Ninh Vân nghĩ như thế thì đi tìm Chiêu Vũ Đế.
Chiêu Vũ Đế đang ở trong thư phòng phê duyệt tấu chương, hắn nghe thấy Ninh Vân đến tìm mình thì mời nàng ta vào.
Hắn cũng không thích cô con gái này lắm, cảm thấy thỉnh thoảng nàng ta quá tùy hứng.
Nhưng dù sao cũng là con gái mình, không thể không thương.
Ninh Vân vừa đi vào đã mách lẽo: “Phụ hoàng, con phát hiện Thần vương phi đi tới Chu Vân Cung”
Chiêu Vũ Đế nghe Ninh Vân nói thế thì nhíu mày với vẻ không vui.
“Đang yên đang lành tự dưng con quan tâm tới Thần vương phi làm gì? Nàng ấy là Tứ tẩu của con, con không nên cứ nhằm vào nàng y như thế”.
“Con không có nhằm vào nàng ta, là nha hoàn của con tận mắt nhìn thấy nàng đi về phía Chu Vân Cung có mỗi một mình. Trời đã tối, một mình nàng ta đi tới chỗ đó làm gì”.
Ninh Vân nói với vẻ mặt giận dỗi: “Hơn nữa nàng ta còn chẳng dẫn nha hoàn theo, chuyện này không bình thường. Phụ hoàng, lỡ đâu có người làm loạn, lén lút dây dưa với người đàn ông khác thì chẳng khác nào là làm hỏng danh dự của Hoàng tộc cơ chứ.”
“Hỗn xược, sao có thể nói bậy như thế hả. Một công chúa chưa lập gia đình như con sao lại có thể nói ra những lời như thế này, hơn nữa đối phương còn là chị dâu của con!”
Ninh Vân không vui: “Chính là vì nàng ta là chị dâu của con nên con mới phải trông chừng dùm cho tứ ca. Cũng không phải trước kia chưa từng xuất hiện chuyện tương tự, Triệu Khương Lan cũng chẳng phải loại người đàng hoàng gì cho cam, lỡ như nàng ta làm gì quá đáng thì tứ ca sẽ đáng thương lắm”.
Chiều Vũ Đế nghe nàng ta nói mà mất cả kiên nhẫn: “Đến cùng con muốn làm gì.”
“Con muốn phụ hoàng đi với con tìm tòi thực hư. Chẳng lẽ ngài không tò mò đến cùng nàng ta đang làm cái gì ư?”
“Một ngày trẫm bạn một ngày trăm công ngàn việc, còn rất nhiều chuyện chưa xử lý, làm gì có thời gian. Con đi nói với mẫu hậu là được.”
Ninh Vân kéo tay Chiêu Vũ Để mà nũng nịu: “Phụ hoàng, mẫu hậu luôn luôn không thích con, hơn nữa ngài ấy đối xử với Thần vương phi tốt như thế, tất nhiên là sẽ đứng về phía Thần vương phi rồi. Xem như ngài đi giải sầu một chút đi mà, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn thì sao?”
Chiêu Vũ Đế bị Ninh Vân làm phiền nên cũng có chút thắc mắc.
Hắn bất đắc dĩ buông tấu chương xuống rồi để cho người hầu chuẩn bị đi Chu Vân Cung.
Trong Chu Văn Cung, Triệu Khương Lan đang bàn bạc với Hồng Vân mấy giờ dậy và con đường đi ra khỏi cung.
Bởi vì xe ngựa của vương phủ không thể đi thẳng đến cổng điện Tử Tiêu, hai người phải ra tới cửa Thần Hổ mới có thể lên xe.
Đang nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên có một thị vệ vào bẩm báo: “Vương phi, không xong rồi, Hoàng Thượng và Công chúa Ninh Vân đang đi về phía này.
Triệu Khương Lan trừng to mắt: “Ngươi có nhầm không đó.”
Nhưng nàng vừa nghe tới tên Ninh Vân thì dường như đoán được điều gì.
Chắc chắn là nàng ta vô tình phát hiện được mình đi về phía này nên suy nghĩ lung tung.
Công chúa điêu ngoa bốc đồng kia chắc kiếp trước có thù hằn gì với mình đấy nhỉ!
Triệu Khương Lan cắn răng một cái, nàng biết mình không trốn được.
“Nương nương các người nói sao?”
Hai thị vệ này đều là do Sơ phi sắp xếp canh chừng ở đây, trước đó là vì theo dõi Hồng Vân không cho nàng ấy chạy lung tung.
Nhưng theo lẽ thường thì bọn họ không nên có mặt ở đây.
“Một người khác đã đi thông báo cho Sơ phi nương nương rồi.”
Triệu Khương Lan nhìn chằm chằm vào hắn rồi nói: “Vậy bây giờ người ở đây nên giải thích như thế nào đây?”
Đúng là không nói rõ được.
Có một thị vệ ở đây, Vương phi cũng ở đây, còn có một cô gái không biết chui từ đầu ra.
Triệu Khương Lan đành phải nói: “Ngươi đi ra ngoài trông chừng trước, không nên vào trong.”