Không biết có phải những lời như chán ghét tắm rửa cùng rửa tay đã chấn trụ Ciro, hắn về sau cực kì ít khi sai sử Soso, mấy loại chuyện như đi lấy tư liệu đều là tự thân xuất lực. Điều này làm cho Dilin nhẹ nhõm rất nhiều. Từ trương thiệp mời kia có thể thấy được quan hệ khẩn trương của Ciro cùng bọn họ, cậu thật sự không muốn Soso bị cuốn vào.
Sau khi bớt đi được một cọc tâm sự cậu liền toàn tâm toàn ý đem tinh lực tập trung vào việc học.
Sau khi biết cậu ở đồ thư quán đọc sách liền bắt đầu tiến hành nghiêm chọn các loại sách mà cậu đọc.
Về chú ngữ, thủ thế thủy hệ ma pháp toàn bộ đều bị đưa trả về đồ thư quán. Còn lại đương nhiên không phải thủy hệ mà là ba hệ nguyên tố còn lại.
Dilin ra sức kháng nghị: “Mấy quyển sách này không có tác dụng thực tế!” Chẳng lẽ hắn nghĩ rằng cậu trong trường hợp khẩn cấp còn có thể triệu hồi ra nguyên tố ma pháp khác hay sao?
Hydeine nói: “Chừng nào mà ngươi có thể lĩnh hội được tác dụng thực tế của chúng thì ngươi đã thành người thông minh rồi.”
......
Ý tứ của hắn là nói cậu hiện tại rất không thông minh?
Vốn từ trước đến nay luôn chìm đắm trong đại dương ca ngợi cùng vinh quang hiển nhiên Dilin vạn phần phẫn nộ. Cậu lạnh lùng nói: “Đạo sư ngài có bất mãn gì với Basai Ke sao?”
Hydeine ngón tay nhẹ nhàng đảo qua cằm mình, “Basai Ke, nghe ra thật cũng có điểm quen tai a.”
Chẳng lẽ thật sự có?
Dilin tim đập mạnh và loạn nhịp. Cho nên nói, hắn tuyển chính mình làm đệ tử là có dự mưu từ trước, cho nên nói, hắn thật là đang khó xử cậu?
Cậu nhìn hắn. Dung mạo anh tuấn bởi vì đôi mắt lam nhạt trong suốt mà càng thêm mê người, nếu không biết cá tính của Hydeine, hẳn sẽ có rất nhiều người vì hắn mà thần hồn điên đảo. Chính là, tích cách của hắn thật sự rất khoa trương khiến cho người ta nghĩ muốn xem nhẹ cũng không thể.
Dilin mím môi. Cha cậu cũng rất anh tuấn nhưng cá tính so ra tốt hơn hắn nhiều lắm.
“A, ta nhớ ra rồi.” Hydeine đột nhiên nói.
Dilin trong lòng căng thẳng.
“Kia không phải là gia tộc của ngươi sao?”
“......”
“Về phần bất mãn.....” Hydeine mỉm cười, “Nếu lần này ngươi không thể thông qua cuộc thi sơ cấp, ta nghĩ, không cần lo lắng, chúng ta rất nhanh sẽ có.”
“......” Nếu như lo lắng cậu không thể vượt qua sơ cấp cuộc thi vậy thì nên lấy chút sách có thể sử dụng cho cậu mới đúng!
Cảm nhận được lửa giận trong mắt Dilin, Hydeine khoanh tay nói: “Cùng một con đường, nhiều người cùng đi, như vậy thì người đứng đầu, đứng thứ hai, thậm chí là thứ hai trăm thì cũng chẳng cách nhau bao xa.”
Dilin nhấp nháy mắt nhìn hắn. Không thể không thừa nhận, Hydeine có đôi khi nói chuyện thật sự rất có đạo lý, tuy rằng thái độ của hắn vẫn như cũ khiến cho người ta không dám khen tặng.
“Cho nên, muốn bỏ xa được người khác có hai biện pháp.” Hydeine vươn một ngón tay, “Một, đi đường tắt.”
Dilin nhãn tình sáng lên.
Đường tắt ở bất cứ thời điểm nào đối với bất cứ kẻ nào đều là một loại hấp dẫn.
“Ngươi muốn trở thành vong linh pháp sư hả?” Hydeine cười đến thập phần vô hại, “Ta có thể giúp ngươi.”
Dilin cả người tóc gáy nháy mắt dựng thẳng lên.
Tuy rằng trước mặt cậu không có chiếc gương nào, nhưng là cậu cũng có thể tưởng tượng ra sắc mặt bản thân có bao nhiêu khó coi.
