Thẳng Nam Đáng Khinh Sa Đoạ Thành Đồ Chơi Của Kí Túc Xá

Chương 13: Ghen lòi mắt vì bị gọi nhầm tên/ bú cu đụ mặt/ hồ Bơi play/ đụ từ ph




Edit: Charon_1332
___________
Giàu vãi!
Tuy biết nhà khứa thích làm màu kia giàu, nhưng khi cậu thật sự đứng trước căn biệt thự biệt lập non nước hữu tình kia, Vương Trác Nhiên vẫn không khỏi choáng váng.
Phong Vinh mới nhuộm quả đầu xanh lam liếc nhìn cậu: "Sao? Choáng rồi à?"
Trông thấy ánh mắt đầy khiêu khích của hắn, vẻ mặt Vương Trác Nhiên lập tức đanh lại, không nói nửa lời.
Lê Chính Dương nằm lì ở nhà cậu hơn một tuần, ** má y xoay bố mẹ cậu như chong chóng, đếu biết trời trăng mây gió gì, tới tận khi bị bố mẹ gọi điện hối về mới chịu xách đít đi. Vương Trác Nhiên ngồi máy bay một tiếng qua tỉnh bên tìm Phong Vinh.
Phong Vinh quét vân tay mở cửa, trong nhà trang hoàng theo phong cách phương tây, nhà ăn thì theo kiểu bán lộ thiên, khi ngồi ăn có thể nhìn thấy cả phong cảnh bên ngoài.
"Vừa ở khách sạn gọi đại mấy món, cũng không biết có hợp khẩu vị với cậu không. Cậu uống được rượu mạnh không?"
Đồ ăn trên bàn có đủ từ món khai vị đến món chính rồi món tráng miệng, tất cả đều được bày biện đẹp đẽ, thiếu mỗi hai cây nến nữa thôi là thành bữa tối dưới ánh nến luôn rồi. Vương Trác Nhiên ngắm nghía cái hồ bơi to bự ở trong sân, cái miệng đốp lại chem chẻm chem chẻm: "Tôi sợ cậu không đủ tiền mà uống á chớ."
Phong Vinh chỉ cười không nói, lắc nhẹ bình rượu trong tay.
Vì để chứng minh bản lĩnh đàn ông của mình, Vương Trác Nhiên tiến tới nốc một ngụm rượu thật to, còn cố ý bảo rượu này chỉ để cho con gái uống thôi, ngọt ngấy có vị gì đâu.
Một đường đi đây cậu vẫn chưa có gì bỏ bụng nên cũng lười cự lộn với Phong Vinh, vừa lùa cơm vào miệng vừa nốc rượu.
Còn thằng chủ nhà thì không ăn cơm mà cứ nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt cháy bỏng của hắn khiến Vương Trác Nhiên chẳng thể nào lờ đi được, cậu đành buông đũa lịch sự hỏi: "Cậu không ăn à? Không ăn thì gọi nhiều thế làm gì, lãng phí là không tốt."
Cậu nào biết mặt mình đã đỏ bừng vì say, kéo từ trán đến má.
Phong Vinh đáp lại một cách sâu xa: "Tý tôi mới ăn."
Vương Trác Nhiên hiểu ý hắn, chợt thấy lạnh sống lưng.
** đĩ mẹ, hóa ra đây chính là cảm giác bị người ta trêu chọc quấy rối. Cậu nhớ tới mấy phát ngôn của mình hồi trước, hối hận muốn đấm tường.
Cơm nước xong xuôi, cậu ngồi xuống sô pha ở phòng khách, cậu thấy hơi chếnh, tim đập nhanh như trống đánh, đầu óc quay cuồng.
Đây chính là hiệu quả mà Phong Vinh muốn, rượu mà hắn cho Vương Trác Nhiên uống là rượu tráng miệng, uống vào có vị ngọt nhưng lâu ngấm rượu, tác dụng lại mạnh, dùng cái này để lừa thằng khờ này thì quá là ok luôn.
Hắn đã sớm phát hiện rằng Vương Trác Nhiên cứ đụng đến cồn là sẽ đỏ mặt, mỗi lần ktx tổ chức liên hoan, có bia vào là sắc mặt cậu sẽ thay đổi nên bây giờ đây mặt cậu đã đỏ bừng bừng, cổ cũng chuyển thành màu hồng phấn, trông bén vãi chưởng.
Phong Vinh tháo kính của cậu xuống, Vương Trác Nhiên rầm rì một tiếng, tầm mắt mơ hồ, đầu càng thêm chếnh choáng: "Kính... kính của tôi đâu?"
