Thăng Chức Toàn Diện

Chương 32: Kết thúc – Màn 1




“Dáng vẻ anh nhìn thấu tôi, tôi cũng siêu sùng bái”
“A?”
Viên Thiển lại lùi một bước.
“Chỗ không tốt của tôi anh cũng biết, không ai dám nói, anh lại dám, tôi siêu hài lòng”
Viên Thiển còn muốn lùi lại, nhưng lưng đã đụng phải bàn làm việc.
“Anh có sửa không?”
“Sửa sửa sửa! Sửa ngay đây!”
Lâm Thâm liền chụp lấy cổ tay Viên Thiển, nhìn dáng vẻ anh không thể làm gì, phản kháng cũng đánh không lại, trong lòng Lâm Thâm siêu thoải mái.
Giống như thất vọng bị từ chối đều được bù đắp.
Mãi đến khi tiếng gõ cửa của Amanda vang lên: “Sếp Viên…ngài hẹn ăn trưa với giám đốc tiêu thụ và PR của ô tô XX, ngài còn nhớ không ạ?”
Viên Thiển nghe xong, lập tức đứng dậy cái “Đùng ——“
“Tôi có việc! Tôi thật sự có việc!”
“Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi”. Ngón tay Lâm Thâm với qua, Viên Thiển lập tức gạt móng vuốt ma quỷ của hắn, lại bị kéo cà vạt.
“Tôi chỉnh lại cổ áo cho anh. Anh tránh né cái gì”
Lâm Thâm hơi nghiêng mặt sang bên, giúp Viên Thiển vuốt phẳng cổ áo dúm dó, chỉnh lại nút thắt cà vạt.
Lông mi của hắn vốn dài, nhìn từ góc độ này cũng cảm thấy đường nét xương lông mày của hắn mềm mại xinh đẹp.
Viên Thiển không thể nhìn tiếp nữa, quay sang chỗ khác.
Tên nhóc này sẽ ỷ vào nhan sắc mà hành hung mất!
“Tôi đưa anh đi”. Lâm Thâm nói.
“Gì cơ?” Viên Thiển trợn to mắt, tôi muốn yên tĩnh một lát!
“Anh đi gặp người của ô tô XX, là muốn bàn hợp đồng đại diện cho bọn tôi đúng không? Nếu thế, để chính chủ tôi đi cùng, có vấn đề gì đâu”. Lâm Thâm nâng cằm Viên Thiển lên.
“Đừng làm rộn”. Viên Thiển mau chóng rời khỏi ghế sô pha, cầm cặp công văn đi ra ngoài.
Nhưng Lâm Thâm như hình với bóng, Viên Thiển muốn nhốt hắn ngoài cửa thang máy cũng không thành công.
“Như vầy nguy hiểm lắm đấy giám đốc Viên à”
Còn thứ gì nguy hiểm hơn cậu không?
Vừa ra khỏi cửa thang máy, vào hầm để xe, Viên Thiển bước đi như bay tới thẳng chỗ xe mình.
“Nhanh nhanh nhanh! Lái xe đi!”
“À, vâng! Ấy, Lâm Thâm cũng đi cùng sao?”
Lão Vương không rõ lại còn chờ Lâm Thâm lên xe!
Viên Thiển bụm mặt mình!
“Chốt cửa! Chốt cửa! Chốt cửa!”
Mắt thấy Lâm Thâm sắp mở cửa xe, trên môi hắn còn mang theo nụ cười nhạt.
Viên Thiển mới đầu tưởng thằng nhãi súc sinh này nếu cả đời chưa từng vấp ngã thật, lúc này hẳn phải tức đến giơ chân mới đúng! Làm sao mà hắn sấn tới như chưa có gì xảy ra thế?
Viên Thiển dùng sức giữ chặt cửa xe, nhưng mà sức của Lâm Thâm là tuyệt đối, lúc giật cửa ra, Viên Thiển tí nữa thì bổ nhào.
