Thần Ma Truyền Kỳ

Chương 5: Âm mưu



Huỳnh Vân bước vào phòng, nhìn mọi thứ trong phòng, đột nhiên nàng cảm thấy buồn bã. Nàng nhớ lại mọi chuyện cùng với cha mẹ mình, một giọt nước mắt từ khóe mắt chợt chảy xuống. Nầng nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn yếu ớt, cơ thể không ngừng run rẩy: "Thần Tông, các ngươi cứ chờ đi, ta nhất định sẽ khiến cho tông môn của các ngươi tông hủy người vong."

Sau khi ổn định cảm xúc của mình, nàng bước lên giường, ngồi khoanh chân và nhắm mắt lại. Bắt đầu củng cố tu vi của mình.

Đôi bàn tay xoay tròn, không khí xung quanh cũng nhanh chóng ngưng tụ trên đôi tay nàng, sau đó hai tay chậm rãi đưa lên tới gần sát ngực, dùng sức ấn xuống.

Phụt

Huỳnh Vân đột nhiên phun ra một búng máu, vừa rồi nàng như thường lệ muốn đánh vào Tinh Hồn trong cơ thể, nhưng không ngờ lại bị bắn ngược ra, nên đã bị nội thương.

Tinh Hồn, một thứ mà mọi người gọi là xui xẻo của Võ Giả, lý do là một khi trong cơ thể của bất kỳ Võ Giả nào có Tinh Hồn tồn tại, điều đó có nghĩa là đời này con đường trở thành Võ Giả của ngươi đã kết thúc. Tuy nhiên, cũng không phải là tuyệt đối, nghe nói trong lịch sử cũng có một số người bị Tinh Hồn phong ấn đã đột phá vận mệnh, có thể tu luyện trở lại. Chỉ là điều kiện cần thiết cho việc này quá đáng sợ.

Huỳnh Vân buông tay xuống, mắt nhìn hai tay của mình, rồi nắm thật chặt, thầm nhũ: "Chẳng lẽ ta sẽ như thế này mãi sao? Ta không muốn! Tinh Hồn đáng chết, Huỳnh Vân ta không tin, không thể làm gì được ngươi."

Vì vậy Huỳnh Vân lại bắt đầu liên tục đánh vào Tinh Hồn, mỗi lần đều để cho mình phun ra một ngụm máu tươi, nhưng cái này cũng không có làm cho nàng suy sụp, nàng cắn răng, trong đầu vang vọng không ngừng câu: "Không thể từ bỏ, quyết không từ bỏ, phải trở nên mạnh mẽ, nhất định phải trở thành cường giả." Vì thế Huỳnh Vân dựa vào tính cách ngoan cường của mình, không ngừng đánh vào Tinh Hồn.

Ánh trăng bao phủ bầu trời phía trên Thị trấn Thiên Dương, ánh trăng sáng chiếu vào Thị trấn, những đám mây đen lơ lửng trên bầu trời, tăng thêm màu sắc cho đêm này.

Nhưng lúc này, trong một đình viện ở thị trấn Thiên Dương, có một lầu các nguy nga cao vút, mà ở trên tầng cao nhất của lầu các này….

- Hồi bẩm Tông chủ, theo mật thám hồi báo, hai ngày nữa lão tam của Huỳnh gia sẽ đi khu rừng phía tây của trấn Thiên Dương để hái thuốc, còn có con trai đi theo, nghe nói còn có Huỳnh Vân con gái của Huỳnh Khiếu Phong của Huỳnh gia đi theo.

Lúc này, trong lầu các trên tầng cao nhất, một người đàn ông mặc bộ đồ đen đang quỳ một chân xuống, cung kính nói với người đàn ông cao lớn trước mặt.

Người đàn ông cao lớn đó cười lạnh nói:

- Ồ! Là tên Khiếu Lôi đó sao? Ha ha, cuối cùng cũng đến lúc rồi, lần này chúng ta nhất định phải diệt trừ tên đó hoàn toàn.

Người này chính là Tông chủ của Thiên Tông Môn, Dương Phách. Thực lực Kim Khí Cương, cũng được coi là một trong những cường giả đứng đầu ở trấn Thiên Dương.

Người áo đen cung kính nói:

- Dạ đúng ạ, chính là Huỳnh Khiếu Lôi.

Dương Phách tiếp tục cười lạnh:

- Ha ha, lần này nhất định phải thành công, nhanh đi an bài tốt đi, có tình huống gì phải lập tức hồi báo.

Cơ hội mà ông ta chờ đợi cuối cùng cũng đã đến.

- Nhưng mà... - Người áo đen có hơi thắc mắc nói.

- Nhưng mà cái gì, cứ nói đừng ngại.