"Cậu đeo kính trông xấu bỏ mẹ."
"Ai... mẹ cha thằng nào ăn nói xàm ***..."
Bốp chát nhau đôi câu, Phong Vinh vội vàng tụt quần cậu ra, đúng lúc định ** vào thì chuông điện thoại của hắn reo lên:
Phong Vinh bực bội chửi một câu rồi với lấy điện thoại, là mẹ hắn gọi.
"Babe à, bạn học của con tới chưa? Con phải tiếp đãi người ta thật chu đáo đẩy, bảo thằng bé không cần giữ kẽ làm gì."
"Tới rồi mẹ, mẹ yên tâm đi con sẽ không giữ kẽ đâu, à không, ý con là bọn con vừa ăn xong, đang tính đi chơi game."
"Ok, ok, thế mẹ không làm phiền mấy đứa nữa."
Phong Vinh cúp điện thoại, trên tay bỗng truyền đến cảm giác ướt ướt ấm nóng, cúi đầu thì thấy Vương Trác Nhiên từ phía sau hắn đã bò đến đây từ bao giờ, vẻ mặt mơ màng hôn liếm cánh tay được xăm kín mít của hắn như một bé cún con.
"Liếm ở đây này." Phong Vinh ấn mặt cậu vào háng mình, thầm nghĩ rượu chè đúng là đồ tốt mà.
Vương Trác Nhiên không nhúc nhích, cứ ôm lấy cánh tay hắn cọ cọ, miệng thì lẩm bẩm: "Tất đen... chị đẹp chân dài mang tất đen của em. hé hé, đừng nhúc nhích..."
Mặt Phong Vinh đen xì, nhớ đến mấy em gái mà Vương Trác Nhiên từng ghẹo ngày xưa bèn túm tóc cậu ấn đầu cậu xuống, hung tợn nói: "Giờ đéo có chân dài cho cậu liếm đâu, có *** của bố mày thôi."
"Tôi muốn.... muốn tất đen, tất trắng cũng được, đen thay trắng gì cũng là..." Gái đẹp.....
Cậu còn chưa nói dứt lời thì đã bị người ta nắm cằm, cưỡng ép đút cu vào mồm.
Vương Trác Nhiên đã say đến mụ đầu, ánh mắt mê man tự hỏi cái thứ đang nằm trong miệng mình là cái gì, còn lè lưỡi liếm thử mấy cái.
Bụng dưới của Phong Vinh nóng bừng lên vì hành động của cậu, động eo chậm rãi *** mồm cậu, Vương Trác Nhiên lại rất ngoan ngoãn nắm lấy gốc *** của hắn, ngón tay thon dài không ngừng vuốt ve, môi lưỡi thì nút lấy thân *** mà bú mà liếm, hết liếm vòng quanh đầu khấc rồi lại ngậm vào mà bú.
"Shhh... sướng vãi... đĩ dâm. Sao vừa thấy *** đã n*ng *** rồi? Hửm? Cu tôi bú ngon không?"
Hắn thô bạo *** *** vào trong khoang miệng ướt át ấm nóng, đầu *** đâm chọc khiến má Vương Trác Nhiên phồng lên biến dạng, giống như đang *** mặt cậu vậy.
Vương Trác Nhiên nhè *** ra, èo uột đánh đùi Phong Vinh: "Tiểu Dương à, cậu làm gì vậy? Cậu chọc tôi khó chịu quá, không muốn."'
Lê Chính Dương?
Sắc mặt Phong Vinh nháy mắt trở nên lạnh lẽo, hắn tức đến nỗi muốn cho Vương Trác Nhiên hai cái bạt tai, nghiến răng nghiến lợi rít lên: "Cậu nhìn lại cho kỹ, tôi là ai?"
Đầu óc Vương Trác Nhiên đờ đẫn, không nói nên lời.
Phong Vinh túm cậu lên như túm một con gà con, lôi cậu ra giữa sân.
"Tõm" một tiếng, Vương Trác Nhiên bị ném xuống hồ bơi lộ thiên.
Vương Trác Nhiên uống phải hai ngụm nước bèn đạp nước theo bản năng, nhưng vì uống rượu nên cơ thể cậu không cách nào giữ thăng bằng, Phong Vinh thấy cậu sắp chìm nghỉm tới nơi đành nhảy xuống ôm lấy eo cậu.
Vương Trác Nhiên như con bạch tuộc cuốn chặt lấy người Phong Vinh, cậu ho sù sụ, cũng dần tình táo hơn nhờ làn nước lạnh. "***, *** mẹ mày tính mưu sát tao à?"