Lâm Thâm trực tiếp bước vào trong, đầu Viên Thiển liền đâm sầm vào người đối phương.
Hệ thống, tao muốn đổi điểm, tao không yêu cầu xa vời, khiến Lâm Thâm xuống xe là được!
Hệ thống: Vượt quyền hạn hệ thống.
Đây chắc chắn là bug! Anh phải phản hồi! Anh nhất định phải phản hồi!
Lâm Thâm tiến vào, rất quy củ ngồi thẳng người: “Lão Vương, lái xe được rồi”.
Tư thế ngồi của hắn đoan chính, cách Viên Thiển một khoảng không gần không xa.
“Nếu cậu biết tôi đi bàn hợp đồng đại diện cho các cậu, cậu có thể… thành thật chút đi quay phim truyền hình không?”
“Trước đó toàn là nhìn anh bàn chuyện hợp tác với người khác qua điện thoại, lần này tôi muốn nhìn tận mắt, không được sao?” Lâm Thâm nhìn về phía Viên Thiển rất nghiêm túc.
“Cậu xác định là tận mắt?”
“Tôi cam đoan không táy máy”
Lão Vương đang lái xe nhịn không được khụ một tiếng.
“Tôi cũng đã bảo là còn nhiều thời gian, sẽ không ép anh. Nhìn cái là biết tâm lý yêu đương của anh yếu đuối, thất tình phát là muốn nhảy sông. Anh còn căng thẳng cái gì?”
Viên Thiển hết nói nổi, thế là có ý gì hả?
Cứ như Viên Thiển anh đảo ngược với Lâm Thâm bị từ chối ấy!
Nhưng mà Lâm Thâm thật sự an phận rất nhiều, điều này cũng làm cho trái tim Viên Thiển dần dần bình ổn.
Dù Lâm Thâm không phải loại hình anh thích, nhưng Viên Thiển vẫn cảm ơn hắn tận đáy lòng.
Bất luận là tình yêu hay là lòng chiếm hữu, tiền đề đều là tán đồng hoặc thưởng thức.
Bọn họ tới trụ sở chính Châu Á của ô tô XX, một tòa nhà cực kỳ kiên cố. Lúc Viên Thiển tới nơi, Amanda cùng đại diện bộ phận PR và bộ phận pháp lý của công ty đều đã đến.
Mà Viên Thiển đối mặt với đại diện của ô tô XX, ngoài hai người chịu trách nhiệm marketing và PR là người Trung Quốc, một người khác nhìn rất có quyền lên tiếng là người nước ngoài.
Viên Thiển tuyệt đối có chuẩn bị mà đến, năng lực biểu hiện truyền thông, fanbase, sức kêu gọi thị trường gần nhất của Dark Fringe, đều phân tích tất cả một lượt, lại còn phù hợp với dòng sản phẩm xe ô tô XX được thiết kế dành cho giới trẻ.
Viên Thiển có thể cảm nhận được ánh mắt mang theo tán thưởng nhiệt liệt của Lâm Thâm tập trung trên người mình.
Nội tâm tức khắc trở nên vô cùng tự tin.
Mới đầu phiên dịch viên bên Viên Thiển còn câu thông với người nước ngoài kia, nhưng người nước ngoài lại tuôn ra vài câu tiếng Đức.
Ngay lúc đó, Viên Thiển mở miệng, trực tiếp nói tiếng Đức với người nọ, thổi phồng Dark Fringe đến mức trên trời có dưới đất không. Bất kể là đội ngũ bên Viên Thiển, hay là hai vị quản lý cấp cao bên phía người Đức đều trở thành vật trang trí.
Nụ cười trên mặt người Đức vẫn luôn thờ ơ càng lúc càng rõ ràng, ngay cả tư thế ngồi cũng càng lúc càng thả lỏng theo.