“Hoặc là,” Hydeine chậm rãi nói, “Tốn công một chút, chế tạo một chiếc xe ngựa, nhất lao vĩnh dật.” (Một lần vất vả cả đời nhàn hạ)
Trái tim Dilin cuối cùng cũng hạ xuống.
Nơi này dù sao cũng là thánh viện, cho dù tính cách của Hydeine có ác liệt hơn nữa hành vi có càn rỡ hơn nữa cũng không thể mạo hiểm làm tức giận cả Mộng đại lục mà xử dụng vong linh ma pháp —— nếu hắn thật sự có thể. Dù sao, vong linh pháp sư chẳng những là kẻ thù của Quang Minh thần hội còn là công địch của toàn bộ đại lục. Bởi vì vong linh ma pháp sư chính là sử dụng tà thuật để quấy rối giấc ngủ của người đã khuất.
“Như vậy, ta không phải trước tiên nên tìm một con ngựa đực cùng một con ngựa cái, chờ chúng nó sinh ra ngựa con, sau đó lại nuôi lớn?” Dilin tức giận nói.
Hydeine nhíu mày nhìn cậu
Dilin bị hắn nhìn đến chột dạ.
“Ta hiện tại phi thường phi thường hoài nghi, thu ngươi làm đệ tử có phải là một sự lựa chọn chính xác hay không.”
Dilin thật muốn nói: này không cần hoài nghi, đáp án tuyệt đối là không! Bởi vì nó thực có thể hủy diệt tất cả nhiệt tình của một thiếu niên đối với ma pháp.
“Có sẵn ngựa lại không cần mà nhất định phải chờ chúng nó sinh ra ngựa con rồi lại nuôi lớn......” Hydeine dùng ánh mắt quái dị nhìn cậu không khác gì đang nhìn một thằng ngu.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Dilin cái gì cũng không nói, cầm lấy một quyển sách đi thẳng đến dưới tàng cây, khoanh chân ngồi đọc.
Nếu cậu ngước đầu khỏi quyển sách hẳn sẽ thấy từ mặt đến cổ cậu đều đã chuyển thành mà hồng khả nghi.
Dưới sự giám sát của Hydeine ngắn ngủi trong nửa tháng Dilin đối với tam hệ ma pháp còn lại đã có một hệ thống hiểu biết nhất định.
Loại hiểu biết này rất nhanh đã phát huy tác dụng tại cuộc thi sơ cấp.
“Michel, nếu như vừa rồi thêm vào một câu ‘watelassi-builong! ’ thì uy lực của chú ngữ sẽ tăng thêm không ít.” Dilin nhìn cái hố trên mặt đất nhẹ nhàng nói một câu.
“Thật sao?” Tuy rằng Michel thực nghi hoặc cậu vì cái gì lại có hiểu biết như vậy về thổ hệ ma pháp, nhưng vẫn là thử làm theo.
Quả nhiên, trên mặt đất theo tiếng niệm chú ngữ của cậu mà mở rộng gấp đôi so với lúc trước.
“A, ta phải đem câu chú ngữ này nhớ kỹ!” Michel kinh hỉ lấy ra giấy bút ghi chép lại.
Kevin kinh ngạc nhìn cậu.
Dilin từ trong túi không gian lấy ra một hạt giống bỏ xuống hố đất.
Michel dùng chú ngữ đem mặt đất lấp lại.
Kevin phất tay, một dòng nước trong chậm rãi làm dịu hố đất.
“Nhiều nước quá rồi.” Ali Di ở bên cạnh lầm bầm, “Chết đuối nó mất.”
Kevin nghe vậy, lập tức buông tay.
Ali Di áp tay xuống mặt đất trên miệng hố, miệng lẩm bẩm, không biết qua bao lâu, một mầm non xanh ngắt vươn lên.
“Thành công!” Michel vui vẻ reo lên, “Aha! Cuộc thi sơ cấp lần này rất đơn giản!”
Không sai, đây chính là nội dung của cuộc thi sơ cấp —– dùng hạt giống trồng ra một vòng tròn đường kính ngàn thước.
Tổ viên là rút thăm chọn ra, đáng mừng chính là, trong tiểu tổ của họ đều là người quen —— Dilin, Kevin thủy hệ, Michel thổ hệ, Ali Di mộc hệ.
Michel gặp Dilin không yên lòng, lặng lẽ đến bên người cậu: “Yên tâm, Soso còn có Jefrey ở cùng sẽ không có việc gì đâu.”
Dilin trầm giọng nói: “Nhưng là cùng tổ còn có Ciro.”
Nhắc tới Ciro, Michel cũng trở lên lo lắng.
