Thần Ma Truyền Kỳ

Chương 6: Ra mặt




Lúc này trong Huỳnh gia, Huỳnh Vân và Huỳnh Phát đang cùng nhau đi ra ngoài cổng lớn của Huỳnh gia.
Hai người họ vừa đi vừa nhìn quanh bốn phía của Huỳnh gia. Trong Huỳnh gia có những lầu các, những dãy nhà, những dãy lối đi, có núi giả nước chảy, thảm cỏ xanh tươi bao phủ khắp khu đất của Huỳnh gia, đầy hoa thơm thu hút nhiều ong bướm, những con đường chạy qua bãi cỏ, đẹp đến lạ thường.
Lúc này, hai người Huỳnh Vân đã đi đến cổng lớn, và cũng có thể nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đợi ở cổng.
Huỳnh Phát hô lên:
- Cha, con dẫn Vân tỷ tỷ đến rồi!
Nghe thấy tiếng gọi, bóng người đứng ở cổng quay đầu lại, nhìn vào hai người Huỳnh Vân.
- Tiểu tử này, để ta chờ lâu như vậy, hơn nửa canh giờ mới tới, chắc lại đi đâu chơi rồi chứ gì? Ngứa da phải không?
Vị cao lớn đó tức giận quát. Hiển nhiên là ông ấy đã chờ đợi khá lâu, có chút không kiên nhẫn.
Huỳnh Vân định mở miệng giải thích thì Huỳnh Phát đã nhanh miệng hơn lên tiếng trước nàng:
- Cha à, không phải chỉ chờ có nửa canh giờ thôi sao, bình thường cha bế quan đến mấy ngày, ngay cả mẹ không được khỏe cha cũng không biết, cha còn mặt mũi nói con nữa sao.
Huỳnh Phát chậm rãi nói, đồng thời cũng có một chút oán trách.
Huỳnh Khiếu Lôi tức giận nói:
- Hay nhỉ, còn dạy lại cha của ngươi, mấy ngày nay không đánh đòn ngươi, xem ra ngươi lại ngứa da rồi.
- Con nói sự thật mà! - Huỳnh Phát chu môi, nhẹ giọng nói.
Mà người này chính là cha của Huỳnh Phát, Huỳnh Khiếu Lôi, tam đệ của tộc trưởng Huỳnh Khiếu Thiên, và là tam thúc của Huỳnh Vân, thực lực Bạc Khí Cương đỉnh. Những người biết ông ấy thường hay gọi ông ấy là "Thiên Lôi", bởi vì tính cách ông ấy rất nóng nảy, lúc chiến đấu thì rất cuồng bạo và hung mãnh, nên mới có biệt danh là "Thiên Lôi".
Lúc này, Huỳnh Vân nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt, mặc áo bào màu vàng, vẻ mặt kiên nghị, hàm râu rậm rạp, dáng người vạm vỡ kia, nói:
- Tam thúc!
Nghe Huỳnh Vân gọi, Huỳnh Khiếu Lôi nhìn sang, đánh giá Huỳnh Vân một chút rồi gật gật đầu:
- Ừm, tốt lắm, bây giờ cháu đã lớn hơn một chút so với lần trước chúng ta gặp rồi. Cũng xinh hơn một chút. Không tệ không tệ.
Sau đó ông lại đến gần Huỳnh Vân hơn, rồi hoài niệm nói tiếp:
- Nha đầu này, càng ngày càng giống nhị ca. Haiiii, thời gian trôi nhanh quá, chuyện đã xảy ra cũng đã hai năm rồi đúng không?
Huỳnh Vân nghe những lời ông ấy nói, cũng lập tức cảm thấy bi thương. Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mím môi: "Cha mẹ, con nhớ cha mẹ rất nhiều."
- Haiiii, được rồi, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, ta nghĩ nhị ca và nhị tẩu cũng không muốn thấy ngươi như vậy.
Huỳnh Khiếu Lôi thở dài rồi lại lập tức tiếp tục:
- Được rồi, đừng nghĩ nữa, nỗ lực tu luyện trở thành cường giả chân chính, sau đó lại tìm mấy kẻ khốn kiếp Thần Tông báo thù.
Nghe được lời này, Huỳnh Vân trong lòng dâng lên một sự tức giận, lập tức nắm chặt nắm tay. Nhìn thấy một màn này, Huỳnh Phát lập tức đưa tay vỗ vỗ bả vai Huỳnh Vân, cho Huỳnh Vân một cái ánh mắt kiên định. Huỳnh Vân nhìn vào đôi mắt kiên định kia, chậm rãi buông lỏng nắm tay đang nắm chặt, mỉm cười nhìn vào Huỳnh Phát. Cuối cùng, hai người nhìn nhau cười, nhưng mà lại không nói gì.