Cuộc trò chuyện sau đó đã không còn là ô tô XX, mà là công nghiệp Đức, tiếp đó là cách làm việc của người Đức, thậm chí người Đức còn mời Viên Thiển sang Đức nghỉ phép.
Cuối cùng, người Đức cười hỏi Lâm Thâm: “Muốn lái thử Coupé của chúng tôi không?”
Lâm Thâm mỉm cười, trong sự trầm ổn còn mang theo chút bày mưu tính kế, hắn đáp bằng tiếng Đức chuẩn: “Rất sẵn lòng”.
Viên Thiển ngẩn ra, anh không ngờ Lâm Thâm thế mà cũng biết tiếng Đức.
Như vậy ban nãy anh nói với người Đức Lâm Thâm có sức quyến rũ nhường nào, giơ tay nhấc chân đều có phong độ, chẳng phải hắn đều nghe thấy hết sao?
Bọn họ lái thử xe trên đường, Viên Thiển nhịn không được hỏi: “Cậu biết tiếng Đức à?”
Lâm Thâm như có thâm ý nhìn về phía Viên Thiển: “Tôi chỉ biết mỗi câu đó thôi”
“Cậu chỉ biết mỗi câu đó? Thế cậu biết đối phương nói gì với cậu không?”
“Tôi chỉ biết câu đấy thôi, mà anh thì hoàn toàn thông thạo tiếng Đức. Đúng là vượt dự đoán của tôi… Chủ nhiệm Viên, ba ba Viên à, anh bây giờ là anh trai kho báu trong lòng tôi đấy. Anh còn cái gì mà tôi không biết nữa?”
Viên Thiển chỉ lườm Lâm Thâm một cái, lại bị ánh mắt thưởng thức thậm chí quyến luyến say mê không chút che giấu của hắn chế ngự.
Anh khụ một tiếng, nhưng lỗ tai đã đỏ lên.
“Tôi cảm thấy không phải mình thích anh nữa, mà là ngưỡng mộ ấy”
Lâm Thâm cố ý nói vào lỗ tai đã đỏ lên của anh.
Đã rất nhiều năm không có ai nói chuyện với anh bằng sự chờ mong sùng bái như thế, Viên Thiển cũng sắp quên mình cũng từng là con nhà người ta.
Lại càng không cần phải nói, Lâm Thâm còn là một chàng trai trẻ tuổi xuất chúng như vậy.
“Cảm ơn cậu đã thỏa mãn lòng hư vinh của tôi”. Viên Thiển một mực tránh né ánh mắt Lâm Thâm.
Bởi vì anh biết ánh mắt của Lâm Thâm rất nhiệt liệt, giống như chỉ cần Viên Thiển đáp lại ánh mắt hắn, tên này có thể tử hình anh tại chỗ.
Lâm Thâm lái thử một lượt, phóng khoáng lại có cảm giác, nhưng không phải kiểu mạo hiểm khoe khoang kỹ năng, khiến người Đức đứng ở chỗ cao quan sát cũng phải vỗ tay.
Hợp đồng đại diện của Dark Fringe cứ vậy được quyết định, mà giá cả cũng tuyệt đối là cao nhất trong số ngôi sao mới xuất hiện.
Còn lại chính là đội ngũ pháp lý của hai bên sửa sang chi tiết hợp đồng.
Bầu không khí sau bữa tối cực tốt đẹp, Viên Thiển bởi vì uống tí rượu mà hơi chóng mặt.
Anh phát hiện Lâm Thâm quả nhiên là một tên lừa đảo, còn nói gì mà chỉ biết mỗi câu tiếng Đức kia. Chờ đến khi Viên Thiển uống say, chính là Lâm Thâm một tay đỡ Viên Thiển, tay kia lắc ly rượu vang, trò chuyện vui vẻ với người Đức.
Người Đức và Lâm Thâm cũng khá hợp nhau, hai người tán gẫu từ đua xe cho tới lặn, thậm chí Viên Thiển còn phải hoài nghi bọn họ mới là đang yêu đương thật.
