường cũng có không ít người đang tiến vào quảng trường, trong đó cũng có Huỳnh Vân. Huỳnh Vân ở Huỳnh gia không có nhiều bạn tốt, từ nhỏ đã sống một mình, mặc dù sẽ có người đến trò chuyện với nàng, nhưng đó cũng chỉ là tạm thời, chủ yếu cũng chỉ có mấy người Huỳnh Khiếu Thiên và Huỳnh Dương đến thăm nàng thôi.
Quảng trường rộng lớn được tạo thành từ những tảng đá hoa cương khổng lồ, có thể chứa hàng chục nghìn người cũng không thành vấn đề, gần đó có một ít chỗ ngồi, nghĩ đó hẳn là chỗ ngồi để xem các cuộc so tài trong tộc, mà có tới hàng chục nghìn chỗ ngồi, đó cũng khá lớn.
Boong
Một tiếng chuông lớn vang lên, đám đông ồn ào đột nhiên im lặng, sau đó trên đài cao, tộc trưởng Huỳnh Khiếu Thiên cùng với tất cả các trưởng lão xuất hiện.
Đứng phía truớc là tộc trưởng Huỳnh Khiếu Thiên, sau lưng là Đại trưởng lão, người này tên là Huỳnh Tống, ông ta mặc áo bào màu xám, tóc bạc dài, lông mày nhướng lên, thần sắc hung dữ, ước chừng 60 tuổi. Ở phía dưới bên trái của Đại trưởng lão là ông nội của Huỳnh Ngọc, Nhị trưởng lão trong gia tộc, tên là Huỳnh Tiêu, tuổi cũng đã ngoài sáu mươi, mặc áo bào xám tro, ánh mắt sắc bén, khuôn mặt u ám, tóc cũng bạc và dài. Mà phía sau ông ta còn có hai vị trưởng lão nhìn qua khoảng năm mươi tuổi, họ là Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão, tên là Huỳnh Nhật và Huỳnh Nguyệt, họ trông khá giống nhau, bởi vì họ là song sinh, trong bốn người này ngoại trừ Đại trưởng lão thực lực là Kim Khí Cương ra thì ba người còn lại đều là Bạc Khí Cương đỉnh, thực lực như vậy cũng là nhân vật có tiếng ở trấn Thiên Dương rồi.
Mà sau lưng hai vị trưởng lão là ba người trẻ tuổi, ba người này đều là thế hệ trẻ tuổi mạnh nhất của Huỳnh gia. Huỳnh Dương Minh khoảng chừng hai mươi tuổi, hai tháng trước đã đột phá đến Đồng Khí Cương, hắn mặc một bộ quần áo màu xanh da trời, hai mắt sáng ngời, khóe miệng mang theo một nụ cười nhẹ, rất hợp với khuôn mặt anh tuấn của hắn, mang đến cho người ta cảm giác như ánh nắng mặt trời. Còn bên trái là một nữ tử tuổi mới lớn, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, thân hình quyến rũ, mặc bộ váy màu hồng, trên miệng nở nụ cười nhẹ, nhưng nụ cười này lại cho người ta cảm giác rất cao ngạo, người này tên là Huỳnh Thúy Đình.
Còn trước mặt hai người họ tự nhiên là một vị cường giả trẻ tuổi cuối cùng, Huỳnh Dương, người vừa anh tuấn vừa mạnh mẽ, một thân bạch y trắng như tuyết, dáng người cao gầy, đôi mắt sáng ngời nhưng lại có chút thanh lãnh, cùng với khuôn mặt tuấn tú hoàn hảo, khí chất của hắn ngay lập tức chào đón ánh mắt si mê của nhiều nữ đệ tử, ngay cả Huỳnh Thúy Đình phía sau cũng lộ ra ánh mắt si mê.
Nhìn cảnh này, Huỳnh Vân thầm nghĩ: "Thật đúng là yêu nghiệt mà!"
Tộc trưởng Huỳnh Khiếu Thiên bước lên đài cao, mặc một bộ áo bào màu xám, tóc dài tung bay, một đôi mắt đen nhánh, vẻ mặt rạng rỡ nhưng lại nghiêm túc, trong vô hình có một khí thế lan tỏa xung quanh, khí thế nghiêm nghị này khiến người ta cảm thấy khiếp sợ. Huỳnh Khiếu Thiên trên đài đưa mắt nhìn đám đông dày đặc xung quanh, tức khắc tất cả vốn đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại. Sau đó ông ấy mở miệng:
- Hôm nay ta triệu tập mọi người tới đây là vì cuộc so tài thị trấn ba năm một lần, hiện tại chỉ còn có một năm nữa là đến, cho nên ta và các vị trưởng lão đã quyết định, sáu tháng nữa sẽ tổ chức cuộc thi tranh tài trong tộc. Chỉ có người dưới 20 tuổi, thực lực Khí Công cấp ba mới có thể tham gia, hơn nữa những người có thể lọt vào năm hạng đầu tiên có thể đại diện cho tộc của chúng ta tham gia cuộc so tài thị trấn, và những người thể hiện xuất sắc trong cuộc thi có thể được một số thế lực hàng đầu ở Hoàng triều Đại Phong nhìn trúng. Ở đây ta cũng muốn nói cho các ngươi biết, tại Tây Lâm Lục địa Thần Ma chúng ta, Hoàng triều của chúng ta sẽ tiến vào Hoàng triều hạng ba, sẽ không còn là Hoàng triều cấp thấp nữa, đây là bởi vì có một môn phái Hạng ba cấp đỉnh ở Tây Lâm đã sáp nhập vào Hoàng triều Đại Phong, một khi các ngươi thắng được trong cuộc tranh tài thị trấn, các ngươi còn có thể đạt được danh ngạch đi tham gia tranh tài Hạng ba cấp đỉnh tông môn, nhưng danh ngạch chỉ có ba cái, cơ hội rất mong manh, nhưng nếu như có cơ hội tiến vào, như vậy ngươi tương đương với có được bảo đảm trở thành cường giả, cũng có thể gián tiếp chống đỡ cả gia tộc, khi đó ngươi sẽ là vinh quang của gia tộc.
