Thời gian chậm chạp trôi qua, ánh mắt mọi người đều dồn về phía sân khấu.
- Phải chăng người Mĩ cũng có người từng nghiên cứu đề tài này, cùng nghiên cứu một loại bệnh nên kết quả hơi giống nhau phải không?
Khi toàn trường yên lặng, một giọng nói trong trẻo vang lên từ một người đến từ trường đại học Kim Lăng.
Người vừa nói chính là một cô gái nhỏ nhắn, cao chưa đến mét sáu. Mặt cô có vẻ lo lắng. Trương Dương từng gặp cô bé này, đây chính là cô gái ngồi ở hàng ghế trước trên xe của Quách Vĩ Á.
- Tôi nói là có khả năng này.
Cô gái lại bổ sung một câu, lời của cô khiến nhiều người đều nhíu nhíu mày.
- Loại khả năng này không phải là không có, nhưng vô cùng nhỏ, anh ta vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.
Vị chuyên gia đặt câu hỏi lúc trước lạnh lùng nói một câu, cô gái lập tức cúi đầu, không dám nói nói nữa.
Cô nàng này là bạn gái của Quách Vĩ Á. Khi mọi người đều phản đối Quách Vĩ Á, chỉ có cô đứng dậy, những điều khác thì không nói, chỉ cần xem xét điểm này thì cô bé này đã rất khá rồi.
Quách Vĩ Á có vẻ cảm động ra mặt, tiếc là câu nói kia của chuyên gia lập tức lại làm cậu ta bắt đầu đổ mồ hôi.
Cậu ra vốn không có bạn bè gì du học ở Mỹ nhưng có bạn du học ở Anh, Pháp, Ca-na-đa. Chỉ riêng ở Mỹ là không có bạn bè hay người quen gì.
Trong lòng cậu ta lúc này đang hối hận, sao lại nhắc đến nước Mĩ làm gì, bây giờ nghĩ nát óc mà vẫn không ra.
Cậu ta thật sự ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần nói ra được tên một người và tên một trường học là có thể cho qua được. Nhưng những chuyên gia này đều có nhiều năng lực, chỉ cần một cú điện thoại là biết ngay cậu ta nói thật hay là nói dối.
- Tôi… tôi không nghĩ ra!
Một lúc sau, Quách Vĩ Á mới nói ra một câu đứt quãng.
Mọi người đều sửng sốt, vị chuyên gia kia trừng mắt lên, lạnh lùng nói:
- Không nghĩ ra? Anh cho rằng chúng tôi đều ngốc như anh sao, hay là chúng tôi đều chỉ là những kẻ ngốc?
Vị chuyên gia này hơi nặng lời, trực tiếp trách mắng Quách Vĩ Á.
Cậu ta không muốn trút giận lên Trương Dương mà chỉ là người tức quá hóa nói bừa. Đây là nơi giao lưu học hỏi, có thể nói là một nơi rất nghiêm trang.
Nói dối ở đây, dù là đả kích đối thủ cạnh tranh cũng là một hành vi không được phép.
- Tôi… tôi thật sự không nghĩ ra!
Quách Vĩ Á càng toát nhiều mồ hôi hơn, không dám thừa nhận mình đã nói dối, chỉ có thể chống chế như vậy.
- Hiệu trưởng Tư, anh hãy xử lý chuyện này đi, nhưng tôi hi vọng có thể nhìn thấy sự công bằng chính trực trong buổi giao lưu hôm nay.
Vị chuyên gia này không để ý đến Quách Vĩ Á nữa mà quay người lại, nói với một người đàn ông chừng năm mươi tuổi.
Trông người đàn ông này rất gầy, mắt đeo kính có vẻ như một giáo sư.
Ông ta cũng chính là Phó hiệu trưởng Tư Thiệu Huy của Viện y học Đồng Tế, cũng là tổng phụ trách của hoạt động lần này.
- Viện trưởng Hoàng, anh yên tâm. Tôi biết đang xảy ra chuyện gì, nhất định tôi sẽ làm anh hài lòng.
Tư Thiệu Huy vội vàng gật đầu, nói rất lịch sự.