Cho nên khi họ trở về, người Đức tự mình đưa Viên Thiển và Lâm Thâm xuống hầm để xe.
Viên Thiển vào toilet nôn, bấy giờ tốt hơn nhiều, đầu óc cũng tỉnh táo không ít.
Lúc anh tạm biệt người Đức, không chú ý tới cái cọc bên cạnh, suýt nữa vấp chân.
Ai ngờ Lâm Thâm ở bên cạnh trực tiếp bế anh lên.
Cánh tay Lâm Thâm hơi dùng sức, đã xốc cả người anh.
“Ê! Cậu làm gì đấy!”
Thằng nhóc này điên rồi!
Người Đức đó vẫn đang nhìn kia kìa!
Lâm Thâm cười xoay người, nói bằng tiếng Đức: “Nãy tôi vừa nhận được tin, nhóm tôi đạt giải Nhóm xuất sắc nhất và Ca khúc nhạc pop xuất sắc nhất của năm nay do ba trang web video lớn phối hợp phát hành! Có phải là nên cho ông chủ của tôi một niềm vui bất ngờ không?”
Người Đức lập tức vỗ tay: “Ồ ——chúc mừng các cậu!”
Viên Thiển ngẩn người: “Không phải thật chứ? Thằng nhóc cậu lại chém gió rồi hả?”
“Ban nãy tí nữa là anh tì lên ly rượu ngủ mất đấy, Amanda gọi điện mà anh không nghe thấy à?”
Lâm Thâm cúi đầu xuống, trong mắt đều là ý cười.
Giải thưởng này thể hiện sự ảnh hưởng trong ngành và sự công nhận của truyền thông, cực kỳ có sức nặng!
Viên Thiển lập tức móc di động từ trong túi ra, bởi vì quá kích động, suýt nữa đập điện thoại vào mặt.
Quả nhiên có ba cuộc gọi nhỡ, trong Wechat là Amanda nhắn lại: Sếp Viên, chúng ta nhận được tin! Dark Fringe giành được Nhóm xuất sắc nhất và Ca khúc nhạc pop xuất sắc nhất của năm!
Đi tới trước cửa xe, Lâm Thâm mới thả Viên Thiển xuống, mở cửa giúp anh, lót trần xe, nhìn anh tập trung lướt điện thoại.
“Lão Vương, đưa sếp Viên về nhà”. Lâm Thâm cười nói.
Xe lái ra khỏi gara, Lâm Thâm chống cằm, nghiêng mặt nhìn Viên Thiển tiến vào trạng thái làm việc điên cuồng.
Anh đang xác định tất cả thủ tục để Dark Fringe tham gia lễ trao giải, tập trung như này, giống như Dark Fringe là tất cả của anh.
“Viên Thiển, anh cho tôi một điểm xuất phát quá cao”. Lâm Thâm vươn tay ra sờ lỗ tai Viên Thiển.
“Cậu sẽ còn có tương lai tốt hơn”
Còn có nửa câu, Viên Thiển giấu trong lòng không nói ra.
——các cậu là niềm kiêu ngạo của tôi.
Ở trong hiện thực, anh thật sự chưa từng có cảm giác thành tựu ngập tràn giống như giờ phút này.
Lúc này điện thoại Lâm Thâm rung lên, trong Wechat nhận được một tin nhắn từ Trương Tử Thiên: A Thâm! Mày biết chưa! Hoàng Thử Lang chạy rồi!
Lâm Thâm lập tức trả lời: Là sao?
Trương Tử Thiên: Thì lúc chờ xét xử tìm người bảo lãnh chạy chứ sao!
Tiếp đó là một cái emo cực hèn, con chồn đang nhảy múa, móng vuốt chỉa ra ngoài màn hình ——tao đang dõi theo mày đấy!
Hoàng Thế Hoành cũng là người chơi, là người chơi thì sẽ có điểm tích lũy, chắc là đã đổi điểm lấy cơ hội chạy trốn.
