Thanh Việt Quan

Quyển 1 - Chương 4: Người trên ghế



Khổng Nhạc ngã trên chỗ ngồi, thấy Phương Thiện Thủy ra mặt giúp mình, vẻ mặt cảm động nói: "Tôi không sao, anh Phương, anh đừng lo lắng."

Lương Hạo đưa tay đỡ Khổng Nhạc, nghe vậy khóe miệng giật giật, nghĩ thầm mày xác định người ta có đang lo lắng cho mày sao? Còn quay đầu liền gọi anh nữa, tao đây còn có thể muốn chút mặt không..

Tuy rằng Lương Hạo không biết vì sao Phương Thiện Thủy ra mặt ôm chuyện, nhưng Lương Hạo khẳng định Phương Thiện Thủy không phải là bởi vì hai người bọn họ.

Lương Hạo quan sát tỉ mỉ, khi Phương Thiện Thủy cùng đại hán giằng co, cũng vẫn bảo vệ chu toàn người đội đấu lạp sau lưng, Lương Hạo mơ hồ nghĩ, cử động này của Phương Thiện Thủy, rất có thể là sợ mấy người Khổng Nhạc náo loạn lên, quấy rối đến người đội đấu lạp sau lưng y?

"A, nhóc con giỏi nhỉ, đụng vào người còn dám ngang." Đại hán kia đối với Phương Thiện Thủy ngược lại không tùy tiện như với Khổng Nhạc, nhưng vẫn há miệng không buông tha người.

Khổng Nhạc muốn mở miệng phân bua hai câu đụng người là mình, không liên quan đến Phương Thiện Thủy, nhưng Lương Hạo lại vội vàng kéo hắn, bảo Khổng Nhạc đừng thêm phiền.

Lương Hạo nghĩ nếu Phương Thiện Thủy dám đứng ra, nhất định là có vài phần chắc chắn.

Người bị vây vào giữa kiểm tra xong đồ trong túi, thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lơ đãng đảo qua mấy người Phương Thiện Thủy, khi đường nhìn rơi vào người đội đấu lạp sau lưng Phương Thiện Thủy, đột nhiên nhướn mày, mũi hơi nhúc nhích ngửi một cái, sau đó con ngươi bỗng nhiên co rụt lại.

Nam tử đầu lĩnh này quát đại hán còn muốn sinh sự: "Hổ tử đừng gây chuyện, đồ không hỏng, đi."

"Chú hai?" Đại hán được gọi là Hổ tử giống như không ngờ chú hai lần này lại dễ nói như vậy, đang định hỏi cái gì, đã thấy chú hai mở bước chân đi về phía trước.

"Đi thôi, nhân viên tàu tới kìa." Vài đồng bạn khác của đại hán thấy thế, cũng đều ngừng chuyện yên người, gọi Hổ tử một tiếng, đều đuổi theo nam tử được gọi chú hai.

Đại hán đi lên lại trừng Khổng Nhạc một cái: "Coi như chúng mày gặp may!"

Phương Thiện Thủy thấy mấy người biến mất ở cuối toa xe, mới ngồi lại ghế.

"Anh Phương, cảm ơn cảm ơn, anh quá nghĩa khí rồi! Thật hán tử a!" Khổng Nhạc liên thanh nói cám ơn.

Phương Thiện Thủy lại không tâm tình nhiều lời với hắn, gật đầu, lại lặng yên kiểm tra, cảm giác được sư phụ không có gì khác lạ mới yên lòng.

*

Ngồi vào vị trí của mình, một người đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Chú Lâm, đồ cất cẩn thận, làm sao lại bị một nhãi nhép đụng rơi ra, có phải là nó dùng thủ đoạn gì hay không? Lúc trở lại, xe của chúng ta cũng không hiểu ra sao xảy ra vấn đề, chẳng lẽ là có kẻ nào để mắt đến chúng ta?"

Lâm nhị để túi vào trong áo, cất sát người, mới nói: "Này ngược lại không phải, hẳn là thứ này, chính nó muốn chạy."

