Hứa Uẩn Triết chẳng biết hẹn hò với một cậu con trai như thế nào thật. Hắn nghĩ ngợi kĩ càng, trước đây hắn cũng từng đi Hoài Tả nhằm mua giày chơi bóng với Lý Sảng, nhưng hành trình hôm đó cực kì đơn giản, mua giày xong thì ăn bữa cơm với nhau, tiếp đó là về nhà.
Về mặt tình cảm, hắn vẫn là bên bị động. Quá khứ là vậy, hiện tại cũng thế
Nhìn dáng vẻ hào hứng muôn phần của Hứa Tĩnh Xu, Hứa Uẩn Triết chợt nghĩ: Vì sao mình lại được cậu ấy thích nhỉ?
Chỉ mới vừa nãy thôi, nhìn từ lời ca ngợi hắn nhận được thì nếu hắn không có gương mặt này, chắc Hứa Tĩnh Xu sẽ không “đổ” hắn đâu? Nghĩ đoạn, Hứa Uẩn Triết thật không biết nên tức hay cười nữa.
Nhưng may là hắn có gương mặt này.
Bởi vì tự biết tính tình mình nhạt nhẽo nên hễ Hứa Tĩnh Xu có mong muốn hay đề nghị gì, Hứa Uẩn Triết toàn nghĩ, chỉ cần không ảnh hưởng đến toàn cuộc thì sẽ đồng ý hết. Chứ không, chẳng phải trừ nhạt nhẽo ra, hắn còn không thấu tình hiểu lý ư?
Hứa Tĩnh Xu bộp chộp, cứ nghĩ gì là nói nấy. Trên đường đi đến quán đồ Quảng Đông có đi ngang qua một quán đồ cay Tứ Xuyên, Hứa Tĩnh Xu kéo bước chân đang đi của Hứa Uẩn Triết lại, chợt hỏi: “Đổi sang ăn món Tứ Xuyên được không?”
Nghĩ đến cái mùi cay nồng của đồ Tứ Xuyên, bụng Hứa Uẩn Triết quặn thắt, song vẫn đồng ý: “Được.”
“Tốt quá.” Hứa Tĩnh Xu nói xong bèn đi vào quán, “Tớ muốn ăn bò hầm lâu lắm rồi.”
Nghe thế, Hứa Uẩn Triết thầm nhủ nếu vậy sao từ đầu không bảo đi ăn đồ Tứ Xuyên luôn? Như vậy thì ít ra hắn còn có thể chuẩn bị sẵn tâm lý, giờ thì xong đời, thoắt cái cả hai đã ngồi trong quán đồ Tứ Xuyên rồi.
Hứa Tĩnh Xu liên tục gọi ba món một canh, tất cả đều là vị cực cay, ngay cả món Kiến Leo Cây cũng bỏ thêm ớt.
Hứa Uẩn Triết thấy tình hình sai sai bèn lật đật đổi một món trong số đó thành cải chíp xào.
Hứa Tĩnh Xu nghe vậy thì hơi sửng sốt, đợi phục vụ đi rồi mới hỏi: “Cậu không ăn được cay hả?”
“Cũng tạm.” Hứa Uẩn Triết thấy sắc mặt cậu hơi đổi bèn bổ sung thêm, “Có thể ăn được một ít.”
Hứa Tĩnh Xu hụt hẫng: “Sao ban nãy cậu không nói gì cả? Chúng mình có thể đi ăn món Quảng Đông mà.”
Hắn lắc đầu, đoạn đáp: “Không sao, chưa chắc trong quán Quảng Đông đã có bò hầm. Nếu cậu muốn ăn thì cứ ăn đồ chính tông hơn đi.”
Nghe vậy, Hứa Tĩnh Xu chớp mắt, chợt thốt lên, “Cậu đối xử với tớ tốt quá đi mất.”
Hứa Uẩn Triết cười ngượng, không muốn tiếp tục cuộc đối thoại vừa xấu hổ vừa lạ lùng này nữa, bèn hỏi: “Đi bấm lỗ tai ở đâu?”
Hứa Tĩnh Xu chưa nghĩ tới chuyện này, lỗ tai của cậu là hồi bé Tống Vi Hàng bấm giúp cậu, nhưng sau khi biết bà đổ bệnh, cậu mới ý thức được người bấm lỗ tai cậu không phải mẹ. Cậu nghĩ đoạn, nói với vẻ không chắc chắn: “Chắc là trong cửa hàng mỹ phẩm của con gái sẽ có.”