Lâm Thâm cười khẩy, tìm đường chết đến nước này, cho dù có trốn ra cũng nhất định là một kẻ loser, hoàn toàn không thể qua màn.
Lúc này, xe lái lên cầu vượt qua sông.
Viên Thiển vốn hơi say, lại bị gió sông thổi, chỉ sợ càng đau đầu hơn.
Lâm Thâm áp sát về phía Viên Thiển, bộ dạng muốn ôm anh vào.
“Cậu muốn làm gì!” Viên Thiển cực kỳ cảnh giác giữ Lâm Thâm lại.
Anh luôn cảm thấy từ khi thằng ranh súc sinh được như ý trong phòng làm việc, thì bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có xu thế tác oai tác quái.
“Tôi muốn làm gì ấy hả? Tất nhiên là đóng cửa sổ rồi. Anh không sợ đau đầu à?”
Cửa sổ nâng lên, Viên Thiển thở ra một hơi, ngay trong nháy mắt thả lỏng đề phòng, Lâm Thâm liền dùng chóp mũi cọ một cái trên cằm anh.
“Cậu ——“
“Tôi làm sao? Anh mất hứng thì cắn tôi nè”
Lâm Thâm cười, Viên Thiển mới phát hiện động tác ngón tay hắn là ngón trỏ hướng xuống dưới, ý tứ hết sức rõ ràng.
Mình không giận!
Mình mà giận thằng ranh con này sẽ rất hả hê!
Nhưng mà vẫn tức quá!
Ngay lúc này, điện thoại của Viên Thiển vang lên, người gọi hiển thị ở trên vậy mà là “Lão Vương”?
Lão Vương không phải đang lái xe ư?
“Lão Vương, có phải anh không cẩn thận đè vào điện thoại không?”
Người phía trước nở nụ cười trầm.
Lâm Thâm chợt phản ứng, biến sắc, nhìn về phía kính chiếu hậu trên trần xe: “Mày không phải lão Vương——mày là Hoàng Thế Hoành”
“Cái gì?”
Viên Thiển ngây ra, chuyện gì thế này?
“Chậc chậc chậc… Lúc ấy tao đã nghĩ, sao Viên Thiển mày lại chăm sóc Lâm Thâm đến thế? Hóa ra tất cả đều là mày toan tính!”
Giọng nói âm ngoan của Hoàng Thế Hoành vang lên.
“Thả bọn tao xuống xe!”
Lâm Thâm trực tiếp lách vào giữa hàng ghế trước, kéo vai Hoàng Thế Hoành, ghìm chặt cổ gã.
“Dừng xe ngay!”
“Ha ha… Ha ha… Dừng xe gì cơ! Chúng ta cùng chơi cho xong nào!”
Tiếng cười của Hoàng Thế Hoành phát ra từ trong cổ họng, giống như tiếng kêu khàn đặc tuyệt vọng cuối cùng của quạ đen.
Mẹ nó, không sợ đồng đội như thần, chỉ sợ đối thủ bệnh thần kinh!
Người chơi Hoàng Thế Hoành đến nước này chắc cũng biết mình không thể qua màn, thế là dứt khoát kéo Viên Thiển và Lâm Thâm làm đệm lưng!
Gã không thể qua màn, cũng tuyệt đối không để Viên Thiển và Lâm Thâm qua màn!
Chân ga bị giẫm tới cùng, ầm một tiếng, xe vọt ra ngoài, các xe khác vốn đang đi trên cầu né ra một cách nguy hiểm!
Hệ thống! Tao muốn đổi phương án giải quyết nguy cơ lần này!
Hệ thống: Cảnh sát giao thông chạy đến ngăn chiếc xe này lại, đổi 200 điểm.
Mạch máu trên cổ Lâm Thâm cũng nổi lên, cơ bắp cánh tay đều đang rung động, “Tao bảo mày dừng xe——“
Viên Thiển không kịp nghe xong đã chọn, đổi đổi! Cảnh sát giao thông mau tới đi!