Nói đến thứ trong túi, vài người lập tức giữ kín như bưng, có ăn ý kiềm chế tò mò, không nói ở nơi nhiều người nhiều miệng này.

Lâm Khải nhỏ tuổi nhất trong số mấy người, sự chú ý vẫn đặt trên người Phương Thiện Thủy cùng Phương Nguyên Thanh, hỏi Lâm nhị: "Chú, chú thấy hai người kia thế nào?"

Lâm nhị nhìn về phía cháu trai trong tộc: "Mày cũng phát hiện?"

"Luôn cảm thấy trên người hai người có mùi vị quen thuộc, giống như lúc chúng ta, cái loại này." Lâm Khải hàm hồ vài từ hai câu, bọn họ người một nhà lại đều hiểu hắn nói là cái gì.

"Không sai," Lâm nhị gật đầu, hạ giọng nói, "Trên người hai người kia, có thi khí rất nhạt."

Đại hán Triệu Hổ vừa rồi ra tay với Khổng Nhạc, nghe vậy trừng mắt: "Thi khí? Chẳng lẽ là đồng hành?"

"Cũng có thể là pháp y.." Hầu tử thổ tào.

"Trên người pháp y là mùi thuốc sát trùng." Lâm Khải khinh thường phản bác.

"Chú hai, vậy bọn họ là?"

Lâm nhị từ chối cho ý kiến: "Có lẽ là ở chỗ nào dính vào, chỉ là hai người kia giấu đầu lộ đuôi, không quá tầm thường. Hầu tử, mày nhìn chằm chằm bọn họ, xem bọn họ xuống trạm nào, đi theo thăm dò một chút ngọn nguồn."

"Được chú hai."

Mấy người Lâm nhị chỉ cảm thấy thi khí trên người hai người Phương Thiện Thủy là có gì mờ ám, lại không nghĩ đến, người đội đấu lạp ngồi sau lưng Phương Thiện Thủy, thực ra đã là một người chết.

Dù sao bây giờ đã là thời đại gì rồi, cho dù là nhóm Lâm nhị thường xuyên giao tiếp với thi thể, cũng không nghĩ đến bản thân có thể gặp phải loại người làm nghề cản thi này.

Ở trong ấn tượng của bọn họ, dù thật là có người cản thi, cũng hẳn là ở nơi hoang vắng ít người dã ngoại, làm sao có thể ở trong xe lửa người đến người đi dễ va chạm này?

*

Theo sắc trời nhạt dần, tiếng động lớn trên xe lửa cũng dần nhẹ đi, tuy rằng cũng không ít người chơi di động, nhưng đa số người đã buồn ngủ.

Khổng Nhạc báo bình an cho người nhà xong, có chút buồn chán, có lòng muốn lôi kéo làm thân với Phương Thiện Thủy hôm nay đứng ra cho mình, nhưng thấy Phương Thiện Thủy đã nhắm mắt dưỡng thần, cũng không biết là đang ngủ hay không muốn để ý người, Khổng Nhạc cũng ngại quấy rầy.

Khi đường nhìn đảo qua người đội đấu lạp bên cạnh Phương Thiện Thủy, Khổng Nhạc ngừng lại, đột nhiên nghĩ tới, tư thế của người này, hình như đã mấy giờ không đổi thì phải? Hắn cứ như vậy ngồi ngay ngắn không nhúc nhích ở đó, thật sự giống như một người giả vậy..

"Mày nhìn cái gì đấy?" Lương Hạo đưa tay quơ quơ trước mắt Khổng Nhạc.

"Tao.." Khổng Nhạc vừa định nói nghi ngờ của mình, Lương Hạo lại trực tiếp đổi chủ đề cắt đứt hắn, "Mày không ngủ đi à?"

"Trên xe lửa ngủ không ngon." Sự chú ý của Khổng Nhạc bị Lương Hạo dời đi, cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian, "Mới mười một giờ, còn có hơn bốn tiếng mới đến trạm, thật buồn chán, cũng không có trò trơi gì mới chút."

Giờ tý..

