Thanh Việt Quan

Quyển 1 - Chương 2: Người ra đi



Phương Thiện Thủy mua xong vé xe, thu thập thỏa đáng tất cả, lúc giờ dậu mặt trời lặn, chờ ở ngoài cửa phòng Phương Nguyên Thanh.

Rất nhanh, cửa phòng bị đẩy từ trong ra, thấy Phương Nguyên Thanh đầu đội đấu lạp đi ra, Phương Thiện Thủy bất ngờ giật mình.

Đấu lạp này, Phương Thiện Thủy lúc nhỏ theo Phương Nguyên Thanh cản thi thường nhìn thấy, đó là nón dùng dây mây bện thành, đội trên đầu xác chết, đề phòng xác chết phơi nắng hoảng sợ.

Phương Thiện Thủy: "Sư phụ.."

"Đi." Thanh âm truyền đến từ dưới màn vải đấu lạp, thô khàn cứng ngắc, thực sự không giống như tiếng người sống, hoàn toàn khác biệt với Phương Nguyên Thanh vài giờ trước.

Ngoại trừ một chữ đi, Phương Nguyên Thanh không còn nói thêm gì.

Phương Thiện Thủy biết, lúc này sư phụ đã coi như là mất, trong lúc tâm thần bi thương đau xót, giống như về tới cảnh gặp sư phụ lần cuối cùng trong phòng vài giờ trước.

Đồ nhi, đại nạn của vi sư tới quá đột nhiên, phải nhờ con đưa đoạn đường cuối cùng này rồi. Chuyện đầu tiên giao cho con, là lá rụng về cội.

Trước giờ tý, ta phải dừng ở nơi dương khí cực tràn đầy, cho nên chúng ta trước phải ngồi xe lửa. Xuất phát từ giờ dậu khi dương khí sắp hết chưa hết, đến trấn Hoài Vân, đã xấp xỉ vượt qua thời điểm nguy hiểm nhất giờ tý. Xuống xe lửa con đi ở trước mặt dẫn ta đi, con phải nhớ kỹ, trong thời gian này, con không thể nói chuyện với ta, cũng không được quay đầu lại nhìn ta.

Con phải đi đường suốt đêm, đuổi đến đạo quan trước rạng sáng. Trong động Lang Gia phía sau đạo quan, vi sư đã chuẩn bị quan tài cho mình từ lâu. Con dẫn vi sư đến trước quan tài, sau đó phải nói với vi sư một câu, "Đến nhà, cẩn thận cánh cửa". Đợi ta nhập quan, con liền lấy đấu lạp trên đầu ta đi, nhanh chóng đóng nắp quan tài lại..

Nhớ tới Phương Nguyên Thanh dặn dò, đáy lòng Phương Thiện Thủy chợt đau xót, đỡ cánh tay Phương Nguyên Thanh, giống như sợ quấy nhiễu đến cái gì, nói nhỏ đến không thể nghe thấy, "Sư phụ, chúng ta đi thôi, đồ nhi mang người về nhà. Làm bạn mười ba năm, đồ đệ bất hiếu không có gì có thể báo đáp người, dặn dò sau cùng của người, con nhất định sẽ hoàn thành thỏa đáng."

Phương Thiện Thủy đỡ Phương Nguyên Thanh ra ngoài, người đi đường qua lại thấy bóng bọn họ đều tránh đường đi đường vòng, đại đa số người không dám nhìn bọn họ, không chớp mắt đi đường của mình, nhưng vẫn chợt có một hai người nghỉ ngơi ở xa xa ngắm nhìn.

Ánh mặt trời chiều chiếu vào trên người Phương Thiện Thủy cùng Phương Nguyên Thanh y đang đỡ, làm cho bóng dáng hai người có vẻ càng thêm cổ quái, giống như mang theo một mảnh bóng râm mùi rỉ sắt lạnh như băng, chậm rãi thấm ra từ trong không khí đè nén, làm cho đáy lòng vô thức sợ hãi..