Một đội cảnh sát giao thông chạy tới, tiếng còi cảnh sát không ngừng.
Viên Thiển hô to: “Hoàng Thế Hoành——mày thế này căn bản chẳng có ý nghĩa gì hết!”
Hoàng Thế Hoành lại cười lạnh, cảnh sát giao thông chạy tới đã bị xe tải đụng lật!
Cảnh đó có thể so với phim Hồng Kông cảnh sát bắt cướp.
Viên Thiển biết, Hoàng Thế Hoành vẫn còn điểm tích lũy, chắc chắn đã đổi cách giải quyết nguy cơ vừa rồi!
Giờ phút này mặt Hoàng Thế Hoành trướng thành màu gan heo, một tay giữ chặt lấy phanh tay, giành giật với Lâm Thâm.
Mắt thấy sắp không cầm cự nổi, gã đột nhiên rút ra một con dao găm, đâm mạnh về phía ngực Lâm Thâm.
Lâm Thâm không thể không nghiêng người né đi, mà xe đã vọt tới làn xe đối diện, đâm đầm vào một chiếc xe tải!
Viên Thiển nhào tới cướp vô-lăng, nhưng vẫn chậm một bước, xe tải đụng phải một bên xe, chấn động to lớn và lực trùng kích khiến Viên Thiển cảm giác mình như bay lên trời theo xe!
Sau khi trời đất quay cuồng, lại là một tràng rầm rầm, xe lộn mấy lần, cho dù là đầu hay thân đều bị đâm đến hồn lìa khỏi xác.
Tiếng kim loại trượt trên mặt đất vang lên chói tai, đại não như muốn chia năm xẻ bảy theo âm thanh này.
Lâm Thâm… Lâm Thâm…
Khi tất cả dừng lại, có thứ gì đó màu đỏ chảy vào mắt.
Anh muốn lau đi, nhưng hai tay lại mềm oặt vắt ở đấy, không nhúc nhích.
Anh muốn nhìn Lâm Thâm, cổ lại không có cách nào chuyển động.
Cuối cùng, anh nghe thấy được tiếng của Lâm Thâm: “Viên Thiển! Viên Thiển! Anh có sao không!”
Lúc này, tiếng cảnh báo của hệ thống vang lên.
Cảnh báo: Gãy xương cổ, liệt toàn thân!
Viên Thiển thở ra một hơi, chẳng trách, cánh tay anh không cử động được, chân cũng chẳng nhúc nhích nổi.
Hệ thống, nếu như muốn chữa trị xương cổ, cần bao nhiêu điểm?
Cũng đừng lại trả lời tao “vượt quyền hạn hệ thống” nữa, nhưng mà bại liệt còn có thể dùng điểm để chữa, đúng là quá nghịch thiên.
Hệ thống trả lời: 1000 điểm.
Viên Thiển nhìn thoáng qua tài sản của mình, rất kinh ngạc điểm vậy mà từ 200 tăng lên 1000, chỉ tiếc là hiện tại không có tâm trạng đọc chi tiết tăng điểm.
Ha, đáng tiếc là nãy đã dùng 200 điểm… Giờ không đủ 1000!
Tất cả đều là cái số rồi…
“Viên Thiển…”
Cửa xe phía bên Lâm Thâm đã biến hình, kẹt ở đó.
Lâm Thâm có lẽ đang ôm lấy anh, hoặc là kéo tay anh, chỉ là Viên Thiển đều không cảm giác được.
Loáng thoáng nghe thấy âm thanh như tiếng nước chảy, giống như rò xăng.
Cảnh báo: Xe này một phút sau sẽ nổ.
Lâm Thâm đang dùng chân đạp cửa xe, nhưng mà đạp không ra.
Trên cầu có xe dừng lại, bọn họ đều sợ sững người, không biết có nên tiến lên không.
Viên Thiển: Hệ thống, cứu bọn tao cần bao nhiêu điểm?
