Thanh Quan

Chương 782.78: Say Rượu




Hà Tinh nghi hoặc nhìn qua Tần Mục, khóe miệng mang theo tươi cười nghiền ngẫm: 
- Ở đơn vị không thuận lợi?
Tần Mục mặt không đổi sắc trực tiếp phủ nhận, nói ra: 
- Em biết anh tửu lượng lớn, những năm này cẩn thận khắp nơi, lúc nào cũng để ý, vẫn không dám uống, hôm nay vừa vặn đụng phải bạn cũ, rượu này uống cho thống khoái.
Tâm tình của hắn phiền muộn, muốn uống chút rượu giảm bớt phiềm muộn là phi thường bình thường. Bởi vì Hà Tinh hiểu hắn nên mới quan tâm hỏi một câu, lại rót cho Tần Mục một ly, cũng rót cho mình một ly, vừa cười vừa nói: 
- Xa cách đã lâu, cạn ly!
Tần Mục ngửa đầu uống cạn một chén, hôm nay hắn thừa nhận làm việc thất bại, hoặc không thể nói là thất bại, chỉ có thể xem như hòa không thắng không bại mà thôi, cũng làm cho Tần Mục phi thường không hài lòng. Uống xong chén rượu này, hắn tươi cười nói với Hà Tinh: 
- Từ thôn Tây Sơn đi ra năm sáu năm, chúng ta cũng không có được uống như hôm nay, đúng là có chút xấu hổ đấy.
Hà Tinh cười một tiếng, cũng không có nói nhiều, ẩn ẩn còn mang theo bộ dáng thanh thúy của tiểu nha đầu, đôi mắt như có sóng khói lưu chuyển, còn mang theo một tia đau lòng và trách móc.
Tần Mục cười cười, chỉ vào chén Hà Tinh và nói:
- Hôm nay em cứ uống đi, còn lại là của anh, em không nên đoạt với anh đấy.
Nói xong hắn mở chai và rót ra hai phần. Mặc âu phục giá cao thế nào, hắn cứ uống cho rượu tràn ra ngoài, làm cho Hà Tinh kéo tay Tần Mục.
- Tần đại ca, uống nhiều hại thân!
- Không có việc gì, anh chỉ muốn say mà thôi, đáng tiếc không có cơ hội này.
Tần Mục tửu lượng vô cùng lớn, đặt bàn tay nhỏ của Hà Tinh qua một bên, lại uống cạn mấy chén, một cảm giác nóng bức dâng lên trong óc. Hắn cười cười, chỉ vào mình và nói: 
- Tiểu nha đầu, em nói một chút anh là dạng người gì?
- Anh là dạng người gì sao?
Hà Tinh nghiêng đầu suy nghĩ, đưa ra đánh giá đúng trọng tâm: 
- Người xấu, cũng là người tốt.
Tần Mục cười rộ lên, chỉ vào Hà Tinh nói ra: 
- Khéo đưa đẩy, thật sự là quá khéo đưa đẩy.
Nói xong lại rót hai phần rượu.
Một bình rượu còn chưa dùng bữa đã uống một nửa, Hà Tinh nhất thời đau lòng nói ra: 
- Tần đại ca, nếu anh còn như vậy thì em sẽ điện thoại cho chị dâu cáo trạng anh đấy. Có chuyện phiền lòng gì thì nói cho em nghe được không?
- Đây tính toán là phỏng vấn không?
Tần Mục cười lên, uống nửa bình rượu vào bụng nhưng hắn không có cảm giác quá lớn, chỉ có chút chóng mặt.
- Đương nhiên không tính. Anh làm sao thế, hôm nay là bạn cũ gặp mặt, sao anh lại nói chuyện công tác với em chứ.
Hà Tinh bĩu môi nói ra: 
- Vốn đang có chút việc định nói với anh, hiện tại xem ra... Thôi, em liều mình cùng quân tử đi.