“Cửa hàng mỹ phẩm?” Hứa Uẩn Triết ngạc nhiên, “Có loại cửa hàng này hả?”
“Có chứ!” Cậu gật đầu ra chiều xác định, “Cửa hàng bán đồ mỹ phẩm, còn giúp sửa mày, trang điểm nữa cơ.”
Đó giờ Hứa Uẩn Triết chưa từng để ý đến kiểu cửa hàng này, nửa tin nửa ngờ, chợt nghĩ hai người là con trai mà lại đi đến cửa hàng kiểu này thì không khỏi thấy khó xử.
Vào lúc này, cô gái phục vụ đến rót trà cho họ.
Hứa Tĩnh Xu thấy họ trạc tuổi nhau bèn hỏi dò: “Thật ngại quá. Bạn ơi cho tớ hỏi, bạn bấm lỗ tai ở đâu vậy?”
Hứa Uẩn Triết nghe vậy thì giật mình, nhìn phục vụ bèn thấy mặt cô đỏ ửng, nụ cười trông ngượng ngùng và bối rối, đoạn đáp: “Ở gần đây.”
“Gần đây là chỗ nào?” Hứa Tĩnh Xu truy hỏi, “Tớ thấy bấm rất đẹp, có xa không?”
“Này.” Hứa Uẩn Triết xấu hổ giùm cậu, lên tiếng nhắc nhở.
Phục vụ vẫn cười ngượng, rót đầy tách trà cho họ xong mới đáp: “Ngay tại đầu ngõ đằng trước mặt có một quầy bán đồ trang sức nhỏ. Chỗ đó có một dì mặt tròn, tay nghề dì đỉnh lắm.” Cô nói xong, đoạn buông ấm trà xuống, đỏ mặt rời đi.
Đợi cô đi xa rồi, Hứa Uẩn Triết mới nói bằng giọng bất mãn, “Bắt chuyện với một cô gái xa lạ như thế thì không hay lắm đâu?”
Hứa Tĩnh Xu không hề ý thức được là không đúng ở đâu, chợt nhìn mặt Hứa Uẩn Triết nghiêm túc bèn ngoan ngoãn đáp: “À ừ, sau này tớ sẽ không vậy nữa.”
Hứa Uẩn Triết nghe vậy nhíu mày, lắc đầu, bưng tách lên uống trà.
“Cơ mà…” Hứa Tĩnh Xu thấy khó hiểu, “Có chỗ nào không đúng hả?”
Hắn tặc lưỡi trong lòng, đáp: “Cậu đã nghe ‘Không cưới chớ ghẹo’ chưa?”
Hứa Tĩnh Xu sửng sốt chớp mắt hai cái, nghĩ đoạn bèn nói với vẻ không phục: “Thì không phải cậu cũng hay thế à?”
“Tớ làm gì có?” Hứa Uẩn Triết chẳng hay biết gì.
Cậu nói như thể một lẽ đương nhiên: “Cậu có. Cậu hay ghẹo tớ.”
“Tớ căn bản là…” Hứa Uẩn Triết chỉ thấy vô lý, tức quá hóa cười, “Đồ thần kinh, chưa hề nhé. Lúc nào cơ?”
Hứa Tĩnh Xu nghiêm túc: “Lúc cậu có gương mặt này.”
Nghe vậy, Hứa Uẩn Triết cạn lời, chỉ đành uống trà tiếp.
Thấy hắn im ỉm, Hứa Tĩnh Xu ghé sát xuống bàn, chợt hỏi: “Lát nữa mình đi đến chỗ cái dì bạn ấy kể nhé?”
“Ừ.” Hắn gật đầu.
May là lúc gọi món, Hứa Uẩn Triết đã kịp nói nhu cầu của mình, chứ không cứ gọi món như yêu cầu của Hứa Tĩnh Xu thì thể nào hắn cũng chỉ có thể ăn mỗi cơm trắng.
Trừ món cải chíp xào ra thì còn hai món khác, mỗi lần trước khi ăn, Hứa Uẩn Triết nhúng đồ vào nước để giảm vị cay đi.
