[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố

Chương 1:




1.
“Lưu Vân Hạo! Mày lặp lại lần nữa cho ông!”
Gương mặt nho nhã tuấn tú của Lâm Trạch bởi vì phẫn nộ mà có hơi vặn vẹo, ngón tay chỉ vào Lưu Vân Hạo chậm rãi cung lại thành quyền, mặt nổi gân xanh.
Thanh niên tên Lưu Vân Hạo đang ngồi trên salon hút thuốc, hơi cúi đầu, tóc mái xõa dài che xuống đôi mắt có vẻ hơi chán chường, anh ta giống như hoàn toàn không thấy nắm tay của Lâm Trạch, ánh mắt rơi vào vách tường rỗng tuếc trước mặt, thanh âm uể oải: “Xin lỗi. Em không phải không yêu A Mạt, em chỉ là mệt mỏi.
“Em muốn tìm người có thể cùng em thống khoái đi vũ trường, thống khoái nhảy nhót, cùng nhau leo núi xem mặt trời mọc, đi bờ biển lướt sóng, đi công viên trò chơi ngồi xe lượn, đi vòng quay chọc trời. Em thích trượt tuyết, thích nhảy bungee, thích nhảy dù…
Thế nhưng bảy năm, suốt bảy năm nay nơi em lui tới nhiều nhất là bệnh viện, hẹn hò cũng chỉ ở trong nhà hoặc công viên, thỉnh thoảng thân thể em ấy lý tưởng mới có thể ra ngoài xem phim, bất quá không thể xem phim kinh dị, không thể xem phim hành động, không thể xem phim hài cũng không thể xem phim trinh thám….
Bảy năm, nhân sinh có mấy lần bảy năm? Anh hai, em thật sự mệt rồi…”
Lâm Trạch thật sự không nhịn được nữa, giáng một quyền lên mặt đối phương: “Đừng nói giống như mày có bao nhiêu thiệt thòi vậy! Thân thể của Tiểu Mạt không tốt từ ngày đầu tiên không phải mày đã biết sao? Ban đầu mày nói như thế nào!”
Anh xốc cổ áo của Lưu Vân Hạo lên, lại một quyền giáng xuống.
Thiếu niên thanh tú vốn giống như đang xem trò vui ngồi bên cạnh Lưu Vân Hạo nhảy dựng lên, ôm cổ Lâm Trạch: “Có chuyện gì không từ từ nói được sao? Đánh người là thế nào chứ?”
Lâm Trạch lập tức đẩy đối phương ra: “Liên quan gì đến mày? Cút ngay cho khuất mắt ông! Cẩn thận cả mày ông cũng đánh!”
“Anh hai.” Một giọng ôn hòa vang lên: “Đừng đánh.”
Động tác của Lâm Trạch dừng lại giữa không trung, miễn cưỡng vẽ ra một nụ cười, nói: “Tiểu Mạt, việc này em chớ xen vào, anh hai nhất định sẽ lấy lại công bằng cho em!”
Lâm Mạt thở dài: “Anh hai, người không nên xen vào là anh mới đúng?”
“Tiểu Mạt!”
Lâm Mạt không để ý tới đối phương, hướng về phía Lưu Vân Hạo, nụ cười vẫn ôn hòa như vậy nhưng không khỏi lộ ra một chút đắng chát: “Vân Hạo, là em liên lụy anh…”
Lưu Vân Hạo giữ nguyên tư thế vừa rồi khi bị Lâm Trạch đánh, ngồi trên salon, môi mím thật chặt không nói lời nào.
Lâm Mạt cũng không thể nói tiếp, sau một hồi yên lặng mới phát hiện nụ cười trên mặt mình từ sớm không biết đã rơi ở đâu, vừa định kéo ra một cái, bất quá bắp thịt trên cơ mặt có hơi cứng ngắc. Lâm Mạt thử vài lần mới miễn cưỡng cử động khóe miệng, chỉ là giọng nói có hơi khàn: “Nhà này… em nán lại thêm vài ngày, đợi khi em dọn đi rồi sẽ nhờ anh hai đến báo cho a. Đây là chúng ta hùn tiền cùng mua, anh… đừng cự tuyệt, tốt xấu cũng coi như lưu lại kỷ niệm…”
“… Được.”
“Vậy… vậy…” Lâm Mạt lại mở miệng thêm vài lần nhưng không nhớ ra còn gì phải nói, tay cậu có điểm mềm, hàm răng có hơi run: “Vậy… Vậy cứ như thế?”
“Cứ như thế thôi.”
Lưu Vân Hạo đứng lên, thẳng tắp đi ra ngoài, thiếu niên anh ta mang đến nghe được tiếng đóng cửa mới kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo, đến trước cửa lại xoay người, ngượng ngùng gật đầu chào: “Xin lỗi, xin lỗi!”
Sau đó cũng rời đi.