Dương Phách nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc đồ đen, ra hiệu cho hắn ta tiếp tục.

Người áo đen đáp:

- Dạ, thưa Tông chủ. Nhưng tên Khiếu Lôi đó thực lực không tầm thường, với số nhân thủ như vậy, muốn giữ lại hắn cũng khó…

Dương Phách không kiên nhẫn nói:

- Chuyện này ta đã có an bài, ngươi đi xử lý chuyện của mình trước đi.

Hiển nhiên ông ta đã có chút mất kiên nhẫn với câu hỏi vừa rồi của người áo đen, nên lập tức vẫy tay:

- Được rồi, lui ra đi.

- Dạ.

Bỗng nhiên, bóng dáng người áo đen chậm rãi bay tới trên vách tường, sau đó dung nhập vào trong vách tường.

Dương Phách nhìn người áo đen rời đi, ngay lập tức, vẻ mặt thay đổi, trở nên vô cùng cung kính, ông ta khom người và nói với cánh cửa phía sau:

- Bẩm đại nhân, ngài nghĩ sao về chuyện này?

Đằng sau cánh cửa trước mặt đột nhiên xuất hiện một người đàn ông mặc bộ đồ đen, đeo mặt nạ.

- Chuyện này ngươi cứ làm như bình thường, chỉ cần lão tam của Huỳnh gia rời khỏi thành, ta sẽ để cho hắn một đi không trở lại.

Người đàn ông đeo mặt nạ vừa nói xong, bóng dáng của hắn cũng dần dần mờ đi cho đến khi biến mất. Sau khi người đàn ông đeo mặt nạ đi rồi. Dương Phách lộ ra khuôn mặt dữ tợn nói:

- Huỳnh Khiếu Thiên, ngươi đã giết bốn vị cường giả của tông môn ta, đừng tưởng rằng như vậy là xong đâu nhé. Ta không thể giết ngươi, nhưng Huỳnh Khiếu Lôi, ta chắc chắn sẽ tiêu diệt được. Chờ xử lý xong Huỳnh Khiếu Lôi, tiếp theo sẽ là ngươi, ha ha ha….

Đêm khuya mà cũng không được yên tĩnh, tiếng cười ấy cứ vang vọng một góc không ngớt, nếu lỡ có ai nghe thấy chắc sẽ tưởng rằng quỷ đang cười.

……

Hai ngày sau, sáng sớm, hậu sơn của Huỳnh gia bị sương mù bao phủ, từng giọt sương rơi xuống cành cây. Linh khí dồi dào cũng bao trùm nơi này, mang lại sự sống cho các sinh vật trong núi.

Trong một viện cũ nát, Huỳnh Vân đang luyện tập các kỹ năng cơ bản, một luồng chân khí yếu ớt bao quanh bàn tay của nàng, điều khiển toàn bộ linh khí và đánh về phía trước.

- Hộc hộc….

Huỳnh Vân thở hồng hộc ngừng luyện tập, nhìn vào tay mình đầy vết thương, âm thầm thở dài: "Không được rồi, căn bản không có một chút tiến bộ nào, cứ như vậy, làm sao trở thành cường giả, làm sao có thể báo thù được chứ?"

Mà đúng lúc nàng đang suy nghĩ lung tung thì có tiếng gõ cửa.

- Vân tỷ có ở đó không? Hôm nay phải đi hái thuốc đấy!

Giọng của Huỳnh Phát từ ngoài cửa vọng vào. Một lúc sau Huỳnh Vân mới phản ứng lại. Đã hai ngày rồi sao? Nhanh quá! Hiển nhiên, hai ngày nay nàng đều chuyên chú tu luyện nên quên cả thời gian.

Huỳnh Vân đáp lại:

- Có, chờ một chút, ta chuẩn bị một chút rồi đi…

Vì vậy, nàng thay đổi một thân nam trang màu đen, xưa nay mỗi khi Huỳnh Vân ra ngoài đều sẽ giả làm con trai, đơn giản như vậy sẽ dễ hoạt động và tránh nhiều phiền phức hơn. Sau khi chuẩn bị xong hết, nàng mở cửa ra ngoài thì thấy Huỳnh Phát đang ngồi dưới đất chơi với con kiến. Huỳnh Vân cười lắc đầu:

- Đợi ta có lâu không?

Huỳnh Phát thấy Huỳnh Vân bước ra, đối với việc Huỳnh Vân giả con trai cũng không xa lạ. Hắn dừng động tác, đứng dậy mỉm cười nói:

- Cũng không lâu lắm, chỉ mới nửa canh giờ thôi. Thật ra thì lúc đệ vừa tới đã nghe thấy trong phòng của tỷ có tiếng vang, nên nghỉ tỷ đang luyện công, vì vậy cũng không quấy rầy tỷ, cho đến khi không nghe thấy tiếng động nào đệ mới gõ cửa.