Hệ thống trả lời: Cứu người chơi Viên Thiển đổi 1000 điểm, cứu người chơi Lâm Thâm đổi 800 điểm.
Viên Thiển cong khóe miệng cười, cái này anh đổi nổi.
Hệ thống, tao xác định đổi điểm tích lũy, cứu Lâm Thâm ra ngoài.
Hệ thống trả lời: Có xác nhận đổi không?
Viên Thiển: Xác nhận.
Anh đã liệt, cho dù dùng 800 điểm cứu mình, trong thế giới này anh cũng không có khả năng qua màn.
Chẳng lẽ phải liệt trong bệnh viện cho đến khi closed beta màn đầu tiên kết thúc sao?
“Lâm Thâm… còn nhớ «The Amazing Spider Man 2» chúng ta từng xem không?”
“Nhớ chứ!” Lâm Thâm vẫn đang dùng sức đạp cửa, “Tôi sẽ mang anh ra ngoài! Đừng sợ!”
Lúc này có cảnh sát chạy tới, cạy mở cửa xe, kéo cánh tay Lâm Thâm ra ngoài!
“Viên Thiển——“ Lâm Thâm quay đầu lại nhìn Viên Thiển, duỗi dài cánh tay muốn túm lấy anh.
“Chúc cậu ở đây thực hiện ước mơ… Có thể buông bỏ thứ không có được…”
“Cứu anh ấy! Mau cứu anh ấy đi! Cứu anh ấy! Cứu Viên Thiển!”
Đây là lần đầu tiên Viên Thiển nghe thấy hắn hoảng hốt như thế, khàn cả giọng như thế.
Thật đáng tiếc, anh không có cách nào quay đầu nhìn hắn lần cuối.
“Bị rò xăng rồi! Chạy mau——“
Trong nháy mắt tiếng nổ cực lớn vang lên, Viên Thiển dường như nghe thấy có người la lên “Cảm ơn anh——Cảm ơn anh——Đừng chết! Đừng…”
Cũng may, không phải bị nổ thật, chỉ là trước mắt bỗng tối đen, một tiếng “Píp——“ vang lên bên tai, giống như tiếng trái tim ngừng đập trong bệnh viện.
Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi, thuận lợi qua màn.
Viên Thiển ngẩn người, khoang trò chơi chầm chậm mở ra, Viên Thiển chỉ cảm thấy có phải mình nghe lầm rồi không?
Thuận lợi qua màn?
Không phải thảm thiết logout à?
Viên Thiển đang muốn xác định, mới phát giác khoang trò chơi này đã đình chỉ chức năng.
Chắc là anh nghe lầm, hoặc là hệ thống thông báo người chơi khác, chứ anh làm sao mà qua màn được.
Chậm chạp ngồi dậy, Viên Thiển tự giễu nở nụ cười.
Anh nhớ tới Lâm Thâm, trong game bị ranh con súc sinh này làm phiền quá sức, nhưng giờ rời khỏi game, lại phát giác mình không nhớ nhung quang cảnh của giới giải trí, hay là cảm giác thành tựu khi làm giám đốc…lại chỉ luyến tiếc hắn.
“Chúc cậu chơi vui vẻ”
Viên Thiển hít một hơi thật sâu, rời khỏi khoang trò chơi.
Tầng này, lúc đầu có mấy trăm khoang trò chơi, giờ còn tiếp tục ở trong game, không đến mười người.
Nhân viên đưa cho Viên Thiển một cốc nước, cười nói với anh: “Chào mừng trở về, làm phiền anh điền một vài ý kiến về closed beta”.
“Được, chính là tôi không xác định mình có qua màn không, cậu ở đây có tra được không?”
“Ngày mai sẽ công bố danh sách closed beta màn hai chính thức, nếu như anh có trên danh sách, vậy tất nhiên là đã qua màn”
“Được rồi”
“Giờ anh có thể tới tầng mười của trung tâm closed beta dùng cơm. Chúc anh ngon miệng”
Không thể không nói, các món ăn ở trung tâm closed beta cực kỳ xa hoa, là buffet.