Những người đi đường nghỉ chân đều không dám tiếp tục nhìn, đẩy nhanh bước chân rời đi.

Trong ga xe lửa người đến người đi, thấy Phương Nguyên Thanh đầu đội đấu lạp, đều vô cùng ngạc nhiên.

Bây giờ đã là thời đại nào, còn có người đội loại đấu lạp đỉnh nhọn có khăn che mặt này, hơn nữa bên cạnh người đội đấu lạp này còn đứng một người đeo mặt nạ, đơn giản là quái nhân (1) tụ tập.

Lúc vào ga soát vé, bác gái kiểm vé cầm vé trên dưới trái phải đánh giá hai thầy trò Phương Nguyên Thanh, nếu không phải người kiểm vé nhiều, phỏng chừng bác sẽ vô cùng cam tâm tình nguyện cầm kính lúp đến nghiên cứu một chút.

Vào toa xe, Phương Thiện Thủy nhanh chóng tìm được chỗ ngồi, một đường che chở sư phụ đến chỗ ngồi ngồi xuống.

Phương Thiện Thủy rõ ràng cảm thấy được tay sư phụ lại lạnh hơn, da cũng dần mất đi màu máu, Phương Thiện Thủy trong lòng khó chịu lại không có cách nào, loại cảm giác bất lực này thật sự làm người tuyệt vọng.

Bốn phía không ít người đều nhìn chằm chằm hai thầy trò Phương Thiện Thủy, nhìn đến ngạc nhiên, đặc biệt nhóc con béo ú ngồi đối diện Phương Nguyên Thanh lúc xe lửa sắp lăn bánh, nếu không phải bị ba nó ngăn lại, đầu đều phải thò vào trong đấu lạp của Phương Nguyên Thanh rồi.

Nhóc béo một lúc nhìn Phương Nguyên Thanh đội đấu lạp, một lúc nhìn Phương Thiện Thủy đeo mặt nạ, mới lạ khủng khiếp.

"Vì sao anh đeo mặt nạ? Vì sao người kia đội đấu lạp? Đeo mặt nạ đấu lạp có chơi vui không, anh cho em chơi một chút đi." Nhóc béo bị chặn trong lòng ba mình, giống như một hạt đậu nhảy không chịu ngồi yên, nó kêu gào nửa ngày thấy người đeo mặt nạ cùng người đội đấu lạp vẫn không để ý đến mình, liền lăn qua lăn lại ba nó, "Ba, ba bảo anh kia cho con mặt nạ, con cũng muốn đeo, con muốn che mặt con muốn làm đại hiệp. Ba, con muốn mặt nạ, con muốn mặt nạ, ba bảo anh kia cho con, con còn muốn đấu lạp, con muốn!"

"Con ngồi yên đừng nghịch ngợm, xuống xe muốn cái gì ba mua cho, đừng loạn đòi đồ của người khác." Ba nhóc béo khiển trách nó, nhưng hiển nhiên không có chút sức nặng, nhóc béo hoàn toàn không coi lời của hắn ra gì.

Nhóc tiếp tục kêu gào om sòm với ba nó: "Con không muốn chờ xuống xe, con muốn bây giờ, bây giờ! Cho con đấu lạp, cho con mặt nạ, ba bây giờ liền mua cho con!"

Nhóc béo càng gào càng lớn tiếng, thấy ba nó còn muốn chống cự, lập tức gào khóc lên, giọng vừa chói vừa to, ồn ào làm người trong cả toa xe đều nhịn không được nhíu mày.

Ba nhóc bất đắc dĩ nói với Phương Thiện Thủy: "Cậu em, cậu xem này. Thực sự rất xin lỗi, đứa bé này bị người nhà tôi chiều hư hỏng, cậu đừng để ý. Cậu xem, có thể cho cháu nó mượn chơi một lúc, lúc nữa tôi bảo nó trả lại cậu, cậu yên tâm."

Phương Thiện Thủy gật đầu, lấy mặt nạ xuống, nhìn về phía nhóc béo hưng phấn đưa tay nhận ở đối diện.