Nàng ở thôn Tây Sơn nên cũng nhiễm khí chất hào sảng, ban đầu ở trong thôn còn không có lộ ra ngoài, nhưng sau khi trở lại kinh thành, quan hệ tới công tác, càng ngày càng rõ rệt. Nàng tiện tay cầm một bình rượu khác, giơ cao lên và đưa tới trước Tần Mục, nói ra: 
- Đến, cạn!
Tần Mục lắc đầu, chỉ vào bình rượu trong ty Hà Tinh nói ra: 
- Em, buông ra đi, tiểu cô nương, không có việc gì uống nhiều rượu làm gì? Coi chừng sau này lão công ghét bỏ em là tửu quỷ đấy.
Trên mặt Hà Tinh mang theo một tia đắng chát, sau đó không thuận theo nói ra: 
- Em mặc kệ, sáng nay có rượu sáng nay say, quản khỉ gió ngày mai thế nào, uống!
Tần Mục cười nói: 
- Anh uống say, em uống say, ai lái xe đây? Sau khi say rượu lái xe rất nguy hiểm đấy.
Hà Tinh bĩu môi nói ra: 
- Mặc kệ nó, cùng lắm thì gọi xe quay về, sau đó lại mướn khách sạn, anh cảm nhận một chút tình ngoài giá thú, em cũng có chút kích thích.
Tần Mục tròng mắt hơi híp, lắc đầu buông chai rượu ra. Hà Tinh nói những lời này quá lộ, Tần Mục cho dù có ngốc cũng hiểu ý trong đó. Hắn không biết nên nói cái gì nữa..
Rượu không có uống bao nhiêu, nhưng mà lời này quá lộ nên Hà Tinh cũng bị những câu này của mình làm ngẩn người. Tuy trong nội tâm của nàng có suy nghĩ, nhưng mà chưa bao giờ nói trắng ra như vậy.
Hào khí lập tức trở nên xấu hổ, một nam một nữ mặt đối mặt ngẩn người. Qua một thời gian ngắn hai người cười lên, Hà Tinh nói: 
- Rốt cuộc là như thế nào, nói cho anh nghe một chút, không chừng còn nghĩ kế giúp em đấy.
Hà Tinh cắn miệng môi dưới, cười nói: 
- Cũng không có chuyện gì lớn, chính em sắp rời khỏi kinh thành.
Tần Mục sững sờ, có chút kỳ quái hỏi: 
- Rời khỏi kinh thành, em định đi đâu?
- Hương Cảng. (Hồng Công)
Hà Tinh mí mắt rủ xuống, ánh mắt nhìn vào chén rượu trước mặt, nhỏ giọng nói ra: 
- Sau khi làm xong tiết mục này em sẽ đi Hương Cảng. Ngày một tháng bảy Hương Cảng trở về, em là phóng viên thường trú ở Hương Cảng, một tháng sau phải đi. ngôn tình hay
- Không quay về sao?
Tần Mục âm thanh trở nên rất trầm thấp. Có nhiều lần Tần Mục lâm vào tình thế nguy hiểm, đều dựa vào lực lượng truyền thông của Hà Tinh nên chuyển hướng thắng lợi, Tần Mục cũng không có tỏ vẻ cảm tạ Hà Tinh bao nhiêu. Đây là do Tần Mục nhu ngược về mặt tình cảm, biết rõ Hà Tinh có cảm tình với hắn, hắn lại dựa vào cảm tình này nhờ nàng, đúng là có chút không nên.
Tần Mục khó mà nói cái gì, phiền muộn nên tâm tình càng sa sút. Hắn mở chai rượu ra uống ừng ực, một hơi tiêu diệt cả chai rượu này, ợ một cái nói ra:
- Có gì cần anh hỗ trợ không?
Trong mắt Hà Tinh đầy thất vọng, chậm rãi lắc đầu nói ra: 
- Qua bên kia có khả năng sẽ ở đó luôn, dù sao trở về thì có rất nhiều chuyện cho đại chúng biết rõ.