Nghe những lời này, Huỳnh Vân trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Dù sao đối với một cô bé mới 13 tuổi như Huỳnh Vân mà nói, đây cũng đủ để cho nàng cảm động, bất luận chuyện này là lớn hay nhỏ.

Huỳnh Vân nhìn Huỳnh Phát nhẹ giọng nói:

- Cảm ơn đệ!

- Hì hì. Cái gì mà cảm ơn không biết nữa à, tuy chúng ta là chị em chú bác nhưng cũng thân như ruột thịt, nói cám ơn cũng quá xa lạ rồi, đệ buồn lắm đó!

Huỳnh Phát cười nói, còn đưa tay lên che ngực, hiển nhiên cảm thấy lời nói của Huỳnh Vân vừa rồi quá mức đau lòng.

- Tiểu tử này….

Huỳnh Vân dở khóc dở cười. Tiểu tử này thực sự rất đáng yêu, tại sao trước giờ nàng không biết nhỉ?

- Được rồi, Vân tỷ, chúng ta đi nhanh đi, đã nửa canh giờ rồi, đợi lâu quá cha đệ sẽ mắng đệ, không những mắng mà còn đánh nữa.

Huỳnh Phát bất đắc dĩ nói. Nhưng với tính cách của tên tiểu tử này, đúng là rất có thể sẽ thường xuyên bị đánh. Nghĩ đến kết quả mấy lần trước gặp tam thúc, lần nào cũng thấy Huỳnh Phát bị đánh, ngẫm lại cũng đúng là khổ cho Huỳnh Phát.

- Được, đừng than thở nữa, đi thôi.

- Ừm.

………

Trong một đình viện thật lớn, trên tầng cao nhất của một lầu các.

- Báo cáo Tông chủ, thám tử hồi báo, cha con Huỳnh Khiếu Lôi chuẩn bị xuất phát, chúng ta có nên chặn bọn họ trên đường trước hay không?

Một người mặc áo đen nửa quỳ ở chỗ góc tường, cung kính nói với người đàn ông cao lớn trước mặt.

Người đàn ông cao lớn trước mặt người đàn ông mặc đồ đen nói:

- Ừ, đi đi, lần này nhất định phải thành công, nếu như thất bại ngươi biết hậu quả rồi chứ?

Và đó không ai khác chính là Tông chủ của Thiên Tông Môn - Dương Phách.

- Dạ!

Lời vừa dứt, người áo đen biến mất tại vách tường.

Cùng lúc đó, một bóng người đeo mặt nạ đột nhiên xuất hiện phía sau Dương Phách.

- Mọi thứ diễn ra như thế nào? - Người đeo mặt nạ âm trầm hỏi.

Dương Phách cung kính thưa:

- Hồi bẩm đại nhân, Huỳnh gia lão tam sắp xuất phát, ta đã sai người đi ngăn cản.

Người đàn ông đeo mặt nạ không cảm xúc hỏi Dương Phách:

- Ừ. Ta nghe nói Huỳnh Khiếu Thiên của Huỳnh gia đã từng giết cường giả trong Tông Môn của ngươi phải không?

Nghe câu hỏi của người đàn ông đeo mặt nạ, Dương Phách cũng lóe lên một tia tức giận:

- Đúng ạ! Đúng là có việc này.

- Ha ha. Nếu là như vậy… thì càng tốt.

Người đàn ông đeo mặt nạ đột nhiên nói một cách khó hiểu. Nhưng Dương Phách nghe vào lại cảm thấy có gì đó không ổn. Tuy nhiên lúc này, người đàn ông áo đen đối diện đột nhiên ra tay, một lưỡi kiếm sắc bén nhắm ngay trái tim của Dương Phách bay tới. Dương Phách chưa kịp phản ứng thì lưỡi kiếm sắc bén đã cắm sâu vào ngực ông ta.

Nhìn vào ngực mình, Dương Phách chỉ vào người đàn ông đeo mặt nạ:

- Ngươi….

Lời còn chưa nói xong thì đã tắt thở.

- Ha ha, tuy rằng tông môn này của ngươi chẳng ra gì, nhưng dùng để đối phó Huỳnh gia cũng được lắm.

Nhìn cảnh đó, người đàn ông đeo mặt nạ cười khẩy. Ngay lập tức, đưa mắt nhìn về hướng vị trí của Huỳnh gia.

- Huỳnh gia, Huỳnh gia, đừng tưởng rằng có Hoàng thất chống lưng, thì các ngươi có thể bình yên vô sự, ta muốn cho các ngươi biết, Thần Tông của chúng ta cũng không phải dễ chọc như vậy.