Nghe được thanh âm của Khổng Nhạc, mi mắt Phương Thiện Thủy giật giật, cũng không mở ra, lại âm thầm đề cao cảnh giác.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Nhóc béo ở chỗ ngồi lúc trước của Khổng Nhạc, đột nhiên nhắm hai mắt khóc lên, không biết có phải xế chiều hôm nay bị Phương Thiện Thủy dọa đến, bây giờ gặp ác mộng.

Ba nhóc ôm nó dỗ dành, nhưng không có chút tác dụng.

Nhóc béo càng khóc càng lớn tiếng, những đứa trẻ khác khác trong toa đang ngủ cũng bị giật mình tỉnh giấc, đều bắt đầu khóc theo.

Tiếng trẻ con khóc lanh lảnh, trộn lẫn với tiếng bánh xe lửa vùn vụt, giống như tiếng cười quái dị biến điệu, có vẻ rất là quỷ dị.

"Xảy ra chuyện gì.. Hình như có chút không đúng?" Lâm nhị ở đuôi toa xe, nghe tiếng trẻ con như khóc như cười bốn phía, nhìn hai bên một chút, có chút nghi thần nghi quỷ tự lẩm bẩm.

Lâm nhị đưa tay vỗ vỗ trên ngực, vẫn còn đây.

Nhưng cái loại cảm giác nơm nớp lo sợ trong lòng hắn này, lại thủy chung không lùi, da đầu giật giật, luôn cảm thấy, giống như bị cái gì theo dõi vậy.

"Chú?" Lâm Khải xoa xoa mắt.

"Chúng mày vây quanh tao một chút, cứ cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra." Lâm nhị nói.

Đại đa số người trong xe đều bị đánh thức, không thể phát giận với trẻ con, chỉ có thể một mình chửi bới không ngừng.

"Thật ồn." Khổng Nhạc xoa xoa tai, u oán liếc nhìn Lương Hạo đang đeo tai nghe.

Chỉ là theo người ngủ đều tỉnh lại, bầu không khí tối tăm đè nén trong toa xe vừa rồi, ở trong sinh khí của người sống ngược lại từ từ tan đi.

Những người lớn đều tỉnh dậy, bọn nhỏ cũng dần dần ngừng khóc, chỉ có nhóc béo khóc đầu tiên còn đang thút thít.

"Kỳ quái.."

Khổng Nhạc nghe được giọng nói của Phương Thiện Thủy, quay đầu nhìn lại, Phương Thiện Thủy chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào.

Khổng Nhạc lập tức vui vẻ chào hỏi, "Anh Phương, anh cũng bị đánh thức?"

Phương Thiện Thủy đang nhìn ngoài cửa sổ xe không để ý tới Khổng Nhạc, chẳng biết đang nhìn cái gì, Khổng Nhạc nhìn theo ra ngoài, "Phương huynh đệ, anh đang nhìn cái gì? Cái gì kỳ quái?"

Nhóc béo khóc thút thít ở hàng trước, mặt đỏ rực, giống như phát sốt, nấp ở trong lòng ba nó như chim cút, nhỏ giọng nói: "Ba, ngoài cửa sổ có người đang cười với con."

Ba nhóc béo vừa nghe liền biến sắc, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cũng không nhìn thấy cái gì, ôm con càng chặt hơn một chút, "Bên ngoài đen như mực cái gì cũng không có, con nhìn nhầm thôi! Ngủ đi, ba ba ở đây."

"Ưm." Nhóc béo khó được ngoan ngoãn.

Lốc cốc lốc cốc..

Tiếng bánh xe cuồn cuộn.

Đột nhiên, đèn trong toa chợt tắt!

Không ít người nhát gan lập tức phát ra tiếng hét sợ hãi, trong khoảnh khắc bốn phía đen xuống, đám trẻ vừa mới ngừng khóc, bị dọa như vậy, lại một lần nữa gào khóc lên.

Trong bóng đêm, những tiếng khóc kia càng thêm lanh lảnh quỷ dị.

