Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
"Ngươi nói ai là đứa nhỏ? Ta đã mười lăm, mười lăm tuổi rồi! Ta chỉ là phát dục chậm, hơi lùn một chút, nhưng không phải đứa nhỏ!!!"
Nữ nhân Phong Như Khuynh này thực nham hiểm, dám nói xấu nàng là đứa nhỏ, chỉ có như thế... Nàng ta mới có thể chiếm được Nam Huyền ca ca!
Hừ, nàng sẽ không để nàng ta thực hiện được đâu!
"Công chúa, người sẽ không thật sự đi đùa cợt người khác đó chứ?" Thanh Linh khóc.
Thì ra Công chúa không phải chỉ yêu duy nhất nàng và Lưu Ly, vậy mà... vậy mà ở bên ngoài cũng có nữ nhân!
Hơn nữa, người ta lại đến cửa tìm Công chúa phụ trách.
"Ngươi câm miệng lại cho ta!"
Phong Như Khuynh quát lớn một tiếng, trong nháy mắt đã khiến Thanh Linh ngừng khóc
"Nói đi, tìm ta có chuyện gì?" Nàng nheo mắt, mỉm cười đánh giá tiểu la lỵ (Lolita) trước mặt: "Nếu bộ dạng ngươi xinh xắn, có lẽ ta còn có thể thu ngươi."
Tiểu la lỵ trừng to mắt, nữ nhân này có ý gì? Thu nàng?
Đột nhiên, ánh mắt Tiểu la lỵ chuyển động vài cái, kiêu ngạo hất cằm lên: "Ta quyết định muốn vào ở trong phủ Công chúa của ngươi!"
Dọc đường đến đây, nàng đã nghe rất nhiều lời đồn về nữ nhân này.
Mập mạp xấu xí, tội ác tày trời, khi nữ bá nam, còn bị phu gia hưu...
Bây giờ xem ra, Phong Như Khuynh cũng chỉ có chút béo, nhưng cũng không đến mức mập mạp, cái này có thể xem nhẹ rồi.
Nhưng những thứ khác cũng đủ để chứng minh, nữ nhân này có tiếng xấu như thế nào.
Nhưng Nam huyền ca ca lại cứ thích nàng, vì cái gì chứ?
Nàng nhất định phải lưu lại, cho đến khi biết được tại sao nàng ta có thể thu hút Nam Huyền ca ca mới thôi.
"Nếu ngươi vì chuyện này mà đến tìm ta, Lưu Ly, ném bọn họ ra ngoài." Phong Như Khuynh cũng không quay đầu lại,d.đ+l!q^đ sau khi bỏ lại câu nói liền đi vào bên trong phủ Công chúa.
Tiểu la lỵ luống cuống.
Nàng ta rất nhanh vọt đến trước mặt Phong Như Khuynh, vội vàng ngăn cản nàng.
Mà nàng ta chỉ cao 1m5, so với vóc dáng 1m7 của Phong Như Khuynh, đối lập rất mãnh liệt.
Càng khiến nàng ta đau tim.
"Ta đẹp, ta thật sự rất đẹp, ta chỉ là... Ta chỉ vì né tránh những người trong tộc, mới lén cải trang thành bộ dạng thế này, những bụi bẩn trên mặt là do ta bôi lên! Khi mà ta lau hết, bộ dạng của ta rất xinh xắn!"
Phong Như Khuynh nhíu mày: "Tránh ra."
"Ta không đi, ngươi nhất định phải lưu ta lại, hôm nay ta nhất định định phải ở lại đây!"
Phong Như Khuynh mặc kệ nàng, nghiêng người đi qua bên cạnh Tiểu la lỵ.
Tiểu la lỵ ôm chặt đùi Phong Như Khuynh.
Phong Như Khuynh cảm giác nặng trịch trên chân, kéo vài lần cũng không thể kéo ra được.
Gương mặt nàng hoàn toàn đen lại.
"Hống hống!"
Đại Địa Chi Hùng đúng lúc trở về từ sau núi, liếc thấy một vật nhỏ bẩn thỉu treo trên đùi Phong Như Khuynh,dien-dan+lê(quý^đôn nó phẫn nộ gầm thét hai tiếng, vọt đến chỗ Phong Như Khuynh.
Đùi của chủ nhân là của huynh đệ chúng nó, vật nhỏ kia tính là gì? Dám cướp đoạt đùi với chúng nó.
Lông mày Phong Như Khuynh càng nhăn đến lợi hại, vật nhỏ này không biết lấy đâu ra sức lực mạnh mẽ, kéo mấy lần cũng không thể kéo được chân ra, nàng cũng không quản nàng ta nữa, vừa định kéo Tiểu la lỵ đi về phía trước, bất ngờ một con gấu lớn chạy tới, toàn bộ thân thể đều bổ nhào về phía Phong Như Khuynh.
Nếu là ngày trước, Phong Như Khuynh tránh né không thành vấn đề, nhưng bây giờ trên đùi nàng còn đang treo một vật nhỏ, muốn tránh cũng không tránh kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đại Địa Chi Hùng bổ nhào vào chân bên kia của nàng, dùng sức ôm…
Phong Như Khuynh thực sự có thể nghe thấy tiếng xương đùi bản thân gãy.
"Hùng Nhất!!!"
Ánh mắt Hùng Nhất mờ mịt, nó cảm giác dường như Phong Như Khuynh tức giận, vội vàng thả hai cái móng gấu ra, đứng một bên run lấy bẩy.