Mới ra khỏi khoang trò chơi, Viên Thiển đã cảm thấy đói bụng muốn chết, lấy một đống đồ ăn, vừa vô thức ngắm nhìn bốn phía, nghĩ đến liệu có thể chạm mặt người chơi Lâm Thâm ở đây không?
Nhìn một vòng, cũng không có người nào giống Lâm Thâm, Viên Thiển thở ra một hơi, miệng lớn ăn uống.
Mày đã kết thúc trò chơi, nhưng hành trình của Lâm Thâm vẫn chưa chấm dứt đâu!
Không biết có phải ảo giác không, Viên Thiển cứ cảm thấy có người đang nhìn mình.
Anh giật cổ áo, lại lần nữa ngắm nhìn bốn phía, những người khác hoặc là đang ăn cơm, hoặc là đang cúi đầu gửi Wechat với bạn bè thân thích nói về cảm giác chơi game, căn bản không có ai đang ngó anh.
Lúc này trong phòng closed beta vip, anh đại Giản Hàn của bộ phận pháp lý Khôi Khoát Thiên Hạ rời khỏi game, mở to mắt, liền thấy một tên mập đứng bên cạnh khoang trò chơi của mình, đang nhét donut vào miệng.
Tên mập này chính là giám đốc kỹ thuật Đàm Tử của «Chinh phục Boss», một tên to xác bằng trọng lượng của ba người.
Nghe nói nháy mắt Đàm Tử đi vào thang máy, người trong đó đều sẽ có tâm trạng căng thăng, dựa vào tường không dám nhúc nhích, sợ thang máy rơi xuống.
“Mập, vụn đường donut rơi trên người tôi rồi, cậu muốn chết hả?” Giản Hàn lạnh lùng vỗ áo sơ mi của mình.
“Chậc chậc chậc, đàn ông bệnh sạch sẽ, mười kẻ thì chín người gay”. Đàm Tử lùi về sau nửa bước.
Giản Hàn trực tiếp đưa tay véo cái bụng bự của Đàm Tử ba trăm sáu mươi độ, Đàm Tử tức khắc phát ra tiếng kêu như giết heo.
“Áu—— A Thâm vừa mới bóp xong đấy! Ông và A Thâm đều là cặn bã!”
“A Thâm? Nó đâu? Nó làm gì mà bóp bụng cậu?”
“A Thâm đầu tiên là lôi tôi ra khỏi khoang trò chơi, ông chưa thấy mắt nó đâu, đỏ au, giống y như muốn ăn thịt người vậy. Nó còn ép tôi tìm thông tin người chơi trong hệ thống nữa! Tôi không đồng ý, nó liền bóp mạnh bụng tôi…”
Giản Hàn như có điều suy nghĩ, “Có phải nó muốn hỏi cậu tư liệu của Viên Thiển không?”
“Ầy, ông cũng biết rồi đấy”
“Thế cậu có giúp nó tìm không?”
“Tất nhiên là không rồi! Cho dù nó là chủ tịch, cũng không thể bắt tôi làm chuyện không có nguyên tắc như vậy được! Thông tin của người chơi tuyệt đối không thể lộ ra!”
“Ừ, làm tốt lắm. Thế A Thâm đâu?”
“Đi rồi. Nó bảo là cho dù tôi không giúp nó, nó cũng có thể tìm ra được Viên Thiển từ một ngàn testers”. Đàm Tử sờ cằm, “Nhưng mà nó cũng coi thường game này của chúng ta quá rồi! Hình tượng trong game, đảm bảo ngay cả mẹ ruột của người chơi cũng chẳng nhận ra!”
Alice: Vậy là màn 1 đã kết thúc rồi. Còn ai nhớ tên thật của Boss không nhỉ:3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.