Hứa Tĩnh Xu thấy vậy thì trưng vẻ ngạc nhiên: “Cậu làm thế là không nếm được vị vốn có của món ăn đâu.”
“Tớ cũng chả định ăn đúng vị món mà.” Hứa Uẩn Triết lấy thịt bò hầm đã nhúng nước ra, ăn cùng với cơm, song vẫn cay xè cả lưỡi.
Nhưng Hứa Tĩnh Xu lại ăn rất đỗi hăng say. Nhìn cậu ăn toát cả mồ hôi, môi cũng sưng tấy vì cay, Hứa Uẩn Triết dở khóc dở cười, chợt nghĩ tội gì phải vậy? Nhưng xét một khía cạnh khác, hình như Hứa Tĩnh Xu ăn rất ngon lành, điều đó càng làm Hứa Uẩn Triết thấy không tài nào tưởng tượng nổi.
Cả núi khoai tây rắc thì là Ấn Độ và bột ớt, Hứa Tĩnh Xu ăn hết sạch bách.
Ăn đến miếng cuối, Hứa Uẩn Triết cảm giác nuốt cũng thành cố sức, thức ăn nuốt vào miệng đã đầy ứ nơi cổ họng.
Hứa Tĩnh Xu rót một cốc nước, uống xong bèn thở phào, cảm thán: “No quá đi mất thôi!”
Hứa Uẩn Triết nhịn cười, đoạn gật đầu.
“Cậu chưa ăn gì cả thì phải.” Hứa Tĩnh Xu lấy khăn giấy lau miệng, ân cần hỏi, “No chưa? Muốn gọi thêm món khác để ăn hết cơm luôn không?”
Hứa Uẩn Triết lắc đầu, ánh mắt vô thức dừng trên đôi môi sưng đỏ của Hứa Tĩnh Xu, không biết cậu ăn cay đến mức nào rồi. “Không sao, tớ no rồi.” Hắn lau miệng, “Thanh toán nhé?”
Cậu gật đầu.
Tính ra bữa cơm này gần như toàn là Hứa Tĩnh Xu ăn một mình, theo lý thì phải là cậu đi tính tiền. Song trừ lúc đi ra quán net chơi game thì những lúc còn lại, cậu tiết kiệm được chừng nào hay chừng đó, cho nên khi Hứa Uẩn Triết gọi phục vụ tới, cậu còn chẳng nghĩ tới chuyện phải chi tiền.
Đến khi Hứa Uẩn Triết trả hết rồi, cậu mới như sực tỉnh.
“Đi chưa?” Hứa Uẩn Triết đứng dậy, thấy cậu vẫn ngồi ngây ra như phỗng bèn hỏi.
Hứa Tĩnh Xu vội gật đầu, lẽo đẽo theo sau hỏi: “Không sao chứ? Chuyện cậu bao ấy.”
“Có làm sao đâu?” Hứa Uẩn Triết thấy khó hiểu.
“À.” Cậu sửng sốt, hiếm khi thấy lúng túng, “Lần đầu tớ yêu đương nên không biết quy định hẹn hò cho lắm.”
Câu này nghe rất kì lạ, Hứa Uẩn Triết toan nói cậu đôi câu, lúc quay đàu nhìn bờ môi cậu lại quên khuấy mất định nói gì. Hắn lắc đầu, chợt hỏi: “Đi tìm cái dì kia nhé? Giờ sắp là hai giờ rồi. Bấm lỗ tai xong thì ít nhất cũng hơn hai rưỡi, chiều mình làm gì? Về nhà hả?”
Hứa Tĩnh Xu không muốn về nhà nhanh đến thế, nhưng tạm thời không nảy ra ý kiến gì khác, bèn đáp: “Đi xem phim đi, hoặc là đến công viên giải trí.”
“Đã bao tuổi rồi mà còn đi công viên giải trí?” Hứa Uẩn Triết buồn cười, “Đi xem phim đi.”
Nghe vậy, Hứa Tĩnh Xu thầm thở phào nhẹ nhõm – May là không phải về nhà.
Kiểu quầy trang sức nhỏ trong lời người phục vụ quán Tứ Xuyên, hồi bé Hứa Tĩnh Xu đã từng thấy trong ngõ, chủ quán là một dì hơi đứng tuổi hoặc một bà cụ, hai người ngồi trên cái ghế trúc con, trên chiếc ghế dài nhỏ là kệ đồ đặt một bên, tay thường lúi húi làm đồ cho con gái, trông rất đỗi nhàn tản.