Nhìn cảnh này, Huỳnh Khiếu Lôi cũng cảm thán. Ngày xưa, ba anh em họ cũng là thế này! Không cần nhiều lời, chỉ cần một ánh mắt cũng đã thấu hiểu. Mặc dù Huỳnh Vân là thân nhi nữ nhưng tính cách cũng mạnh mẽ không kém nam tử. Những lúc gặp Huỳnh Vân mặc nam trang thế này, có đôi khi Huỳnh Khiếu Lôi cũng không xem nàng là con gái.
Ơ mà hình như hơi lạc đề rồi thì phải?
Huỳnh Khiếu Lôi kiềm chế cảm xúc, lập tức nói:
- Được rồi, nên xuất phát thôi.
Hai người Huỳnh Vân nghe được lời này, đều buông lỏng cảm xúc, đồng thanh nói:
- Dạ!
Lập tức, ba người rời khỏi Huỳnh gia, đi về phía tây thành. Nhưng họ không biết rằng khi ba người họ vừa bước ra khỏi Huỳnh gia, thì ở một chỗ khuất bóng dưới một tàng cây, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
- Để ý kỹ một chút!
Cùng lúc đó, một bóng đen chậm rãi biến mất ở một chỗ khuất khác ở ngoài cửa Huỳnh gia.
……….
Đi trên đường phố của thị trấn Thiên Dương, có thể thấy những đám đông dày đặc qua lại, hai bên đường có đủ loại mặt hàng, kẻ bán người mua trả giá tấp nập.
Khi ba người Huỳnh Vân đi trên đường, nhìn những hàng hóa xung quanh. Là nữ đương nhiên Huỳnh Vân sẽ thích các loại trang sức này nọ rồi. Tuy nhiên, ánh mắt nàng lại chỉ nhìn binh khí. Bởi vì từ nhỏ nàng đã thích vũ khí, nhưng vì tuổi còn nhỏ lại không đủ thực lực, nên nàng cũng chưa có có vũ khí nào vừa tay. Mà vũ khí yêu thích nhất của nàng chính là kiếm.
Nhìn hai bên đường bày bán đầy đủ loại binh khí, tròng mắt Huỳnh Vân gần như sắp rớt ra ngoài. Đương nhiên Huỳnh Phát càng khỏi phải nói, hắn nhìn mọi thứ xung quanh, ánh mắt nóng bỏng dường như muốn thu hết tất cả vậy.
Huỳnh Lôi nhìn hai đứa nhỏ này, lắc đầu cười nói:
- Hai đứa đừng nhìn nữa, nhìn một hồi hai mắt sẽ lòi ra mất.
Huỳnh Vân và Huỳnh Phát nghe vậy nhìn nhau dở khóc dở cười. Quả thật, hai người hoàn toàn bị hấp dẫn bởi những thứ xung quanh, dù sao thì họ cũng chỉ mới mười ba tuổi thôi mà.
Nhìn hai người, Huỳnh Khiếu Lôi tiếp tục nói:
- Các ngươi nên nhớ cho kỹ, trong cái thế giới cường giả vi tôn này, chỉ có thực lực mới có thể đạt được thứ mình muốn. Muốn đạt được thứ tốt mà không có thực lực thì chính là tìm chết. Thất phu vô tội, hoài bích có tội, các ngươi hiểu không?
Nghe vậy, hai người Huỳnh Vân vốn là có chút tâm tình đùa giỡn, lập tức bình tĩnh lại. Đúng vậy, nếu muốn có được và bảo vệ thứ gì đó mà không bị người khác thèm muốn, thì nhất định phải mạnh hơn người khác, nếu không mọi thứ chỉ là ảo mộng.
Huỳnh Khiếu Lôi nhìn hai người họ, suy nghĩ điều gì đó, rồi âm thầm gật đầu: "Cả hai đứa đều có ngộ tính rất cao, chỉ cần có cơ hội gặp gỡ một vài cơ duyên, tin rằng hai đứa nó thực sự có thể bay lên trời."
Lúc này, hai người Huỳnh Vân và Huỳnh Phát cũng vừa từ trong suy nghĩ quay trở về hiện thực. Huỳnh Phát nhìn Huỳnh Khiếu Lôi nói đùa:
- Cha à, không ngờ cha cũng sẽ nói được đạo lý lớn như vậy, thật không đơn giản đâu nha.