Từ sau khi Ningya rời đi, phòng ngủ của bọn họ vẫn chỉ có ba người ở cùng nhau cho nên tình cảm so với những người khác cũng tốt hơn nhiều. Nghĩ đến cá tính của Soso cùng Ciro lại đến quốc gia sau lưng bọn họ, biểu tình của Michel cũng liền trở lên tăm tối.
“Một ngàn thước đến tột cùng là dài bao nhiêu a?” Ali Di nhìn ngó xung quanh.
Kevin nói: “Dù sao cứ ba bước trồng một cây là được.”
Ali Di nói: “Nhưng là bước chân của mọi người cũng không đồng nhất a.”
Kevin hiển nhiên cũng chưa nghĩ đến vấn đề này, nhíu mày nói: “Tìm một người thân cao tiêu chuẩn đến bước thử đi.” Ánh mắt của hắn trực tiếp từ trên người Ali Di xẹt qua.
Ail Di tức giận đến oa oa kêu to, “Ta thân cao sao lại không phải là tiêu chuẩn?”
Hắn đang nói, Dilin cùng Michel song song bước tới, sau đó cùng Kevin ba người nhìn xuống hắn.
......
Ali Di buồn bực bỏ lên phía trước.
Michel chà chà hai bàn tay nói: “Ta đến xới đất.”
Kevin nhìn quanh bốn phía, “Chúng ta phải cẩn thận, nơi này tùy thời sẽ có ma thú lui tới.”
Dilin gật gật đầu, cũng bắt đầu đề phòng lên.
“A!”
Tiếng kêu sợ hãi của Ali Di đánh gãy tiếng nói chuyện của Michel ba người chạy nhanh qua.
“Làm sao......”
Dilin đem câu hỏi nuốt trở vào.
Mười thước trước người Ali Di là một đôi lục quang khí thế rào rạt đang chăm chú nhìn bọn họ.
Văn phòng viện trưởng của St Paders.
Orosey chính là đang uống cà phê cùng ăn bánh bích quy, nhàn nhã thưởng thức buổi trà chiều.
Dương quang thoải mái ấm áp chiếu lên đùi lão, mọi điều đều tốt đẹp yên lành. Đầu lão tựa vào gối ôm, hai mắt mông lung buồn ngủ.
Phanh, của bị nặng nè đẩy ra.
Cà phê trên bàn trà nhẹ nhàng rung lên một cái.
Mysheros khẩn trương vọt vào: “Viện trưởng, không tốt rồi!”
Orosey mở to mắt, khóe mắt còn lưu lại một tia buồn ngủ.
“Rừng Mộng Yểm sống lại!”
Orosey đồng tử co rụt lại.
Người ngoài chỉ nghĩ chỗ đáng sợ của rừng Mộng Yểm chính là đủ loại ma thú hung mãnh bên trong, nhưng là chỉ có nhóm đạo sư trong trường là biết nó còn có một truyền thuyết khủng bố —– nó là một khu rừng sống.
Thật giống như một thái cực đồ khổng lồ, rõ ràng là tối vùng bên trái, nhưng ở thời điểm nó sống lại thì vùng tối lại chuyển snag bên phải. Không một ai biết quy luật hoạt đông của nó, chỉ có thể sau khi hoạt động chấm dứt chậm rãi tìm đường trở về. Nhưng là rừng Mộng Yểm diện tích lớn vô cùng, các loại ma thú tối hung mãnh đều ẩn ở sâu bên trong, có người dù tìm cả đời cũng không thể trở về.
Bất quá, truyền thuyết này vẫn luôn tồn tại, chưa từng bị lãng quên, nhưng là tình cảnh trong truyền thuyết đến nay vẫn chưa từng xuất hiện.
Orosey rất nhanh đã trấn tĩnh lại, “Hôm nay là ngày diễn ra cuộc thi sơ cấp.”
Mysheros gật đầu.
“Làm cho tất cả đạo sư xuất phát, đem đệ tử của bọn họ tìm trở về. Cuộc thi hủy bỏ!”
“Vâng” Mysheros lao nhanh ra ngoài.
Orosey đi đến bên của sổ, ánh mắt xa xăm nhìn về phía rừng Mộng Yểm.
Vào thời điểm sáng lập St Paders, bốn vị hiền giả phát hiện được bí mật của rừng Mộng Yểm —– tại trung tâm khu rừng có một tòa không gian ma pháp trận do thiên nhiên hình thành. Vì đảm bảo cho sự an toàn của học viện, bốn vị hiền giả đã phá
Đến tột cùng là cái gì khiến cho nó một lần nữa hoạt động trở lại?
Phía tây mây bay qua.
Che lại ánh mặt trời.