Thanh Xuân Ngây Thơ Tươi Đẹp Cùng Em

Chương 171: Anh sẽ không để ai làm tổn hại dù chỉ một sợi tóc của cô(1)




Translator: Wave Literature
Lâm Giang cuối cùng cũng nhận ra cô gái trước mặt minh là Tần Nhất Nhiên.
Và đối với những người đang đứng xung quanh cô, tuy anh không thể gọi tên họ, anh đã có một số ấn tượng nhất đinh. Họ là những người đã chặn đường Thi Yến ở cổng trường Đại học G vài ngày trước. Và người đàn ông có làn da rám nắng nổi bật và hung tợn cũng nằm trong số này.
Ngoài những người đó ra, có một vài người rõ ràng không giống như sinh viên. Một bầu không khí hung dữ tràn ngập quanh họ. Đám người đó dường như đến từ thế giới ngầm.
Thi Yến bị bao vây chặt ở giữa họ. Khi nhìn thấy Lâm Giang, cô lập tức kêu lên, "Lâm Giang, nhanh chạy đi-"
Giọng nói của cô vẫn dịu dàng và nhỏ nhẹ như mọi khi. Nhưng trước khi có thể nói hết câu, miệng cô đã bị bóp chặt bởi người đàn ông tóc dài đứng đằng sau cô.
Một cái cau mày thù địch lập tức khiến khuôn mặt bình tĩnh của Lâm Giang sa sầm lại. Không chút do dự, anh bước về phía trước, định kéo Thi Yến lại từ tay những tên côn đồ đó.
Nhưng trước khi anh có thể đến được với cô, gã đàn ông rám nắng và cáu kỉnh đã chặn đường anh.
Tuy nhiên, người đang đứng khoanh tay gần đó, Tần Nhất Nhiên, lên tiếng, "Lâm Giang, anh đừng lãng phí sức lực nữa. Bọn em có rất nhiều người ở đây. Vì vậy anh sẽ không thể tự mình đưa ả ta đi đâu."
Vừa nói, Tần Nhất Nhiên vừa bước về phía trước và đứng bên cạnh gã trai có làn da rám nắng và hung tợn.
Thấy Tần Nhất Nhiên lại gần, gã đàn ông rám nắng hung tợn kia cũng hờ hững đặt cánh tay lên bờ vai cô.
Một chút ghê tởm lóe lên trong sâu thẳm đôi mắt của Tần Nhất Nhiên. Nhưng cô không rũ bỏ cánh tay của hắn xuống. Cô chăm chú nhìn Lâm Giang. Rồi cô lạnh lùng nói thêm, "Không đời nào em lại để anh đưa ả ta đi.
"Nhưng anh không cần phải lo lắng. Em vẫn chưa có ý định làm bất cứ điều gì với cô ấy. Tuy nhiên, nếu anh định..." Tần Nhất Nhiên nghiêng đầu và kiêu ngạo dò xét từ đầu đến chân rồi tiếp tục, "...làm em khó chịu thì em không thể đảm bảo điều gì sẽ xảy ra với ả ta đâu."
Lâm Giang, người ngay từ đầu vẫn im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng. Mặc dù lời nói của anh nhắm vào Tần Nhất Nhiên, nhưng ánh mắt anh ta vẫn kiên quyết nhìn Thi Yến, "Tôi mới là người chọc tức cô. Chẳng liên quan gì đến cô ấy cả. Hãy để cô ấy đi."
Câu nói của anh khiến Tần Nhất Nhiên khẽ cười khúc khích, như thể cô đã nghe thấy điều nực cười nhất trên thế giới. Cô lấy ra một điếu thuốc và nghiêng nó ra ngoài khi một trong những người đàn ông châm thuốc cho cô. Sau đó, cô tiếp tục, "Lâm Giang, anh xem em là đồ ngốc ư? Nếu em để ả ta đi thì em sẽ lấy gì để đe dọa được anh đây? Với cả, ở đây có rất nhiều người của bọn em nên em cũng không có gì phải sợ cả hai người. Và nếu bọn em tha cho ả ta thì nhỡ đâu ả ta đi gọi cảnh sát đến thì bọn em biết phải làm sao?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Vừa nói, Tần Nhất Nhiên vừa đặt điếu thuốc vào miệng và hít một hơi thật sâu. Sau đó, từ miệng cô tỏa ra một luồng khói trắng dài.
Lâm Giang nhăn trán, biểu thị rõ sự ghê tởm sâu sắc với mùi thuốc lá.
Nhìn thấy phản ứng của Lâm Giang thì Tần Nhất Nhiên cười khúc khích. Giọng điệu cô cất lên gay gắt hơn trước. Cô chế giễu, "Ghê tởm? Nhưng anh chính là người đã khiến em trở nên thế này đấy."
"Để em nói anh nghe, Lâm Giang. Em đã dành quá nhiều thời gian và công sức theo dõi anh để chuẩn bị cho sự việc ngày hôm nay. Vì vậy em không hứng thú đến việc lãng phí thêm thời gian với anh nữa. Tuy nhiên, đây không phải là nơi để giải quyết mọi thứ. Đi theo em nếu anh muốn, nhưng để em cảnh báo anh trước, ả ta vẫn còn trong tay em đấy."
Sau khi nói những lời đó, Tần Nhất Nhiên liếc nhìn người đàn ông có làn da rám nắng và hung tợn bên cạnh cô.
Nhận được gợi ý của cô, gã đàn ông liếc nhìn những gã trai xung quanh rồi bước ra khỏi nhà hàng còn bàn tay gã vẫn đặt quanh eo của Tần Nhất Nhiên.
Miệng của Thi Yến vẫn bị bóp nghẹt, ngăn không cho cô nói. Nhưng khi cô bị đám đàn ông lôi ra ngoài, đôi mắt đen láy, sáng ngời của cô vẫn nhìn Lâm Giang một cách kiên định.
Cô khẽ lắc đầu, ra hiệu cho anh không được đi theo. Nhưng ngay cả như vậy, Lâm Giang vẫn có thể nhìn thấy sự hoảng loạn và sợ hãi nằm sâu thăm thẳm trong đôi mắt cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.