Tần Mục trầm mặc, cảm giác choáng váng rút đi, ngược lại có xúc động hò hét trong ngực. Đột nhiên ánh mắt hắn sáng ngời, từ trong túi móc ra chìa khóa, nói:
- Có muốn lái xe không?
Hà Tinh lập tức kinh ngạc, nhìn qua Tần Mục đỏ mặt vì rượu, hỏi:
- Không phải nói sau khi say rượu lái xe nguy hiểm sao? Vậy anh còn muốn lái xe, chán sống sao?
Tần Mục có cảm tình với Hà Tinh hay không thì hắn cũng không biết, nhưng bây giờ nghe Hà Tinh sắp rời khỏi, thậm chí là ở Hương Cảng không trở về nữa, cảm giác của hắn phi thường mâu thuẫn. Hắn không có trả lời Hà Tinh, chỉ móc chìa khóa ra mà thôi, hỏi: 
- Có đi không?
Hà Tinh nhếch miệng, nàng biết rõ mình điên rồi, Tần Mục lắc lư chìa khóa có sức hấp dẫn lớn với nàng. Mỗi một lần lắc lư đều khiến phòng tuyến của nàng vỡ vụn một chút, cuối cùng nhất cắn môi, nói: 
- Đi! Mặc kệ nó!
Tần Mục cười ha hả, lung la lung lay đi tới quầy trả tiền, sau đó nhìn qua Hà Tinh bảo nàng lấy bia theo.
Hai người không ăn cái gì, trực tiếp đi ra khỏi quán cơm nhỏ, Tần Mục mở cửa xe ra, ném bia vào trong, sau đó ngồi ở ghế lái, hỏi: 
- Hà Tinh, em có cảm thấy anh rất khốn nạn không?
Hà Tinh sững sờ một chút, mặc dù Tần Mục có thời điểm âm hiểm một chút, thời điểm thì lại cao lớn hùng vĩ, ngoài hỗn đản thì không có lời nào để nhận xét Tần Mục.
Nàng đang nghĩ tình cảm của mình với Tần Mục không thay đổi, nhưng mà tên này lại ném Hàn Tuyết Lăng qua một bên, chuyện này khiến nàng không thoải mái, cuối cùng thì gật đầu nói:
- Đúng vậy a, ngươi là rất hỗn đản, nhất là về mặt tình cảm.
Tần Mục cười ha hả, hắn nhấn mạnh chân ga, xe Audi lao nhanh trên đường, bánh xe ma sát trên đường bén nhọn.
- Tần Mục, không nên chạy nhanh như vậy!
Hà Tinh khẩn trương thắt dây an toàn.
Sắc mặt Tần Mục bình tĩnh, con mắt của hắn nheo lại, khống chế xe quẹo vài con đường, dĩ nhiên hữu kinh vô hiểm tắp vào ven đường
Tần Mục xuống xe, hắn đi ra ngoài, Hà Tinh có chút bận tâm nên vội vàng chạy tới đỡ Tần Mục.
- Ha ha, Hà Tinh, em nói anh sống có mệt hay không, ân?
Tần Mục mùi rượu xông lên mũi, lảo đảo vịn cột đèn ở ven đường, hắn nhìn xe chạy qua và cười rộ lên.
- Có mệt hay không chỉ có anh tự biết. Em có đôi khi rất buồn bực, anh chẳng phải mới hai mươi bảy tuổi thôi sao, vì sao giống lão đầu vậy, em còn thích anh ngày đó.
Nói xong Hà Tinh sắc mặt đỏ hồng, nàng nhìn ra đường. Trong giọng nói mang theo mờ ảo: 
- Ngày em cho rằng em sẽ chết, những người kia sẽ bán em làm vợ của người nào đó, anh biết em lúc đó có bao nhiêu sợ hãi không?
Hà Tinh nhớ lại tình cảnh lúc đó.
- Khi đó em thề nếu có ai cứu em, em nhất định gả cho người đó, cho dù là nữ em cũng sẽ ở cùng người đó cả đời.
