Tháng Năm Ngọt Ngào

Chương 47:




Tháng giêng rét đậm, qua buổi chiều là nhiệt độ đột ngột hạ xuống. Trên cổ Cát Vi Dân quấn khăn choàng của Cao Tân, dọc theo con đường núi thật dài gió biển ***g lộng xuống núi. Cao Tân đi phía trước, dáng người cao cao đổ nghiêng một chiếc bóng trên người Cát Vi Dân, cậu ta vừa đi vừa nói chuyện.
“Chúng ta đi ăn ngoài là được rồi, đi siêu thị phiền phức vậy làm gì chứ.”
Biết rõ cậu ta chẳng để tâm bản thân, Cát Vi Dân vẫn là khinh thường một cái.
“Năm mới phải ăn cơm ở nhà mới có không khí.” Tiếp theo lại hùng hổ thêm một câu. “Không cho phép cãi.”
Siêu thị lớn gần khu biệt thự thật ấm áp. Cao Tân giúp đẩy xe mua hàng, hăng hái chạy qua chạy lại khu rau củ.
“Rau cải xanh nhìn rất tươi nha! Ý da, bông cải cũng vậy.” Vừa nói hai mắt vừa sáng rực nhìn chằm chằm khu thủy sản bên kia.
“Tiểu Cát, tối nay chúng ta ăn cá được không.”
Cát Vi Dân đầu đầy hắc tuyến mà nắm cổ áo cậu ta, giật cái bắp cải trắng tươi ngon trong tay cậu ta bỏ xuống, sau đó một mạch tha cả người lẫn xe qua khu thực phẩm chín.
“A?” Cao Tân nghi hoặc mà xoay nửa đầu nhìn cậu.
“A cái gì?” Cát Vi Dân tức giận đáp, “Vào khu đó làm gì? Cậu nấu hay tớ nấu đây? Mua về cũng chẳng ai đụng tay tới.”
Nói rồi kéo người đến trước quầy gà quay, khoanh tay.
“Tự chọn đi.”
Lúc hai người tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ đồ ăn sẵn của siêu thị trở về, Cao Tân thành thật mà biểu đạt suy nghĩ trong lòng.
“Như vậy không bằng đi ra ngoài ăn, dù sao đồ ăn cũng đâu phải do mình làm đâu.”
“Cậu im lặng.” Cát Vi Dân thất bại theo sát phía sau cậu ta, giọng nói rõ ràng là lấy khí không đủ. Thật ra cậu cũng chỉ mới nhớ ra chuyện hai người không ai biết nấu ăn mấy phút trước, chỉ tiếc lời là chính mình nói ra, chân cũng đã bước vào siêu thị, đành phải sống chết mạnh miệng một câu chống đỡ.
Cát Vi Dân vốn định để cậu ta trải nghiệm một chút sự ấm áp của bữa cơm nóng hổi ngày tết, đáng tiếc một thế hệ này của bọn họ, cơ hồ đều là được cha mẹ nuôi trong mật ngọt, mười ngón tay chưa từng dính bùn, con gái biết nấu ăn đã hiếm, càng khỏi nói hai cậu nam sinh cao to, đối mặt với bó rau sũng nước và đám tôm cá vẫn còn giãy đành đạch trong siêu thị thì chỉ biết trơ mắt nhìn mà thôi. Xem ra học nấu ăn vẫn là quan trọng a.
Cao Tân dường như cũng rất nhạy bén mà cũng nghĩ cùng một chuyện, bỗng nhiên nói.
“Tiểu Cát, đợi sau này tớ học nấu ăn rồi, sẽ nấu cho cậu ăn nhé.”
Cát Vi Dân hừ một tiếng.
“Hừ, chờ cậu, không bằng để tớ đi học nấu ăn cho rồi.”
Cao Tân vẻ mặt nghiêm túc mà quay đầu lại.
“Tiểu Cát, cậu ngàn vạn lần đừng mang ý nghĩ đó trong đầu. Cậu hai tay đã không phân biệt được trái phải rồi, cho dù không đốt nhà bếp cũng sẽ đem ngón tay… Ui da, tớ nói thật mà.”
“…”
“Ui da, đừng gõ… Ui, cái gói to đó là gà quay ý, không thể ném… Ô ô ô… Cái gói to đó là bia, đừng… Đau…”
Sự thật chứng minh rằng cho dù là thức ăn sẵn của siêu thị thì vẫn có thể tạo nên một bầu không khí ấm áp. Bụng được gà quay và xôi thập cẩm ních đến no căng, Cát Vi Dân sau khi giúp Cao Tân thu thập đống hỗn độn bày đầy bàn thì vô cùng mỹ mãn mà nằm dài trên giường trong phòng Cao Tân, bắt đầu chán chết mà cầm remote TV xem chương trình, vừa câu được câu mất nói chuyện với Cao Tân.
Phòng Cao Tân rõ ràng là mang nét đặc trưng của chủ nhân, một chữ khái quát, chính là “loạn”. Cát Vi Dân ở nhà vốn cũng không làm việc nhà, cũng không phải người đặc biệt gọn gàng, phòng cũng không được tính là sạch sẽ, nhưng phòng Cao Tân thì cậu quả thật nhìn không lọt mắt. Sách vở tạp chí đủ loại lẫn quần áo nhăn nhúm như nùi giẻ vất lộn xộn từ cửa một đường bay lượn đến cửa sổ, ra ngoài ban công, y như một khu ve chai, Cát Vi Dân thật cảm thấy ủy khuất cho căn phòng bố cục rất đẹp của cậu ta, duỗi chân đá cái tên bên cạnh đang nằm ưỡn bụng như con cá chết.
“Này, cậu dọn phòng một chút sẽ chết sao?”
“Không cần đụng tay tới, giúp việc sẽ tới dọn.”
“Mấy ngày dọn một lần?”
“Hai ngày.”
Vậy mà còn có thể thành như vậy, Cát Vi Dân đổ mồ hôi. Cậu lại đá đá Cao Tân.
“Này, đã vậy thì sao không mướn hẳn giúp việc toàn thời gian luôn đi?”
Ít nhất thì lúc đói cũng sẽ có người nấu cơm, bị bệnh có người chăm sóc, buồn chán có người cùng chuyện trò, đầu năm đầu tháng sẽ không thê lương như thế này. Cao Tân thản nhiên cười, nói.
“Tớ và mẹ đều không quen có người lạ trong nhà. Lúc nhỏ, mẹ tớ phải đi ra ngoài bươn chải nuôi gia đình, ban ngày thì nhờ một người hàng xóm qua nhà chăm sóc tớ, kết quả là người kia lại đem tớ đi bán. Cũng may mẹ tớ kịp thời báo cảnh sát mới cứu được tớ về.”
Cát Vi Dân không biết gì cũng đã cảm thấy hú hồn một phen, lại vừa cảm thấy đau lòng, nói.
“Vậy cậu sau đó nhất định là rất sợ ở nhà một mình nhỉ?”
Cao Tân vòng tay gối sau đầu, vẫn nhẹ nhàng cười cười, nói.
“Cũng chẳng phải sợ hay không sợ. Sau đó mẹ tớ khóa trái tớ trong phòng, một hai ngày đầu còn sợ hãi, qua một thời gian dài cũng thành quen. Một mình ngây ngẩn trong phòng vẫn vô cùng tự tại đó thôi.”
Rồi cậu ta trở người nằm úp sấp, nhìn Cát Vi Dân nói.
“Cho nên Tiểu Cát, cậu cũng không cần thương hại tớ.”
~*~*~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.