Viện trưởng Hoàng , người vừa hỏi Quách Vĩ Á không phải là một nhân vật tầm thường.
Ông ta là Phó viện trưởng của tỉnh Hàng Châu, cũng là một trong những chuyên gia đến đây lần này, là một trong những người có địa vị cao nhất. Nếu không phải là ông ta quen biết Tư Thiệu Huy thì nhất định không thèm động chạm đến ông này.
Cũng chỉ có ông ta dám không khách khí với Tư Thiệu Huy như vậy. Nói chuyện như thế, dù là nói gì đi chăng nữa thì Tư Thiệu Huy cũng là Phó hiệu trưởng của một trường đại học danh tiếng, địa vị cao hơn người khác khá nhiều.
- Học trò Quách Vĩ Á, mặc kệ trò quên thật hay giả vời quên, hi vọng trò có thể thành thật nói cho chúng tôi biết rằng có phải thật sự trò từng nghe được nội dung đề tài nào tương tự như vậy không? Nếu vậy thì trò hãy bổ sung thêm một số nội dung. Tôi cho rằng cứ cho là nước ngoài có sự nghiên cứu trùng hợp như vậy nhưng các nội dung không thể giống nhau toàn bộ được.
Tư Thiệu HUy quay người, nói với Quách Vĩ Á trên khán đài.
Đây cũng là cơ hội cuối cùng mà ông ta dành cho Quách Vĩ Á. Nếu cậu ta không nói sai thì lần này có thể nói rõ hơn, nhưng nếu cậu ta nói dối thì Tư Thiệu Huy sẽ xử lý không nương tay.
Mồ hồi trên trán Quách Vĩ Á càng túa ra nhiều hơn, nhiều sinh viên bên dưới đều phát hiện ra điều này.
Quách Vĩ Á không kìm nổi liền lau mồ hôi, chậm rãi nói:
- Tôi… tôi thật sự không nghĩ ra!
- Được rồi, trò Quách Vĩ Á hãy xuống phía dưới từ từ mà suy nghĩ, nghĩ cho thật kĩ rồi tiếp túc tham gia sự kiện này.
Tư Thiệu Huy phẩy phẩy tay một cách dứt khoát, ông ta đã cho đối phương cơ hội nhưng Quách Vĩ Á không muốn thì ông ta cũng không còn cách nào.
Ông ta cũng nể mặt trường Kim Lăng mà không đuổi thẳng sinh viên này ra ngoài. Nhưng kết quả cũng không khác là mấy, nếu Quách Vĩ Á không đưa ra được lời giải thích hợp lý thì sẽ không được tiếp tục tham gia hoạt động.
Nhìn dáng vẻ của của cậu ta, đa phần mọi người đều biết rằng không cậu ta không thể giải thích được đấy.
Điều này cũng có nghĩa là vừa nãy cậu ta đã vu cáo Trương Dương, cố ý nói Trương Dương gian dối, nghi ngờ sao chép lại của người khác.
Cậu ta làm như vậy cũng có thể nói là hại người hại mình, cho dù Trương Dương không có thành tích thì cậu ta cũng chẳng thể đứng đầu. Đến lúc đó, người có được thành tích tốt nhất vẫn là người của trường Đồng Tế.
Những gì cậu ta đã làm khiến một số người thấy khó hiểu.
Quách Vĩ Á mặt trở nên xanh xám, từ từ đi xuống khỏi khán đài, chưa về đến chỗ ngồi đã bị dẫn ra một lễ đường.
Cậu ta đã không còn tư cách tg hoạt động, tất nhiên không thể ở lại đây được nữa.
- Thầy Uông, em muốn đi xem một chút.
Bạn gái của cậu ta, cô gái lúc nãy đã lên tiếng ủng hộ cho cậu ta nhỏ giọng nói với Uông Kim Huy một câu, cô bé khá lo lắng cho Quách Vĩ Á.
- Không được đi, ngồi xuống!
Uông Kim Huy trừng mắt nói, cô bé bị dọa sợ quá, lập tức ngồi thẳng người.