"A --!" Ba nhóc thê lương rít lên thành tiếng, vang đến thủy tinh trong cả toa xe đều rung lên ong ong.

Nhóc béo đối diện đang đưa tay về phía Phương Thiện Thủy lấy mặt nạ, hừ cũng không hừ một tiếng trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Ba nhóc béo giống như nâng lợn chết nài ép lôi kéo nó kinh khủng lui về phía sau, vừa lui còn vừa phát ra tiếng kêu ngắn ngủi như có ai chết.

Dưới mặt nạ của Phương Thiện Thủy là một gương mặt vô cùng kinh khủng, nơi mặt nạ che đậy lúc trước, da thịt nát rơi cùng dấu vết cháy đen tầng tầng chồng trên mặt, không nhìn thấy một phần hoàn chỉnh, giống như bị cái gì nhiệt độ cao hay là có tính ăn mòn đốt tan thành như vậy, mắt phải của y cũng bị da thịt hòa tan che kín, hoàn toàn không mở ra được.

Bình thường Phương Thiện Thủy lạnh lạnh nhạt nhạt, mang theo một cái mặt nạ che lại hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra má trái xinh đẹp trắng nõn, tuy rằng kỳ quái âm trầm, lại cũng không làm người chán ghét.

Nhưng hiện tại đột nhiên bỏ mặt nạ xuống, Phương Thiện Thủy y hệt như ác quỷ đến nhân gian, zombie rữa nát từ trong đất bùn bò lên.

Trước đây người không may thấy khuôn mặt thật của Phương Thiện Thủy, thậm chí từng truyền ra một số truyền thuyết ngạc nhiên cổ quái, nói là liếc mắt nhìn mặt Phương Thiện Thủy, nhất định sẽ bị bóng đè mười ngày, vô cùng tà môn.

Lời đồn đãi này lưu truyền rất rộng trong mười dặm lân cận Thanh Việt quan, càng truyền càng tà hồ, thậm chí có phóng viên truyền thông giới phong thủy từng trêu chọc trên báo, nói Phương Thiện Thủy của Thanh Việt quan tu luyện phép thuật Chung Quỳ, gương mặt kia là đặc biệt tu luyện để kinh quỷ dọa thần, con người liếc mắt nhìn đương nhiên ác mộng không ngừng.

Truyền đi có dáng có hình.

Ba nhóc béo hét chói tai hấp dẫn sự chú ý của các hành khách ở phụ cận, không ít người nhìn trái nhìn phải quan sát, khi quét đến mặt Phương Thiện Thủy, mỗi người đều sợ đến hồn vía lên mây, sợ rời chỗ ngồi.

Trong lúc nhất thời, Phương Thiện Thủy giống như thành một nguồn tai nạn, làm cho kinh hoàng truyền đi, thét chói tai nổi lên bốn phía, còn lẫn lộn tiếng trẻ con khóc ầm ĩ, cả toa xe loạn thành một đống.

Quần chúng ngồi xa không rõ chân tướng cũng có chút hoang mang không yên, đều rời chỗ ngồi hoảng sợ nhìn quanh, không đầu không não truy hỏi người xung quanh 'Làm sao vậy' 'Xảy ra chuyện gì'.

Phương Thiện Thủy từ từ đeo lại mặt nạ, quay về phía những người còn há to miệng đờ người ra nhìn y gật đầu nói: "Xin lỗi, dọa đến mọi người."

"Khi còn bé bị lửa đốt thương, cho nên vẫn đeo mặt nạ, tôi cũng không biết mặt của mình lại dọa người như vậy, rất xin lỗi."

Phương Thiện Thủy đeo mặt nạ, trong chớp mắt, từ zombie rữa nát tiến hóa thành tiểu thiếu niên xinh đẹp đơn thuần, giọng nói mát lạnh như dòng suối trên núi, lẳng lặng chảy qua trái tim bị dọa nhảy bình bịch của mọi người, rất có hiệu quả trấn an.