Làn da trắng nõn non mềm của cậu khi chìm dưới làn nước trong trông càng thêm diễm lệ, quần áo ướt đẫm, vú vếu lộ ra không sót thứ gì, núm vú hồng nhạt cũng được phô ra.
Phong Vinh trầm mặt nói: "*** mẹ giờ tao *** chết mày luôn này."
Vương Trác Nhiên bám vào mép bể bơi, ngón tay Phong Vinh từ từ chui vào giữa hai chân cậu rồi vạch *** cậu ra, nước lạnh trong bể ồ ạt ùa vào ***, làm cậu rên không ngậm được mồm.
"Lạnh quá... nhẹ... nhẹ thôi....."
"Ướt ghê, có phải đã n*ng *** từ lúc liếm *** cho tôi rồi đúng không?"
Vương Trác Nhiên muốn chửi hắn ăn nói xàm ***, đó toàn là nước bể bơi của nhà mi đấy nhưng cậu còn chưa kịp mở mồm nói thì Phong Vinh đã đâm *** vào.
Vốn đã bị áp lực nước đè ép tới khó thở, tứ chi cậu bay bổng nhẹ tênh lại bị con *** vừa thô vừa to ** *** khiến cậu cảm thấy càng ngột ngạt hơn. Vương Trác Nhiên phải dùng hết sức bình sinh mới bám được vào mép bể, Phong Vinh vận sức *** cậu phành phạch, nhồi đầy từng tấc thịt ***.
"Ứm a.... A.... Ưm! Ưm! Ứ....!"
Áo bị vén lên làm lộ ra đôi vú núng nính đang rung rinh lắc lư, cơ thể cậu cứ liên tục chúi về phía trước theo từng nhịp ***, núm vú cọ cọ gạch men sứ trên mép bể khiến cậu thấy vừa lạnh vừa sướng, cơn sướng không ngừng được khuếch đại, chẳng mấy chốc đã đưa cậu lên đỉnh. Cậu thở hổn hển vặn thắt lưng ý muốn thoát khỏi gông cùm của Phong Vinh, *** dâm ọc một đống nước xối hết lên *** hắn.
"Nhiều nước vậy cơ à? Nước đái hửm? Đúng là đồ chó cái kém cỏi dơ bẩn, sao lại đái ra thể bơi thế hửm?"
Phong Vinh lăng mạ cậu, háng thì giã liên tọi như một cái máy đóng cọc không ngừng đâm chọc tử cung, làm mặt nước gợi lên từng đợt sóng.
"Ưm hư... ai đái chứ... A....!"
"Không phải nước đái à? Vậy là nước *** bắn ra vì bị *** *** sướng quá à? Nói đi? Ai đang *** cậu sướng tới nỗi phun nước tùm lum?"
Nước trong bể bơi càng giúp hắn thúc *** mượt hơn, thịt *** non mềm quấn lấy *** bự, siết rồi múp liên hồi. Phong Vinh không thể nào khống chế được lực *** của mình, dọng *** càng lúc càng mạnh, hắn bóp chặt eo cậu bắt cậu chổng cái đít đỏ bừng vì bị giã lên, tay thò ra trước ngắt nhéo núm vú săn cứng của Vương Trác Nhiên, còn bóp chặt lấy bầu vú trắng hếu để nó in hằn dấu tay.
Kích thích quá mức mãnh liệt khiến Vương Trác Nhiên ngây ngất trong bể bơi, người cậu nhũn như con chi chi. Cậu lại bị Phong Vinh *** bắn, cả người run cầm cập khóc nấc lên: "A.... Hưm... không.... a... a.... Tôi không chịu nổi nữa... thật đấy...."
NAm sinh bóp bóp đầu v* cậu, như đang uy hiếp hỏi: "Ai ** cậu bắn nước tùm lum hửm? Nói đi, cậu mà không nói thì tôi không bắn."
Vương Trác Nhiên khóc nức nở, cơn sướng càng lúc càng nhiều khiến cậu không thể nào chịu nổi bèn suy sụp nói: "Là Phong Vinh... Phong Vinh... ưm... được chưa... thằng ngu *** này...."
____________
[ Tác giả có lời muốn nói: ]
Đoạn này không có raw nên mình cũng không biết edit sao nữa. Đại ý là tác giả mới lập một acc weibo, có gì thì thông báo trên đó, mọi người muốn thì follow, không thì thôi.
________. Đam Mỹ Trọng Sinh
Spoil chương sau: em Nhiên mặc váy 🤤
Có lỗi hay cấn chỗ nào mng cứ sửa thoải mái nhaaaaa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.