Lâm Mạt nhìn nụ cười sáng lạn của đối phương, trái tim chợt đau đến lợi hại, có thể thống khoái khóc, thống khoái cười, thống khoái ca hát, thống khoái nhảy nhót sao?
Làm sao có thể không muốn…
“Tiểu Mạt, em không sao chứ?”
Lâm Mạt nhanh chóng hoàn hồn, mỉm cười nhàn nhạt: “Lại có thể có chuyện gì?”
Lâm Trạch mở miệng muốn nói rồi lại nhịn xuống: “Tiểu Mạt, em yên tâm, anh tuyệt đối không cho phép cái thằng mặt người dạ thú kia sống được thoải mái!”
Lâm Mạt lại lấy một cái thẻ ra đặt lên bàn: “Anh, nếu như em… anh giúp em đưa tấm thẻ này cho anh ấy, mật mã là sinh nhật của anh ấy.”
Lâm Trạch mở to mắt: “Tiểu Mạt!”
“Anh ấy có rất nhiều nơi muốn đi, rất nhiều thứ muốn chơi, số tiền này tuy rằng không nhiều lắm nhưng cũng có thể duy trì anh ấy chơi đùa vài lần. Em đã làm chậm trễ bảy năm của anh ấy, đây coi như một chút đền bù…”
“Tiểu Mạt!” Lâm Trạch giận dữ đến phát cười: “Ông đây đã làm anh em với em hai mươi mấy năm, vậy mà không biết em con bà nó là một thánh phụ!”
Lâm Mạt cười khổ nói: “Đây không phải là thánh phụ, đây là điểm mấu chốt cơ bản trong quan hệ giữa người và người. Lúc chúng em bắt đầu em đã nói là em không thương anh ấy, nếu anh ấy có người mình thích lúc nào cũng có thể nói với em, em sẽ tác thành cho anh ấy. Bảy năm rồi, em hiện tại vẫn là… không thương anh ấy.
Anh ấy một lòng một dạ chăm sóc em bảy năm, em không thương anh ấy nhưng vẫn đem anh ấy trói lại bên cạnh bảy năm. Trước đây em còn có thể ỷ vào anh ấy cam tâm tình nguyện để tự gạt mình, hiện tại anh ấy thật vất vả mới tìm được người mình thích, anh hai, chúng ta không thể ích kỷ như vậy…”
Thân thể yếu ớt, trái tim tàn phá, nào chỉ là không thể bồi đối phương nhảy dù, trượt tuyết, thậm chí lên giường cũng…
Một người như cậu lấy tư cách gì yêu người khác? Có tư cách gì để được yêu? Có tư cách gì đem một người hoạt bát như thế buộc bên cạnh mình?
Bảy năm, đã quá lâu.
“Tiểu Mạt!”
Lâm Mạt thực sự đã không còn sức nói thêm gì, chỉ cười: “Anh hai, em đói bụng rồi, ai đi Ngũ Phúc Trai mua cho em chén cháo có được không?”
“Em!” Lâm Trạch nổi giận đùng đùng rời đi: “Ông đây mặc kệ chuyện phá hại của hai đứa, tùy em đấy!”
Lâm Mạt nhìn cánh cửa đóng sầm lại, thân thể vẫn cố căng lên trong nháy mắt suy sụp xuống…
“May là anh… không yêu em, may là, em cũng… không thương anh.”
Không thương sao? Không thương nha…
Lâm Mạt che ngực, ngồi trên sopha cuộn thành một đoàn.
Bảy năm nâng đỡ trong hoạn nạn, tuy rằng không đem chữ ‘yêu’ đặt bên miệng, thế nhưng yêu hay không yêu nào phải chỉ nói ra mới có thể tính…
——
Bãi đổ xe tầng hầm.
“Hạo ca, hạo ca, anh đi nhanh như vậy làm gì, đợi em một chút!”
Lưu Vân Hạo dừng bước, mặt không biểu tình: “Tự cậu về đi.”
Thiếu niên ngạc nhiên: “A?”
Lưu Vân Hạo mạnh mẽ xoay người, thất thố quát: “Tôi nói cậu cút đi! Cậu nghe không hiểu sao! “
Lúc này thiếu niên mới phát hiện đối phương đôi mắt đỏ rực, lắp bắp nói: “Hạo ca, anh không sao chứ!”
Lưu Vân Hạo chợt quát: “Cút!!!”
“Được, em cút, em cút!” Thiếu niên nhổ ra một bãi nước bọt, xoay người bỏ đi, thấp giọng mắng: “Thần kinh!”
Lưu Vân Hạo xoay người đám mạnh vào tường, bàn tay truyền đến ci đau đớn, anh lại giáng thêm một quyền —— chút đau đớn ấy làm sao đủ, làm sao đủ?!
Một đấm dùng sức hơn một đấm giáng lên tường, một lát sau vách tường đã dính máu loang lỗ, trong miệng của người kia cũng phát ra tiếng nức nở như dã thú bị vây nhốt, thống khổ lại bất lực. Truyện BJYX
Một bàn tay lặng yên đặt lên vai anh, Lưu Vân Hạo đỏ mắt quay đầu lại, bỗng thấy một gương mặt lạnh lẽo.
