Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 233: Sống phải thấy người, chết phải thấy xác (2)




Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ
Phủ Phong Vân nhất định không thể có quan hệ gì với Phong Như Khuynh.
Nếu không…
Có Phủ Phong Vân tồn tại, nàng thân là nữ nhi của Nạp Lan Hoàng Hậu, đã vượt qua khuôn phép của thế tục, những người đó… Sẽ có tư cách ra tay!
“Tiểu nha đầu kia không đến thăm ta, tốt hơn hết là ta nên đi thăm nàng một chuyến, để tránh tiểu không có lương tâm này quên mất ta.” Cửu Minh cong khóe môi, tạo ra một vòng cung nhỏ.

“Chi chít.”
Phong Như Khuynh mới bế quan xong đi ra, đã trông thấy một Linh Thố trắng nõn đáng yêu đứng trước mặt nàng, dùng móng thỏ nhẹ nhàng kéo ống tay áo nàng, đôi mắt to xanh thẳm kia như bảo thạch, vừa đáng yêu vừa hoạt bát.
“Hửm? Ngươi đã lên tới nhị giai cao cấp rồi hả?” Trong mắt Phong Như Khuynh hiện lên sự kinh ngạc.
Linh dược kia không chỉ có tác dụng với con người, mà đối với linh thú cũng có tác dụng cực lớn.
Vốn dĩ cấp bậc của Linh Thố rất thấp, ban đầu chỉ là Linh thú nhất giai Trung cấp, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, đã đạt đến nhị giai cao cấp…
Chỉ thiếu chút nữa, là có thể đột phá đến Tam giai.
Ánh mắt Phong Như Khuynh khẽ lóe sáng, từ trong không gian lấy ra một cây Tử La Tham tam giai, ném cho Linh Thố.
“Lấy ăn đi, ăn xong ngươi có thể đột phá lên Tam giai.”
Con Linh Thố này đã đến cạnh mức đột phá, chỉ cần mượn ngoại lực, có thể đột phá ngay.
“Chi chít.”
Củ cải siêu to khổng lồ.
Linh Thố hưng phấn nhận lấy Tử La Tham, trong mắt mang theo sự mừng rỡ như điên.
“Ngoài ra, kêu tất cả linh thú đến đây gặp ta, đoạn thời gian này ta quá bận, cũng không có thời gian kiểm tra thực lực của các ngươi.”
Nhưng mà, đây là bên trong phủ Công chúa, bất luận là linh dược hay thức ăn linh dược, đều có thể sử dụng vô hạn, có những thứ này đoán chừng thực lực của linh thú đột phá cực kỳ nhanh.
“Chi chít.”
Linh Thố kêu to một tiếng, ôm lấy củ cải siêu to khổng lồ của mình thoăn thoắt đi ra ngoài cửa.
Phong Như Khuynh duỗi thắt lưng, cất bước đi vào trong sân.
Trong chốc lát, tất cả linh thú đều biết Phong Như Khuynh gọi đến chạy vào, chật ních cả khu vườn…
Đại Địa Chi Hùng, Tử Điện Chồn, Phi Ưng, Hồng Hồ, Sư Thứu, Hồng Hồ, Tứ Tỉ Viên Hầu, hai con Linh Thố.
Trong đó yếu nhất, là hai con Linh Thố, nhị giai cao cấp.
Tử Điện Chồn, Phi Ưng, Tứ Tỉ Viên Hầu, đều đã đến tam giai sơ cấp, Sư Thứu, Hồng Hồ đều là tam giai trung cấp, mà Đại Địa Chi Hùng, vẫn nắm trùm, là tam giai cao cấp.
Nếu quá khó nhớ, chỉ cần nhớ Linh Thố là linh thú nhị giai, còn lại đều là tam giai.
“Xem ra các ngươi đã ăn không ít linh dược của ta rồi.” Phong Như Khuynh mỉm cười vuốt cằm.
Một câu này của nàng, làm nhóm linh thú đó sợ tới mức suýt chút nữa đã quỳ xuống đất.
Ngoại trừ Thiên Linh quả cố định mỗi ngày, trước kia Phong Như Khuynh cố ý mở một khu vườn, chỉ cần là linh dược được trồng ở đó, Lang quản gia đã dặn dò bọn nó, có thể tùy ý ăn.
Cho nên, chúng nó không có ăn vụng đâu nha.
“Các ngươi sợ cái gì? Có thể nâng cao thực lực là chuyện tốt, ta làm sao sẽ trách tội các ngươi,” Phong Như Khuynh lấy một vò linh tửu từ trong không gian ra, “Phi Ưng, ngươi đem vò linh tửu này đưa cho ngoại công, đã hai tháng rồi, linh tửu của ông ấy chắc uống cũng hết rồi, các thú khác ở lại, ta còn có lời khác muốn nói.”
Phi Ưng ‘hú’ một tiếng, nhận lấy linh tửu rồi bay lên trời, biến mất trong bầu trời xanh thẳm.
Đại Địa Chi Hùng cực kỳ thông minh đi lấy một cái ghế từ trong phòng ra cho Phong Như Khuynh, đặt ở trước mặt nàng.
Tứ Tỉ Viên Hầu bưng mâm trái cây, một tay cầm dĩa, một tay gọt vỏ, một tay kia thì đem trái cây bỏ vào trong miệng Phong Như Khuynh…
(Tấu chương hoàn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.