Editor: Hạ Gia.
"Này..." Phong Như Khuynh hơi chần chờ.
Trong lúc nàng đang còn lưỡng lự thì Hổ Tam Văn đã ngậm con non trực tiếp ném ra ngoài cửa động.
Tỏ ý, nếu ngươi không chịu thu nhận nó thì ta sẽ ném nó đi, xem như không có nó.
Phong Như Khuynh: "..."
Nếu không phải trước đó nhìn thấy hổ Tam Văn thương yêu con non như thế nào thì nàng đã hoài nghi phải chăng nó chỉ muốn kiếm cho hổ con một bảo mẫu chất lượng.
Phong Như Khuynh hiểu rõ hổ Tam Văn đang muốn dùng cách này để ép nàng nhận lấy hổ con biến dị.
Có lẽ ngay từ đầu hổ Tam Văn đã nhận ra nàng rất thích hổ con biến dị này, mà nó lại không có cách nào để báo ân nên chỉ có thể đem con cho nàng.
Phong Như Khuynh nhớ đến trước đây nguyên chủ đối tốt với Dung Quý Phi và Phong Như Sương như thế nào, đổi lại chỉ nhận được tổn thương thấu tim gan.
Mà lúc này, một con hổ Tam Văn lại dùng cách này để báo ân.
So với nhân loại, linh thú...đơn thuần hơn rất nhiều.
Trong nhận thức của chúng nó vĩnh viễn chỉ có hai loại người, một là loại người đối tốt với chúng, hai là loại tổn thương chúng, không còn loại nào khác.
"Ngươi muốn ta nhận nó thì ta sẽ mang nó đi. Ngươi không cần phải lo cho hổ nhỏ, ở nhà ta còn có rất nhiều linh thú có thể bầu bạn với nó, ta sẽ chăm sóc cho nó."
Đối với Phong Như Khuynh, nếu đã chọn giữ lại thì nàng sẽ dùng cả đời này để chăm lo bảo vệ cho hổ nhỏ.
Con hổ nhỏ này không phải là linh thú mà là...bằng hữu, là người nhà của nàng.
Kiếp trước, lúc em trai quyết định mang nàng rời khỏi ngôi nhà đó, hai người không có bất cứ thứ gì, chỉ có một bộ quần áo và con chó hoang nàng nhặt được.
Cho dù cuộc sống nghèo khổ nhưng hai người một chó chưa từng bỏ rơi nhau.
Nếu đã quyết định nhận nuôi thì chắc chắn phải bầu bạn đến cuối đời!
"Grao!"
Hổ Tam Văn biết ơn cọ đầu vào người Phong Như Khuynh, trong mắt đong đầy cảm động.
Nó đưa hổ non cho Phong Như Khuynh, một là vì báo ân, hai là nếu đi theo nhân loại này thì con nó sẽ không phải chịu khổ.
Nó tin tưởng nàng!
"Khuynh Khuynh---"
Bỗng nhiên một tiếng gọi kinh hoảng từ phía sau vang lên.
Lúc Phong Như Khuynh quay đầu lại vừa vặn liếc thấy Tần Thần bối rối đứng ở trước cửa động.
Sau đó là tuyết lang, đám thú, mọi người trong thiết huyết quân đoàn cùng đến ...
Con hổ Tam Văn kỳ lạ này chạy quá nhanh, bọn họ tìm kiếm quanh đó rất lâu mới thấy hang động này.
Nhất là nhìn thấy cảnh hổ Tam Văn cách Phong Như Khuynh gần trong gang tấc, trái tim Tần Thần đập nhanh đến mức muốn vọt lên cổ họng...
Vậy mà Phong Như Khuynh không sợ hãi chút nào, cười tủm tỉm chào hỏi với mọi người.
"Sao mọi người tới đây cả thế này?"
Trái tim nghẹn trên cổ họng, Tần Thần nhanh chóng đi đến trước mặt Phong Như Khuynh.
Hổ Tam Văn gầm nhẹ, trong mắt ẩn chứa ý cảnh cáo.
Nó chỉ tin tưởng Phong Như Khuynh, không bao hàm những nhân loại khác.
"Mẫu hổ, đừng dọa bằng hữu của ta sợ." Phong Như Khuynh vỗ về đầu hổ Tam Văn, nhíu mày nói.
Hổ Tam Văn: "..."
Mẫu hổ? Cái quỷ gì thế?
Nhưng nó cũng nghe lời giảm bớt ý lạnh trong mắt, không bày sắc mặt khó coi với đám người kia nữa.
Trái tim Tần Thần cuối cùng cũng tụt xuống.
"Khuynh Khuynh, ngươi không sao chứ? Có bị thương không?"
Phong Như Khuynh cười tủm tỉm, đáp: "Không sao đâu, hổ Tam Văn này rất ngoan, sẽ không hại ta."
Rất ngoan?
Đây...đang chỉ linh thú ngũ giai?
"Ngaooo!"
Tuyết lang mới chạy từ phía sau đoàn người ra trước, liếc thấy một nhóc hổ nhỏ nhỏ mềm mềm nằm trên đùi Phong Như Khuynh, nó nổi giận gầm lên với hổ con.
Tiểu tạp chủng ở đâu chui ra dám đến giành chủ nhân với nó!
(tấu chương hoàn)