Editor: Súp Lơ.
Beta:
Mấy linh thú tam giai này không biết Tuyết Lang lừa ở đâu tới, đi theo nàng ngày lành còn chưa có đã phải đối mặt với nguy hiểm thế này.
"Tuyết Lang, lát nữa ngươi dẫn chúng nó đi thôi, ta sẽ ngăn cản hắn."
Tuyết Lang gào một tiếng, dường như nó đang phản bác lại lời Đường Tư nói.
Nó đường đường là con đầu đàn, tuy cũng rất sợ chết, nhưng nếu không vì Thiên Linh Quả thì... Phì, nó là vì mang nặng trọng trách và sứ mệnh trên vai, nó tuyệt đối sẽ không bỏ mặc Đường Tư để chạy trốn.
"Đường Tư à, ngươi không cần giãy giụa vô ích, Đường Sơn ta coi trọng thứ gì thì bằng mọi giá phải có được." Đường Sơn cười lạnh nói, "Mấy con tam giai linh thú khác tuy cấp bậc hơi thấp, nhi tử của ta không cần nhưng thủ hạ của ta còn chưa có linh thú làm tọa kị, mấy con này coi như là phần thưởng cho chúng."
Chỉ một câu đã tuyên bố chắc chắn vận mệnh của toàn bộ linh thú!
Sắc mặt Đường Tư càng khó coi hơn, nàng và Đường gia đã không còn nửa xu quan hệ, ấy thế mà đám người vô sỉ này vẫn không chịu buông tha cho nàng.
"Đường Sơn, Đường gia các ngươi hiện tại muốn trắng trợn cướp đoạt sao? Còn thưởng linh thú cho người khác?" Đường Tư nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: "Huống chi, các gia tộc lánh đời có quy định không được động thủ với ngoại giới, có phải ngươi đã quên rồi không?"
Đường Sơn cười lạnh đáp: "Trên người ngươi đang chảy huyết mạch Đường gia ta, đoạt được thứ tốt không những không nộp lên Đường gia mà ngược lại dám chiếm đoạt là của riêng, vốn đã có tội, ta chỉ lấy lại những thứ thuộc về Đường gia, có gì không thể?"
"Ngươi đừng quên, ta đã bị trục xuất khỏi Đường gia!"
"Thì có làm sao? Đến lúc đó ta nói ngươi là người của Đường gia, ai dám ngăn cản Đường gia ta dạy dỗ người trong tộc?" Đường Sơn vốn không hề bị dao động.
Hắn đi từng bước lại gần Đường Tư.
Hiện giờ Đường Tư đã không còn đường lui nữa.
Phía sau Đường Tư là những chiến hữu cùng chung hoạn nạn với nàng!
"Mấy linh thú này không phải thuộc về ta, ngươi có thể ra tay với ta nhưng nếu muốn động đến chúng thì nằm mơ đi!"
Đường Sơn lạnh lùng liếc Đường Tư bằng nửa con mắt, sự châm chọc bên khóe môi ngày càng rõ ràng hơn.
Thực tế ngay từ đầu hắn đã biết trên người tuyết lang kia đã bị hạ khế ước, lực lượng trên khế ước kia rõ ràng không phải của Đường Tư, nhưng chẳng sao cả, hắn tự có thủ đoạn để tiêu hủy khế ước đó.
Khi khế ước trói buộc biến mất thì con linh thú này chắc chắn thuộc về hắn.
"Đường Tư, ta mặc kệ bọn họ ở tục giới có thân phận gì nhưng có thể nhìn ra bọn họ là thủ hạ của ngươi, có mối quan hệ như vậy với ngươi thì ta có tư cách động thủ với tất cả các ngươi." Đường Sơn chậm rãi nâng tay lên, "Về phần mấy con linh thú này, chúng là của Đường gia hết!"
Oành!
Một luồng sức mạnh xông đến, hướng thẳng đến Đường Tư.
Ầm!
Một tiếng đụng nặng nề vang lên, cơ thể Đường Tư lui về sau mấy bước, lưng đánh mạnh lên thân cây cổ thụ phía sau.
Cổ họng có vị tanh ngọt, dường như muốn phun máu ra nhưng bị Đường Tư liều mạng nuốt xuống.
Ở trước mặt người Đường gia, cho dù phải chết Đường Tư nàng cũng không chịu nhận thua.
Đường Tư muốn giơ kiếm lên.
Nhưng trải qua nhiều ngày chạy trối chết, nàng đã cạn kiệt sức lực, ngay cả bàn tay cầm kiếm cũng đang run lên từng đợt.
Dù vậy Đường Tư vẫn nắm chặt đuôi kiếm, toàn thân tản ra một loại hàn khí tựa như lợi kiếm được rút ra khỏi vỏ, hướng về Đường Sơn.
"Hai mươi năm trước không ai chịu nghe ta giải thích một câu, tất cả mọi người đều đổ hết sai lầm lên đầu ta, mặc cho ta bị trọng thương vẫn muốn đuổi ta khỏi Đường gia tự sinh tự diệt!" Đường Tư khẽ cười ra tiếng, "Đường Tư ta chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Đường gia nhưng không một ai chịu tin ta..."
"Ngày đó như vậy, hôm nay cũng vậy, các người nói ta là phản đồ của Đường gia, ta đây hoàn toàn ruồng bỏ Đường gia. Hiện tại không phải Đường gia không cần ta mà là ta...Không cần Đường gia!"
(tấu chương hoàn)
[/size]