Huỳnh Khiếu Lôi nghe thấy vậy thì chợt sửng sốt, sau đó vừa cười vừa mắng:
- Tiểu tử ngươi, xem ra da của ngươi xác thực rất ngứa rồi, chờ xong chuyện này, xem ta xử lý ngươi như thế nào.
Huỳnh Phát nghe như vậy, cũng không nói gì, chỉ thầm cười trộm. Hắn biết rất rõ về cha mình, ông ấy sẽ không vì chuyện này mà trừng phạt hắn.
Huỳnh Vân nhìn hai người, cười khổ lắc đầu. Không hiểu làm thế nào một người đàn ông mạnh mẽ như tam thúc lại sinh ra một thằng nhóc dở hơi như vậy, tính cách hoàn toàn khác hẳn.
Khi sắp đi đến cổng phía tây của thị trấn Thiên Dương, Huỳnh Khiếu Lôi đột nhiên nói:
- Hai đứa chờ ở chỗ này, ta trước đi mua vài thứ rồi trở lại ngay.
Tiện thể dặn dò Huỳnh Phát:
- Ngươi bảo vệ tỷ tỷ cho tốt đấy!
Huỳnh Vân: "..." Nàng yếu đuối vậy sao?
Huỳnh Phát gật đầu đáp ứng. Rồi cả hai người nhìn Huỳnh Khiếu Lôi rời đi.
Sau khi nhìn thấy bóng dáng của Huỳnh Khiếu Lôi biến mất, Huỳnh Phát vui vẻ nói:
- Vân tỷ, tốt quá! Nhân lúc cha đệ đi khỏi, chúng ta đi xem xung quanh một chút đi, bình thường chúng ta chỉ ở trong gia tộc chán đến mốc meo luôn rồi.
Huỳnh Vân nghe vậy cũng gật đầu, bình thường Huỳnh Vân cũng giống như vậy, quanh năm suốt tháng hiếm khi được ra ngoài mấy lần, lần này ra ngoài, nhất định phải xem nhiều một chút.
- Ừ, chúng ta đi xem một chút cũng được.
Huỳnh Phát vui mừng kéo Huỳnh Vân chui vào đám đông dày đặc trên đường phố, và biến mất ngay lập tức.
Hai người đi loanh quanh hai bên đường, đi bên đông dạo bên tây, sờ chỗ này một chút chỗ kia một hồi, khiến cho một vài người bán hàng cảm thấy có chút bực mình. Sờ cũng được, không mua cũng không sao, nhưng mà chặn không cho khách phía sau nhìn thấy, thật sự rất bực mình.
Mà hiển nhiên, cả hai đều không nhận ra điều này, tiếp tục đi đi lại lại trên phố. Khi đi đến một nơi, chợt nghe thấy một người vừa nói vừa khóc:
- Cầu xin ngài, Đỗ thiếu gia, đây là con gái duy nhất của tôi, ngài không thể mang nó đi được…
Lúc này, hai người Huỳnh Vân và Huỳnh Phát phát hiện trong một cửa hàng trước mặt, một phụ nữ trung niên đang quỳ trước mặt một thiếu niên ước chừng mười bảy mười tám tuổi, trên mặt đầy nước mắt. Mà lúc này, người thiếu niên đó lại không hề để ý đến người phụ nữ trung niên, ngược lại đưa tay chạm vào một cô gái xinh đẹp khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đang bị hai người đàn ông lực lưỡng giữ chặt bên cạnh, trên mặt cô gái lúc này có hai vệt nước mắt rất rõ ràng.
- Đỗ thiếu gia, cầu xin ngài hãy tha cho tôi…
Cô gái xinh đẹp kia nói trong nước mắt.
Nhưng cái tên thiếu niên kia lại nhéo nhéo khuôn mặt của cô gái, có chút tức giận nói:
- Ngươi đúng là không biết tốt xấu, đi theo ta đi, ta cho ngươi ăn no mặc ấm, còn hơn cả đời ở trong cái quán nhỏ này, ngươi không nghĩ đến bản thân, thì cũng phải nghĩ cho mẹ ngươi chứ, đúng không?
