Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 234: Sống phải thấy người, chết phải thấy xác (3)




Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ
Hai Linh Thố nhảy vào vai Phong Như Khuynh, dùng móng vuốt nhỏ xoa lưng đấm lưng cho nàng…
Hồng Hồ trong ánh mắt đỏ bừng đầy phẫn nộ của chúng thú, giành trước nhảy vào trong lòng Phong Như Khuynh, giống như một cái chăn che trên đầu gối nàng.
Số linh thú còn lại đang cung kính chờ ở dưới, đợi nàng thuần hóa…

Khi Đường Ẩn dẫn Thiên Ngưng đi vào, đúng lúc thấy một màn quỷ dị như vậy.
Ánh mắt nàng trừng lớn, dùng ngón tay chỉ vào thiếu nữ trên ghế, kinh ngạc đến nỗi không thốt ra được lời nào.
Này… Đây là loại tình huống gì?
Gặp quỷ rồi!
Giờ phút này Phong Như Khuynh, giống như nữ vương, cao quý khí phách, quân lâm thiên hạ.
Không biết sao, gương mặt lạnh lùng, dáng vẻ lười biếng, thậm chí động tác liên tục cau mày của thiếu nữ, đều mạnh mẽ khắc vào ngực Đường Ẩn một phen.
Loại cảm giác này quá kỳ quái rồi.
Từ trước tới giờ nàng chưa từng như vậy, giống như là bị trúng tà…
"Ngươi lại tới nữa?" Nhìn thấy Đường Ẩn đang sửng sốt, Phong Như Khuynh nhướng mày, cười đến tùy ý, “Xem ra ngươi thật đúng là kiên trì với ta không ngừng, nếu không phải bởi vì ngươi là nữ nhân —— ta ngược lại sẽ hoài nghi ngươi có lòng quấy rối ta.”
Nha đầu kia, bối cảnh vững chắc, vậy mà lâu lắm rồi không làm gì, chỉ kiên trì không ngừng muốn vào phủ công chúa của nàng, đã bị nàng lùa ra ngoài nhiều lần, vẫn như cũ thừa dịp nàng không chú ý lại lẻn vào.”
“Ta..." Đường Ẩn phục hồi lại tinh thần, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, phẫn nộ trừng mắt về phía Phong Như Khuynh, "Người nào đối với ngươi ý đồ bất chính, ai đối với ngươi ý đồ bất chính chứ! Ta không phải loại người như vậy!”
Nàng rõ ràng là vì theo đuổi quốc sư nên mới đến, mới không thèm có ý đồ bất chính với một nữ nhân.
"À…," Phong Như Khuynh lạnh nhạt lên tiếng, "Hùng Nhất, ném các nàng ra bên ngoài."
"Hống!"
Hùng Nhất gầm lên một tiếng, tiến lên, xách vạt áo Đường Ẩn cùng Thiên Ngưng lên, không chút khách sáo thoải mái đi đến cạnh tường của tiền viện, quăng bọn họ ra ngoài rồi ngoan ngoãn quay về phục mệnh.
Bên ngoài tường,  Đường Ẩn có chút ủ rũ ngồi xổm xuống, niết cái miệng nhỏ: “Nữ nhân này sao dầu muối đều không vào chứ?”
Thiên Ngưng kéo Đường Ẩn từ dưới đất lên: “Tiểu thư, nếu không, người cứ thừa nhận mình có ý đồ bất chính với nàng ta đi.”
Đường Ẩn: "..."
Thiên Ngưng cảm thấy biện pháp của mình là tốt nhất, nàng ta tiếp tục khuyên nhủ: “Tiểu thư, chúng ta chỉ cần vào được phủ công chúa trước là được rồi, mỹ nhân kế của người với nàng ta rõ ràng là không có tác dụng, không bằng… Người trực tiếp yêu thương nhung nhớ, nàng ta ôm người vào lòng, người nói nàng ta đã chạm vào thân thể người thì phải để người ở lại.”
“Được không?” Hai mắt Đường Ẩn sáng rực, “Thiên Ngưng, sao ngươi lại thông minh như vậy chứ?”
Thiên Ngưng đắc ý ngẩng cao đầu: “Đó là đương nhiên, ta vì tiểu thư đã đọc vô số sách về tranh đấu tâm kế, vì để tiểu thư có thể ở lại.”
“Ta đây phải làm thế nào Phong Như Khuynh mới có thể ôm ta?”
“Chuyện này đơn giản, ta nhìn trong sách có nói, chỉ cần người giả bộ như mình bị trượt chân, chắc chắn nàng ta sẽ đỡ lấy người, người có thể ở lại, sách nói chắc chắn không sai.”
Hai mắt Đường Ẩn càng sáng hơn.
Biện pháp này hay!
Bất kể thế nào, nàng phải vào được phủ công chúa! Dù cho phải dồn hết cả trí tuệ cả đời nàng ra dùng!
Dường như Đường Ẩn đã nghĩ đến Phong Như Khuynh dùng kiệu tám người khiêng mời nàng vào phủ, nàng nhịn không được nở một nụ cười gian, khóe miệng nâng lên một độ cong âm hiểm.

Ở trong hậu viện, Phong Như Khuynh thấy mấy Lolita kia không tới làm phiền nàng, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, có chút đau đầu mà xoa xoa huyệt thái dương.
“Phải làm thêm vài pháp trận lừa gạt nữa mới được.”
Nha đầu kia không làm gì, nàng sẽ không làm gì quá đáng, nhưng dù sao ở thế giới này có quá nhiều nguy hiểm, không thể không có lòng phòng bị người khác.
(Tấu chương hoàn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.