Uông Kim Huy là lãnh đạo của học viện, cũng là người cô không dám đắc tội nếu không sau này sẽ gặp rắc rối to.
Lúc này Uông Kim Huy cũng xanh cả mặt lại, việc Quách Vĩ Á bị gạt ra khỏi hoạt động khiến cho không chỉ mình ông ta mà toàn bộ trường đại học Kim Lăng đều thấy mất mặt.
Hơn nữa còn là mất mặt trước trường đại học Trường Kinh, đây càng là điều khiến ông ta không thể chấp nhận được.
Bây giờ ông ta đang rất hối hận vì đã để Quách Vĩ Á lên khán đài diễn thuyết. Nếu đổi lại là người khác, thành tích dù có kém hơn một chút nhưng cũng sẽ không xảy ra kết quả như vậy.
Sau khi Quách Vĩ Á bị đuổi ra ngoài, hoạt động vẫn còn tiếp tục.
Tiếp theo là phần trình bày của các sinh viên trường khác. Họ diễn thuyết rất tốt, được vỗ tay nhiệt liệt nhưng có phần hơi cứng nhắc, không thể so sánh được với sinh viên của trường Đồng Tế lúc đầu và càng không thể so bì được với Trương Dương.
Trên khán đài vẫn tiếp tục diễn thuyết nhưng các chuyên gia bên dưới đặt câu hỏi ít hơn nhiều.
Bọn họ đều nghĩ đến đề tài vừa rồi của Trương Dương. Nếu Viện Trung y được phê duyệt thì nhất định đề tài này sẽ được đưa vào thực tiễn, trong đó có rất nhiều điểm đáng để cho họ học tập.
Nhất là mấy vị chuyên gia của phương diện bệnh tật nào đó chỉ ước rằng buổi hoạt động này lập tức kết thúc để có thể dễ dàng đi tìm Trương Dương đi nghiên cứu thảo luận một chút, hoặc là tạo dựng quan hệ với hắn. Gặp được nhân tài không thể thiếu như Trương Dương, bọn họ đều muốn thử xem mình còn hi vọng tham gia nghiên cứu đề tài này được nữa hay không.
Nếu như người phụ trách đề tài này là lãnh đạo Tam Viện thì bọn họ tất nhiên không còn chút hi vọng nào. Tam Viện nhất định sẽ dùng người của chính mình, nhưng người phụ trách chính là Trương Dương. Hơn nữa Trương Dương cũng nói rằng hắn không có quan hệ gì với Tam Viện nên bọn họ còn có thể cố gắng tranh thủ một chút.
Nếu thật sự được tham gia nghiên cứu đề tài này, chưa cần nói đến lợi ích thu được về tiền bạc sau khi thành công mà chỉ cần có được danh tiếng cũng đủ lắm rồi. Chỉ cần nghiên cứu thành công, bọn họ mỗi người đều có thể thăng tiến nhanh chóng, trở thành những chuyên gia quyền uy nhất.
Sau này dù có ở bất kì đâu, bọn họ cũng có thể tự hào đi nói rằng bọn họ cùng tham gia hoàn thành đề tài này. Loại bệnh tật này là do bọn họ cùng nghĩ ra cách chữa trị đấy.
Vinh quang như vậy đủ hấp dẫn bọn họ rồi, cho dù biết rõ hy vọng không lớn, cũng phải đi thử xem, nếu không sẽ rất có lỗi với bản thân, sau này cũng phải hối hận.
Diễn thuyết của Trương Dương và Quách Vĩ Á đều làm thời gian bị trễ lại một chút. Nhưng việc Quách Vĩ Á rời khỏi hoạt động cũng tiết kiệm một chút thời gian, buổi giao lưu vẫn kết thúc đúng giờ như thời gian dự kiến. Những người diễn thuyết tiếp theo đều không có vấn đề gì.
Buổi chiều hoạt động vừa mới tuyên bố chấm dứt, Tư Thiệu Huy liền cười ha hả đi đến chỗ ngồi của đại học Trường Kinh.
Trương Dương còn trẻ như vậy mà đã có tài như thế thật đáng để người ta chú ý.