Người này chính là tam thiếu gia của Đỗ gia, tên là Đỗ Anh, mặc một bộ bạch y, khuôn mặt trắng bệch, lúc này đang dùng ánh mắt dâm dê vô giáo dục nhìn vào cô gái. Đỗ Anh là một kẻ ác bá nổi tiếng ở thị trấn Thiên Dương, thường xuyên sàm sỡ phụ nữ con nhà lành, điều này khiến dân chúng rất phẫn nộ, nhưng vì hắn ta là người của Đỗ gia nên không ai dám chống lại hắn ta.
Lúc này xung quanh cửa hàng cũng không ít người, nhưng nhìn một màn này, họ đều là thờ ơ, tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng dù sao gia tộc của người ta quá mạnh, nếu ra mặt mà không có thực lực thì chính là chết.
- Đỗ thiếu gia, tôi cầu xin ngài, mười mấy năm nay, tôi và con gái tôi đã sống nương tựa vào nhau, xin ngài đừng mang nó đi. Tôi xin ngài…
Người phụ nữ trung niên vừa khóc vừa lôi kéo ống quần của Đỗ Anh. Nhưng Đỗ Anh lại cảm thấy mất kiên nhẫn khi bị người phụ nữ trung niên kéo ống quần. Ngay lập tức, hắn ta dơ chân đá vào người phụ nữ trung niên. Người phụ nữ trung niên lập tức lăn ra vài mét, sắp đập đầu vào cột gỗ, cô gái xinh đẹp thấy vậy liền khóc lớn:
- Đừng….
Nhưng nhìn thấy đầu của người phụ nữ trung niên sắp đập vào cột gỗ, một bóng người đột nhiên xuất hiện, đáp xuống trước mặt người phụ nữ trung niên, ngăn người phụ nữ đang lăn lộn lại. Sau đó, chỉ thấy bóng người đó ném đôi mắt đỏ rực của mình vào Đỗ Anh, giận dữ nói:
- Ngươi đúng là đồ khốn nạn.
Đỗ Anh kinh ngạc nhìn người đột nhiên nhảy ra này, bình thường khi đi ra ngoài rất ít khi gặp chuyện như vậy lại có người xông ra, không ngờ hôm nay lại gặp được một người, có điều hắn ta cũng không quan tâm lắm. Còn cô gái trẻ khi thấy mẹ mình không sao, liền buông bỏ tâm trạng lo lắng vừa rồi, lập tức hướng ánh mắt biết ơn về phía bóng dáng kia. Mà bóng người này không ai khác chính là Huỳnh Vân, vừa rồi nhìn thấy một màn này, nàng vô cùng tức giận, nhìn thấy người phụ nữ trung niên bị đá ngã, cuối cùng không nhịn được một mình xông ra, nhìn Đỗ Anh mắng.
Đỗ Anh nhìn người thiếu niên trước mắt hình như chỉ khoảng mười ba tuổi, lập tức cảm thấy buồn cười, không nghĩ tới bây giờ người xông ra đều nhỏ tuổi như vậy. Hắn ta nhìn vào Huỳnh Vân, lập tức dùng giọng điệu giễu cợt nói:
- Tiểu tử, muốn ra mặt thì ngươi cũng phải xem thực lực của chính mình đã, với thực lực Khí Công cấp ba của ngươi mà muốn ra mặt à? Tiểu tử, ngươi vẫn còn có chút không hiểu việc đời cho lắm, thôi thì để ta đây dạy cho ngươi biết thế nào là không đủ thực lực thì đừng có ra mặt nhé!
Nói xong, hắn ta vung tay lên, sau lưng đi ra hai gã đàn ông thực lực Khí Công cấp chín, nhắm về phía Huỳnh Vân đi tới. Huỳnh Vân tự biết thực lực của mình nhất định là không đủ xem, trong lòng thầm mắng: "Cái tên tiểu tử Huỳnh Phát này, tại sao còn chưa gọi tam thúc lại đây, hắn đến chậm mình có thể thảm."
Nhìn thấy hai gã đàn ông tới gần, trong lòng Huỳnh Vân khóc rồng nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh. Tuy nhiên, ngay khi hai kẻ đó vừa định ra tay, thì một giọng nói vang dội vang lên:
- Ai dám động đến một sợi tóc của cháu ta, ta sẽ giết kẻ đó.
Vừa dứt lời, lập tức nhìn thấy hai gã đàn ông thổ huyết bay ngược ra ngoài.
Cùng lúc đó, một bóng người cao lớn xuất hiện ở trước mặt Huỳnh Vân, bóng người này không ai khác chính là tam thúc của Huỳnh Vân, Huỳnh Khiếu Lôi hay còn gọi Thiên Lôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.