Lâm Trạch đưa qua một tấm chi phiếu: “Cậu làm rất tốt.”
Đáp lại anh là một nắm đấm mạnh mẽ còn dính máu, một đấm này vô cùng ác độc, Lâm Trạch trực tiếp bị đánh bay, cảm giác hàm răng cũng lỏng đi, còn chưa kịp đứng dậy đã bị người đè xuống, cơn mưa bạo lực theo sau mà đến: “Kẻ có tiền các anh, con mẹ nó có phải cho rằng cái gì cũng có thể mua bằng tiền không?!”
Lâm Trạch giữa lúc không hề phòng bị bất ngờ chịu đánh mấy quyền, rốt cục cũng tìm được cơ hội đánh trở lại, thuận thế lật người lên trên, nhắm vào mặt đối phương mà đánh xuống, tức giận mắng: “Ban đầu là do ông dùng tiền mướn mày chiếu cố em ấy, con mẹ nó, ông có cho mày thích Tiểu Mạt sao?”
Lâm Trạch cũng đồng dạng là tràn đầy oán giận không chỗ phát tiết, trực tiếp đè Lưu Vân Hạo xuống đánh không nương tay: “Con mẹ nó, mày yêu thì yêu đi, dựa vào cái gì khiến Tiểu Mạt cũng động tâm? Không có mày, Tiểu mạt cũng không đến mức chỉ mới vài năm đã chống không nổi nữa!”
Cơ thể Lưu Vân Hạo bỗng nhiên giống như bị rút cạn sức lực, giơ tay lên che mắt, nằm dài trên mặt đất tùy tiện để nắm đấm của Lâm Trạch giáng lên người, một chút phản ứng cũng không có.
Nếu như, muốn không yêu liền thật sự có thể không yêu thì tốt biết bao nhiêu…
Lâm Trạch đánh không nổi nữa, tránh ra ngồi bệt xuống đất, qua một hồi mới thấp giọng nói: “Bác sỹ không phải nói có 50% giải phẫu thành công sao? Chờ em ấy khỏe rồi tôi lại phụ trách kéo em ấy về cho cậu, có được chưa?”
Lưu Vân Hạo vẫn ôm mặt, trong giọng nói giấu không được sự nghẹn ngào: “Anh nói đúng, em không nên thích A Mạt, lại càng không nên khiến A Mạt cũng thích em. Đều là em hại em ấy.”
Lâm Trạch cúi đầu đốt thuốc, yên lặng hút vài hơi rồi nói: “Anh giận quá nói bậy, cậu đừng giữ trong lòng. Anh cũng sớm biết như vậy nhưng vẫn thầm chấp nhận hai đứa đó thôi… anh thấy Tiểu Mạt cười rất vui vẻ, khi ở cùng cậu thằng bé rất vui vẻ, cám ơn cậu.”
Lưu Vân Hạo mím chặt môi, không nói lời nào.
Lâm Trạch nói: “Không phải anh đây tuyệt tình, Tiểu Mạt biết thời gian của mình còn lại không nhiều lắm, luôn cảm thấy có lỗi với cậu, lại sợ nó đi rồi cậu luẩn quẩn trong lòng… Bác sỹ nói thằng bé tâm tư quá nặng, thân thể căn bản không điều dưỡng được đến trình độ có thể giải phẫu, nếu tiếp tục như vậy một chút hy vọng cuối cùng cũng không còn…
Hơn nữa, người thằng bé không buông xuống được nhất là cậu, nếu nhỡ có chuyện gì… anh hy vọng thằng bé có thể đi được bình anh thanh thản… Cậu đừng lo lắng Tiểu Mạt không chịu được, suốt một tháng nay anh vẫn luôn chuẩn bị tâm lý cho nó, thằng bé đã sớm ổn định…”
Lưu Vân Hạo thảm thiết nói: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa, van cầu anh đừng nói nữa có được không?”
Lâm Trạch nhét chi phiếu vào túi người bên cạnh, nói: “Cầm đi! Tiểu Mạt muốn cậu có thể sống cuộc sống mà mình thích, cậu không phải thích leo núi, nhảy dù, lướt sóng, nhìn khắp non sông sao? Cầm đi, cầm đi…”
Chậm rãi đứng lên, đi về phía cửa.
Ở phía sau anh, Lưu Vân Hạo chậm rãi co người thành mtộ đoàn, khóc như trẻ con.
“A Mạt… Ô ô… A Mạt… A Mạt… Ô… A Mạt…”
Cách đó không xa, Lâm Mạt ôm ngực tựa vào cột trụ, nghe tiếng nức nở không chút ý nghĩa của Lưu Vân Hạo, nước mắt cũng từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất…
Nếu như… nếu như trên thế giới này, thật sự có thần…
Xin cho con sống sót…
Van cầu ngài, hãy đề con sống sót…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.