Tần Mục sững sờ một chút, cúi đầu nhìn qua Hà Tinh. Hà Tinh nâng Tần Mục lên động tác biến chậm lại, tay trái chậm rãi, có chút nhát gan đặt lên ngực Tần Mục, thấp giọng nói ra: 
- May mắn là có anh, đáng hận cũng là anh.
Nói xong nắm đấm của nàng nện lên ngực của Tần Mục.
- Nha đầu.
Trong nội tâm Tần Mục xúc động vạn phần, thò tay vuốt ve ót Hà Tinh. Hôm nay Hà Tinh búi tóc quý phi, tóc mềm của nàng chạm vãi mũi của hắn.
- Anh biết rất rõ ràng, vì sao luôn trốn tránh, vì sao anh không tiếp nhận em?
Hà Tinh uống rượu xong cũng lớn gan hơn, dù sao đã không biết xấu hổ thì cứ làm triệt để đi, qua hôm nay hai người sẽ không biết như thế nào, sau khi mượn rượu nói ra toàn bộ là xong. Nàng hiện tại đã hai mươi lăm tuổi, nhân sinh có bao nhiêu nhân sinh hai mươi lăm tuổi chứ/
- Nha đầu...
Tần Mục im lặng.
- Anh rốt cuộc muốn thế nào
Hà Tinh biết rõ chính mình rơi lệ, nước mắt này có tâm tình gì nàng không rõ, cũng không muốn nói rõ, chỉ biết mình đang rơi lệ.
Tần Mục thở dài, nhìn qua bầu trời đêm, ung dung nói: 
- Nếu như anh nói anh từ thế giới ba mươi năm sau xuyên việt trở về thế giwosi này, em có tin không?
- Tin tưởng!
Hà Tinh lập tức trả lời: 
- Hơn nữa ngày đầu tiên anh quay trở về đã bị em đánh đầu rơi máu chảy.
Tần Mục sững sờ, hai tay nắm chặc tay Hà Tinh, nhìn thẳng vào nàng, hỏi: 
- Làm sao... Em biết?
Hà Tinh cười hắc hắc, hỏi ngược lại: 
- Nếu như em nói mình xuyên việt từ hai trăm năm sau trở về, anh có tin hay không?
Nói xong ánh mắt của nàng đầy hào quang giảo hoạt.
- Anh thật sự xuyên việt từ ba mươi năm sau trở về.
- Em thật sự xuyên việt từ hai trăm năm sau trở về.
Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, Hà Tinh cười rộ lên, nói ra: 
- Phim khoa học viễn tưởng em cũng rất thích em đấy.
- Làm sao em biết anh ngày đó xuyên việt trở về đã làm chuyện gì?
- Em biết rõ mới lạ, sớm biết anh cố ý che dấu, ngày đó còn không bằng cho anh thực hiện được!
Hà Tinh tức giận nói: 
- Đừng nói những chuyện nhảm này nữa, em hỏi anh, lúc trước anh cầu hôn em, có phải là thật tâm hay không?
Tần Mục sững sờ, hỏi ngược lại: 
- Cầu hôn?
- Đúng vậy, ngày đó em còn dùng cái chày đánh anh chảy máu đầu đấy.
Hà Tinh đỏ mặt nói ra.
Tần Mục đã hiểu, thì ra buổi tối ngày hôm trước ngày đó hắn đã cầu hôn Hà Tinh, hơn nữa có ý định bá vương ngạnh thượng cung, trách không được lại bị đánh chảy máu đầu, cuối cùng không thể không cầm mũ che giấu. Cái gì mà Hà Tinh xuyên việt trở về, nha đầu kia đang trêu chọc hắn đấy.
- Nói đi, anh có thật tình hay không?
Hà Tinh lại truy hỏi một câu.
Tần Mục nhất thời tỉnh rượu một chút, nếu như trả lời Hà Tinh là thật tâm, không chuẩn còn xảy ra chuyện. Hắn nghiêng đầu nhìn qua xe Audi, khẽ cười nói: 
- Có muốn đi một vòng hay không?