Bên trong toa xe yên tĩnh lại, nhân viên tàu nghe tiếng mà đến biết rõ tình huống xong, bởi vì không nhìn thấy mặt Phương Thiện Thủy, chỉ cho rằng ba con nhóc béo rất đại kinh tiểu quái, mới có thể dẫn tới rối loạn.

Nhân viên tàu không để bụng trấn an cùng phê bình vài câu, dặn Phương Thiện Thủy không nên lại bỏ mặt nạ xuống, liền khuyên mọi người trở về chỗ ngồi.

Ba nhóc béo được nhân viên tàu khuyên bảo, do dự muốn đi về, nhưng nó lại sống chết không chịu.

"Hắn là ác quỷ, hắn là ác quỷ! Nhanh bắt hắn đi, hắn sẽ ăn thịt người! A!"

Nhóc con đang gào khóc thét chói tai với nhân viên tàu, đột nhiên thấy Phương Thiện Thủy nhàn nhạt quét mắt nhìn nó một cái, nhất thời cứng đờ, không dám tiếp tục chửi rủa, lại "oa a a" gào khóc lên, giọng chói tai làm cho toàn bộ người trên toa tàu đều đau cả đầu.

Hai người trẻ tuổi ở hàng ghế trước bên trái vội vàng nói với ba nhóc béo: "Ông anh này, hai bọn em đổi với anh đi. Anh mang theo nhóc.. khụ, con, tới chỗ bọn em, bọn em đến chỗ hai người."

Ba đứa bé kia không dám do dự, kéo nó, liên tục nói cám ơn đi về phía hai người trẻ tuổi kia.

Sau khi đổi chỗ ngồi, nhóc béo khóc mệt cũng yên tĩnh lại.

Không nhìn thấy mặt Phương Thiện Thủy, nhưng biết Phương Thiện Thủy ở ngay cách đó không xa, nhóc béo biết chỉ có thể như vậy, nấp ở trong lòng ba nó không dám lên tiếng, trong xe lửa cũng rốt cuộc trở về một tia thanh tĩnh.

Hai thanh niên đổi chỗ tới nhìn qua xấp xỉ tuổi Phương Thiện Thủy, khoảng mười tám mười chín, tướng mạo mặc dù không phải bao nhiêu anh tuấn, lại sáng sủa hòa nhã, vừa nhìn chính là người thích chạy đến các nơi chơi, thích kết giao bằng hữu.

Người như vậy tự nhiên lòng hiếu kỳ cũng mạnh, nếu không cũng sẽ không ở khi người khác đều tránh không kịp, lại đặc biệt trao đổi đến trước mặt Phương Thiện Thủy.

Hai thanh niên hiển nhiên rất tò mò với tổ hợp mặt nạ đấu lạp của hai người Phương Thiện Thủy, nhưng cũng không trực tiếp như nhóc con vừa rồi, mà là đổi phương pháp lôi kéo làm quen với Phương Thiện Thủy, lúc thì mời Phương Thiện Thủy ăn hoa quả, lúc lại mời y bát mì tôm, liên tục anh em anh em, giống như hai bên đã thân thiết lắm vậy.

Hai người luôn tìm các loại chủ đề, lôi kéo Phương Thiện Thủy nói chuyện này chuyện kia, dáng vẻ chân thành khẩn thiết, thực ra nói trắng ra vẫn là lòng hiếu kỳ quấy phá.

Phương Thiện Thủy vốn không muốn để ý tới hai người này, nhưng nghĩ đến sư phụ trước khi lâm chung còn phải vì tính cách quái gở của y mà đủ loại không yên lòng, trong lòng nhất thời khó chịu lên, đơn giản cũng không từ chối hai người này đầy tò mò đến gần.

Chỉ là vòng sinh hoạt của Phương Thiện Thủy vẫn rất nhỏ, hoàn toàn không hiểu loại xã giao giữa người thường này, hai người trẻ tuổi đáp lời đáp đến nhiệt tình, Phương Thiện Thủy đáp lại lại rất đông cứng.

(1) Quái nhân: Người lập dị/quái gở/kỳ quái