Huỳnh Khiếu Thiên vừa dứt lời, có thể thấy được tất cả mọi người nhiệt huyết sôi trào, dù sao câu bảo đảm trở thành cường giả chính là cám dỗ cực lớn, bởi vì chỉ có trở thành cường giả mới có thể tồn tại ở cái thế giới lấy thực lực vi tôn này mà thôi.
Huỳnh Khiếu Thiên nhìn thế hệ trẻ trên quảng trường rồi tiếp tục nói:
- Trong sáu tháng tới, các ngươi phải nghiêm túc tu luyện, nửa năm sau là rồng hay là sâu thì sẽ biết kết quả. Được rồi, hôm nay ta chỉ nói bấy nhiêu thôi, các ngươi đều giải tán đi.
Khi Huỳnh Khiếu Thiên dứt lời, mọi người trong quảng trường cũng đều tản ra. Huỳnh Vân cũng rời đi, nhưng vừa đi ra quảng trường không bao lâu, liền nghe được phía sau vang lên một tiếng gọi:
- Vân tỷ tỷ, chờ một chút.
Nghe thấy, Huỳnh Vân cười xoay người lại. Nhìn một người khoảng mười hai mười ba tuổi, tóc ngắn dày, mặc võ phục màu xám nhạt, cười lộ ra một hàng răng trắng, khá là đẹp trai. Hắn tên là Huỳnh Phát, là con trai của Tam thúc của Huỳnh Vân, tu vi Khí Công cấp ba, tuy là con trai nhưng hắn lại là người duy nhất thân thiết với Huỳnh Vân nhất trong gia tộc.
- Có chuyện gì vậy? - Huỳnh Vân cười hỏi.
Huỳnh Phát cười đáp:
- Ha ha, không có chuyện gì, chỉ là hai ngày nữa, đệ sẽ cùng cha đi vào trong núi hái một ít dược thảo, đệ muốn tỷ đi cùng với đệ, hơn nữa cha đệ cũng muốn gặp tỷ, ông ấy nói đã mấy tháng không gặp tỷ rồi.
- Ồ? Tam thúc muốn gặp ta à?
Huỳnh Vân có chút thắc mắc hỏi. Không ngờ tam thúc lại muốn gặp nàng, điều này có chút bất ngờ, bởi vì tính tình của tam thúc có hơi buồn cười, bình thường gặp mặt nhất định sẽ có chuyện gì đó xảy ra, cũng không biết bây giờ gặp mặt sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây?
- À, có lẽ chỉ là để hỏi thăm về tình hình của tỷ trong thời gian này thôi. Tỷ có đi không?
Huỳnh Phát hơi mong đợi hỏi.
Huỳnh Vân đáp:
- Được, tỷ sẽ đi.
Huỳnh Phát mừng rỡ kêu lên:
- Tốt quá rồi, vậy đệ đi trước, hai ngày nữa sẽ tới tìm tỷ.
Huỳnh Vân còn chưa kịp trả lời, hắn đã vội vàng chạy đi, giống như là sợ Huỳnh Vân không đi vậy.
Nhìn bóng dáng như con khỉ nhỏ của Huỳnh Phát, nàng lắc đầu cười, rồi bước vào núi.
Mà lúc này, trong rừng núi rậm rạp cách trăm dặm về phía tây, một tảng đá khổng lồ ẩn chứa lực lượng tà ác đột nhiên phun ra một luồng năng lượng giống như khí màu đỏ tươi, luồng năng lượng bùng phát này khiến Ma Thú xung quanh kinh hãi liên tục kêu lên, như gặp phải thứ gì đó khủng khiếp.
Cảnh tượng này cũng bị một số người tu luyện săn thú trong rừng núi phát hiện, họ vô cùng kinh ngạc, cho rằng có bảo vật nào đó xuất thế, muốn đi tìm hiểu. Nhưng vào lúc này, thứ năng lượng đáng sợ đó đột nhiên giống như cuộn sóng lan tràn ra xung quanh, nơi nào thứ năng lượng này đi qua, tất cả Ma Thú cùng loài người đều biến thành cát bụi, lực lượng này không ngừng lan tràn, mãi cho đến một lúc lâu sau, lực lượng này mới yếu đi, cho đến khi nó biến mất.
Theo sự biến mất của năng lượng này, núi rừng vốn dĩ đầy sức sống lúc này đã trở nên tràn đầy tử khí, trong không khí nồng nặc mùi máu tanh, bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.