Nhìn hắn nói qua chuyện khác, Hà Tinh dậm chân một cái, giày cao gót trút giận giẫm vào giày da của Tần Mục.
Ngoại ô kinh thành vào buổi tối chính là thiên đường của đám thiếu gia. Tại đây xe không nhiều, cộng thêm bên đường là đèn sáng ngời, là nơi đua xe tốt nhất. Ghi chép chưa bị phá là Hàn gia Hàn Tề Đằng bảo trì, tám phần ba mươi hai giây chính là tốc độ kinh điển của đám thiếu gia kinh thành.
Hôm nay trùng hợp là ngày đua xe, có không ít trai lẫn gái ăn mặc khiêu gọi đang tụ tập ở đây, bọn họ tốp năm tốp ba thảo luận xem hôm nay ai là người xuất sắc nhất, thỉnh thoảng còn móc tiền mặt trong túi ra đánh bạc.
Mấy chiếc xe hoán cải đang đậu ven đường, đám lái xe đang dựa vào xe của mình, lúc này đang trêu chọc mấy cô gái bên cạnh.
- Ông! Ông! Ông!
Ở xa có tiếng động cơ vang lên, đen xe trước lóe sáng khiến mấy người này nheo mắt lại. Trong đó có một tên lái xe mắng: 
- Bà mẹ nó, ai kiêu ngạo như vậy, dám chiếu đèn vào mặt chúng ta, trong chốc lát bảo hắn dừng xe lại và đánh một trận.
Hắn vừa dứt lời thì chiếc xe đã vượt qua, gió mạnh làm rát mặt bọn họ.
- Không phải chứ, dùng xe Audi đua xe?
Có gia hỏa kêu lên. Hắn đảo mắt nhìn nhanh, ngay thời điểm xe Audi xuyên qua bọn họ thì hắn nhanh chóng bấm đồng hồ tính giờ.
- Tôi thấy là mượn rượu làm càn, trong chốc lát chúng ta cho hắn chui qua háng.
Một tên lái xe hả hê nói ra.
- Tôi thấy là thế rồi,, nghe tiếng xe Audi này thì nhất định trải qua cải tạo rồi, tôi thấy hắn đang thị uy với chúng ta. Mập mạp, có tính thời gian không?
- Đó là khẳng định, cũng không nhìn là ai chứ?
Mập mạp đắc ý lắc tay, nói ra: 
- Tôi thấy hắn có thể chạy hết một vòng hay không.
- Thông tri tất cả mọi người, cẩn thận một chút, không chuẩn thằng này không khống chế được.
Người trẻ tuổi đi đầu nhai kẹo cao su nói ra.
Tần Mục đạp chân ga tới đáy, hai tay của hắn nắm tay lái. hai bên kiếng xe nghe được tiếng gió vù vù. Hắn không biết tốc độ của mình bao nhiêu, chỉ nương theo rượu muốn xe nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa...
Sắc mặt Hà Tinh đã tái nhợt, nhưng mà nhiều hơn là cảm giác hưng phấn. Nàng dốc sức liều mạng hét lớn: 
- ần Mục, chúng ta đúng là điên rồi!
Hắn đảo tay lái, Tần Mục đóng cửa sổ xe lại, nói:: 
- Điên thì điên, đúng như lời em nói, anh chỉ mới hai mươi bảy tuổi thôi, cũng không phải quá già, đi đua xe thì tuổi của anh có gì chứ.
Nói xong, Tần Mục lại đảo tay lái lần nữa, xe phát ra tiếng C-K-Í-T..T...T sau đó bình an vượt qua khúc cua.
Hai mắt Hà Tinh sáng lóng lánh, cảm thụ được cảnh sắc vuốt qua sau lưng, điên cuồng kêu lên: 
- Tần Mục, Tần Mục, em yêu anh, em yêu anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.