Nhưng sau khi lớn lên, Hứa Tĩnh Xu chưa từng thấy một cái quầy nào như vậy nữa, ngay cả cổ trấn Thanh Xuyên cũng chẳng có người già nào như thế.
Cho nên ban nãy khi nghe cô gái nói đó là một dì mặt tròn, Hứa Tĩnh Xu thực sự rất đỗi tò mò. Hóa ra trong một con phố nhỏ ở khu vực nội thành cũ của thành phố còn có một nghệ nhân thủ công kéo dài tay nghề truyền thống như vậy.
Nhưng kiểu người đó có thực sự tồn tại không? Có thể cô gái đó lừa mình?
Họ đi đến đầu ngõ, đừng nói là người bán hàng rong bày kệ quán, ngay cả bóng người cũng chẳng thấy.
“Hôm nay không mở chăng?” Hứa Uẩn Triết đoán. Lúc nói, đôi mắt hắn lại vô thức dừng trên đôi môi của Hứa Tĩnh Xu.
Hứa Tĩnh Xu nhíu mày, nhếch miệng, “Có khi nào là cái ngõ đằng trước không?”
Rốt cuộc cậu ấy đã ăn cay nhiều đến mức nào mà đã mười mấy phút trôi qua môi vẫn đỏ chót vậy nhỉ. Hứa Uẩn Triết nghĩ đoạn, vươn tay chạm lên môi cậu.
Hứa Tĩnh Xu sửng sốt “Ối” một tiếng.
“Đau à?” Hứa Uẩn Triết rút tay về, sực nhớ thật ra cay là một cảm giác đau.
Được Hứa Uẩn Triết nhắc, cậu mím môi, lúc này mới nhận ra quả là có cảm giác đau chun chút. Cậu nhìn hai đầu ngõ, lại nhìn Hứa Uẩn Triết, gật đầu đáp: “Ừ, phải hôn tí mới đỡ.”
Cậu còn chưa dứt lời, Hứa Uẩn Triết đã đỡ gáy cậu, hôn tới.
Thảo nào lại sưng phù lên thế. Lúc hôn đôi môi cậu, Hứa Uẩn Triết cảm giác bờ môi cậu hãy còn cay phát sốt rõ mồn một.
Miệng cậu cũng vậy. Hai cái lưỡi mới quấn lấy nhau chưa được bao lâu thì hơi thở đã ngập trong luồng khí nóng rẫy, cứ như nước sôi vừa mới nhấc xuống nồi, nóng hầm hập.
Hứa Tĩnh Xu nâng mặt hắn lên, tựa bên tường, vừa hôn vừa hỏi: “Cậu muốn hôn tớ từ bảy đời tám hoánh rồi đúng không?”
Trên lưỡi, trên môi cậu toàn là vị cay nồng, Hứa Uẩn Triết hôn đến khi môi cũng nóng dần lên, nghe vậy bèn hơi khựng lại, đoạn phì cười đáp: “Đúng vậy.”
Hứa Tĩnh Xu nghe mà nở nụ cười đắc chí, song Hứa Uẩn Triết hôn sâu hơn, đè lên môi cậu. Đôi môi vốn đã bị thức ăn kích thích khiến thần kinh nhạy cảm cũng cảm nhận được cơn đau, cậu bèn khẽ hừ.
Hứa Uẩn Triết chẳng dám cắn nhẹ lên nó, trên môi toàn là cảm giác đau râm ran và yếu ớt. Đầu lưỡi vẫn chưa nóng đến thế, hắn bèn khẽ liếm lên đôi môi của Hứa Tĩnh Xu.
Hứa Tĩnh Xu chợt giật mình, giữ chặt tay hắn, đầu ngón tay chui vào lòng bàn tay hắn thì phát hiện rãnh chỉ tay ướt nhẹp mồ hôi.
“Không được hôn nữa.” Hứa Tĩnh Xu bắt lấy ngón tay hắn, chợt nhủ, “Sẽ cháy mất.”
>> Chương 67
*Chú thích:
- Bò hầm Tứ Xuyên
2. Kiến Leo Cây