"Mọi người không phải sợ, chỉ là nguồn điện tiếp xúc không tốt, đều ngồi ở vị trí của mình không nên đi lại lung tung, lập tức sẽ có điện." Nhân viên tàu cầm đèn pin chiếu đến, có ánh sáng xuất hiện, sợ hãi mọi người tích cóp cũng dần giảm bớt chút.

Thế nhưng đúng lúc này, đèn pin của nhân viên tàu cũng chợt lóe lên, "phụp" một tiếng, ánh sáng chợt biến mất, nhân viên tàu sợ đến tay run một cái, đem đèn pin tắt sáng ném ra ngoài.

Lần này thì thật là dọa sợ các hành khách.

Muốn nói đèn trong toa tắt, có thể nói nguồn điện tiếp xúc không tốt, nhưng đèn pin cũng không sáng, đèn pin cũng tiếp xúc không tốt? Nào có đúng lúc như vậy!

"Điện thoại di động! Màn hình di động của tôi cũng không sáng!"

"Tôi cũng vậy."

"Xảy ra chuyện gì?"

"Tôi thấy đột nhiên lạnh hơn, mọi người có loại cảm giác này không?"

"Không phải là có quỷ chứ.."

"Hư, đừng nói lung tung!"

Trong toa xe một mảnh lộn xộn la hét ầm ĩ, nhiều người đều nói điện thoại di động của mình không sáng, nhưng vẫn có không ít người màn hình di động còn tản ra ánh sáng nhạt, chỉ là chẳng biết tại sao, tia sáng kia đều có vẻ vô cùng ảm đạm, cũng không chiếu sáng đến tay chủ nhân.

Loại tình huống quỷ dị này làm cho nhiều hành khách nhịn không được suy đoán lung tung, không nói cái gì thần thần quỷ quỷ đi, chỉ là tối lửa tắt đèn thế này, vạn nhất xe lửa bởi vậy xảy ra ngoài ý muốn, chẳng phải là càng kinh khủng?

Hơn nữa tình huống trước mắt, thật có chút không giống bình thường.

Trong bóng tối, Phương Thiện Thủy trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Lần này mượn sinh khí tránh cõi âm điều tra, giúp cho sư phụ không bị phát hiện, nhưng không ngờ lại gặp phải ngoài ý muốn như vậy.

Phương Thiện Thủy nhất thời cũng không rõ ràng, những dị trạng này có phải đến vì thầy trò bọn họ hay không.

Lẽ nào ở địa giới này, vừa vặn gặp phải một tuần kiểm ghét ác như thù?

Ngay khi Phương Thiện Thủy âm thầm suy nghĩ, trong thần hồn giống như nghe được một tiếng chim hót yếu ớt như có như không, tiếng chim này giống như trực tiếp truyền đến sâu trong ý thức của y, thanh âm cực kỳ yếu ớt, lại làm cho Phương Thiện Thủy hoảng hốt, giống như bị kêu gọi vậy.

Lúc này, Phương Thiện Thủy bỗng nhiên cảm thấy quanh người mát lạnh, này phải là khí âm sát cực kỳ nồng nặc mới được.

Đúng lúc Phương Thiện Thủy muốn động thủ, khí âm sát lại giống như đi ngang qua vậy, một khắc không dừng đi về phía cuối toa xe.

Phương Thiện Thủy sửng sốt, thật sự không phải đến vì thầy trò bọn họ?

Phương Thiện Thủy đưa mắt nhìn về phía cuối toa xe.

Ở trong mắt Phương Thiện Thủy, trong toa xe tối tăm, từng dòng khí màu xám tro, giống như một vật còn sống đang dần hội tụ lại về phía cuối kia.

"Cái quỷ gì!"

"Có tay! Chú hai, mau tránh ra."

"A! Đi chết đi!"

* * *

Phương Thiện Thủy nghe được phía sau liên tục truyền đến thanh âm có chút quen thuộc, chính là nhóm người buổi chiều thiếu chút nữa nổi xung đột với y kia.

Chẳng lẽ những người này gặp cái gì, chỗ đó một mảnh lộn xộn náo loạn.