Edit: Súp lơ
Beta: Hà
Thế nhưng…
Ngay khi Liễu Ngọc Thần nghe tiểu nhị giới thiệu các món ăn xong thì cả sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
"Đệ Nhất Lâu các ngươi muốn ăn cướp à? Một chén canh bổ huyết mà giá tới mười vạn hai? Còn nữa cái gì kia...Chẳng qua là cho thêm chút dược liệu vào móng heo thôi mà các người dám bán tới hai mươi vạn lượng? Sao các người không đi cướp luôn đi?"
Liễu Ngọc Thần vô cùng phẫn nộ.
Dù sao hiện tại Liễu gia vẫn do phụ thân hắn chủ trì, mà ngày thường hắn cũng hay cần dùng bạc nên tích góp lại cũng không nhiều, nhiều nhất chỉ có năm mươi vạn lượng bạc.
Thế mà bây giờ chỉ vì hai món ăn mà tiêu tốn hơn phân nửa?
Tiểu nhị đảo đảo tròng mắt, đáp: "Vị công tử này, nếu đã không ăn nổi thì còn tới đệ nhất lâu chúng ta làm gì? Đây là do đích thân trưởng lão của chúng ta phân phó, chỉ cần Đàm gia Đàm Song Song tới thì phải thu giá cả theo phí này, nếu không ăn nổi vậy thì mời cút đi chỗ khác!"
"Ngươi......" Liễu Ngọc Thần tức tới muốn phun ra một búng máu.
Đệ Nhất Lâu này thật đúng là hỗn xược, nếu không phải chỉ có Đệ Nhất Lâu mới có dược thiện thì căn bản hắn cũng sẽ không phí phạm ngân lượng như vậy.
Tiếc thay, trước đây cũng có người nếm thử dược thiện xong, quay về muốn tự mình làm
thử. Nhưng không biết làm thế nào mà những người nếm thử xong, không phải dược liệu quá mức đại bổ làm máu mũi chảy giàn giụa thì là phối phương không đúng, dùng chẳng có chút tác dụng gì.
Nhưng điều làm cho Liễu Ngọc Thần nghĩ mãi không ra đó là bảng giá của Đệ Nhất Lâu cũng không phải đắt tới mức này, vì sao chỉ riêng Đàm Song Song phải chịu một giá khác?
Đàm Song Song nghe tiểu nhị nói xong, sắc mặt nháy mắt tái nhợt. Nàng ta cắn chặt môi, ngước mắt lên, dùng đôi mắt đẫm lệ trông mong nhìn tiểu nhị.
"Ta muốn hỏi một chút, vì sao… Đệ Nhất Lâu các ngươi… Lại nhằm vào ta?"
Tiểu nhị cười lạnh một tiếng rồi nói: "Vốn công tử nhà chúng ta đã nói, cẩu và Đàm Song Song không được đi vào. Có thể là công tử cảm thấy nói như vậy thì rất sỉ nhục cẩu, mà tiền đưa tới cửa rồi tại sao không kiếm? Cho nên mới có quy định này!"
Thân thể Đàm Song Song lay động vài cái, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất.
Vốn dĩ kẻ nhằm vào nàng không chỉ là trưởng lão của đệ nhất lâu mà còn cả vị công tử
thần long thấy đầu không thấy đuôi kia?
Rốt cuộc nàng đã đắc tội hắn ta chỗ nào mà hắn nhẫn tâm nhục mạ nàng như vậy, nhục mạ một nữ tử yếu đuối nhu nhược?
Cẩu và Đàm Song Song không được phép đi vào…
Ha hả, cả đời này của nàng còn chưa bao giờ phải chịu uất ức tới vậy!
"Đệ Nhất Lâu các người thật quá mức kiêu ngạo!"
Nhìn bộ dạng uất ức của Đàm Song Song, trong lòng Liễu Ngọc Thần bừng bừng tức giận, phanh một tiếng lật bàn, trong đôi mắt hắn ta tràn đầy lửa giận bùng lên.
Đàm Song Song của hắn luôn thiện lương dịu dàng như thế, tại sao kẻ nào cũng muốn gây khó dễ với nàng!
Hành động của Liễu Ngọc Thần đã hấp dẫn ánh mắt của những người ngồi trong đại sảnh.
Có thể bước vào đệ nhất lâu không phải phú thì cũng quý, cho nên không ai là không biết
Liễu Ngọc Thần. Sau khi nhìn thấy hắn và Đàm Song Song tới đây thì bọn họ đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Từ sau khi Đàm thái phó bị bãi chức, Liễu thừa tướng từng tuyên bố rằng cả đời này Đàm Song Song đừng mơ bước vào Liễu phủ nửa bước!
Không ngờ rằng chớp mắt công tử Liễu gia đã mang giai nhân tới Đệ Nhất Lâu.
Không những thế còn kêu gào gây sự với Đệ Nhất Lâu?
"Liễu công tử, nếu muốn mời người ta ăn cơm thì ít ra cũng phải mang đủ bạc, không có bạc mà còn muốn ăn không uống không ở Đệ Nhất Lâu chúng ta sao?"
Thoạt nhìn tiểu nhị của Đệ Nhất Lâu trông cũng tầm thường, thế nhưng có thể làm công trong Đệ Nhất Lâu thì mấy ai là người thường đây?
Sao có thể bị chút khí thế của Liễu Ngọc Thần đe dọa?
Hơn nữa, cho dù vị Liễu công tử này nổi bão thì vẫn còn công tử nhà hắn chống lưng, có gì mà phải sợ?
Nếu hỏi lý do vì sao Đệ Nhất Lâu lại nhắm vào hai vị này…
Hắn cũng không rõ nguyên nhân cụ thể, chỉ là loáng thoáng nghe được hình như hai người này đã đắc tội nữ nhân mà công tử nhà mình bảo vệ cho nên công tử dĩ nhiên sẽ không ngồi im mặc kệ chuyện này.