Ông ta cũng muốn thử xem sau khi Trương Dương tốt nghiệp có thể lôi kéo hắn về trường học của mình không, dù Trương Dương muốn tiếp tục học lên cao làm nghiên cứu sinh hay đảm nhiệm giảng dạy thì trường ông ta sẽ đều đồng ý bật đèn xanh cho hắn.
Khả năng lôi kéo được Trương Dương cũng không phải là không có.
Dù nói như thế nào thì Đồng Tế cũng là một trường đại học nhất nhì trong nước. Nếu Trương Dương đến đó, có thành tích tốt thì trường học của bọn họ có thể hưởng cùng một phần vinh quang rồi.
Thậm chí ông ta còn đang nghĩ xem đưa ra điều kiện gì để thuyết phục được Trương Dương.
Tiếc là ông ta mới chỉ đi được hai bước thì nụ cười trên mặt liền tắt ngấm.
Người có cùng suy nghĩ như vậy không chỉ có riêng mình ông ta. Các chuyên gia của các bệnh viện lớn cũng muốn lôi kéo Trương Dương về đó, ngoài ra còn có một số lãnh đạo của các trường đại học khác đều muốn duy trì sự ưu việt của mình, các chuyên gia này đều không để ý đến hình tượng của mình nữa rồi.
Vừa tuyên bố kết thúc hoạt động, các chuyên gia này như ong vỡ tổ phóng đi tìm Trương Dương, chỉ sợ sẽ đến muộn thì không còn chỗ nữa.
Gần như trong chớp mắt, các chuyên gia này đều vây lấy Trương Dương, chen chúc đến nỗi các sinh viên khác đều không chen đi ra ngoài được.
Cảnh tượng này cũng làm cho rất nhiều người đều xem ngây người.
Khi kết thúc hoạt động buổi sang, từng có một số sinh viên đi tìm các bác sĩ cgã này hỏi ý kiến hoặc kí tên, xây dựng quan hệ. Các chuyên gia này phần lớn đều chỉ mỉm cười, rất ra dáng là những người chuyên nghiệp.
Thế mà lúc này, bọn họ lại thể hiện một mặt mà sinh viên chưa bao giờ ngờ tới, thậm chí còn tùy tiện hơn cả sinh viên rất nhiều.
- Trương Dương, a, chớ đẩy tôi!
- Học trò Trương có thời gian không, chúng ta hãy nói chuyện riêng một chút đi.
- Trương Dương, đến bệnh viện của chúng tôi đi. Chúng tôi sẽ cho cậu vào biên chế chính thức, sau này đường thăng tiến của cậu sẽ rộng mở. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.vn
Các chuyên gia này dù lại gần được hay không lại gần được đều hô to lên, dáng vẻ của bọn họ làm không ít người thấy sợ hãi.
Ngay cả Trương Dương lúc này cũng đang ngây dại cả người ra, không ngờ những chuyên gia này lại điên cuồng đến như thế. Hắn vẫn xem thường ảnh hưởng của một đề tài như vậy.
Làm ầm ĩ một hồi, cuối cùng dưới sự chỉ đạo của Tư Thiệu Huy, Trương Dương mới coi như thoát khỏi bàn tay ma của những chuyên gia này.
Sau khi rời khỏi, hắn lập tức quay trở về khách sạn. Tiếc là những chuyên gia này vẫn chưa từ bỏ hi vọng, lại cùng nhau đuổi tới khách sạn, buộc Trương Dương không còn cách nào, chỉ có thể trốn vào Long Phong trước.
Những người đó tìm không thấy Trương Dương, lúc này mới dừng lại. Bọn họ lại kéo nhau đi tìm Chu Đạo Kỳ, hỏi thăm tình hình của Trương Dương.
Bọn họ không ngừng hỏi, thái độ rất nhiệt tình, khiến Chu Đạo Kỳ cuối cùng có thể trải nghiệm một cảm giác sảng mà không khoái. Trương Dương có thể trốn, nhưng ông ta thì không thể, chỉ có thể bình tĩnh ở đó mà giải thích cụ thể, chi tiết.