Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 421: Một Nhà Bốn Người




Cả nhà bốn người đều ở chỗ này.
Tiểu Đinh cười chạy tới: “Đúng là anh Tạ rồi này?!!!! lúc trước anh không nói cho chị Hiểu Mạn biết sao?!!!”
Tạ Minh Đồ cười, xoa nhẹ lên đầu Tô Hiểu Mạn: “Muốn khiến cho em ngạc nhiên một chút.”
“Dọa em rồi hả?”
Trên mặt Tô Hiểu Mạn mang theo nụ cười ngọt ngào, thầm nghĩ đúng là bị dọa rồi, nhưng càng nhiều hơn lại là vui vẻ và ngọt ngào.
Tạ Minh Đồ nhìn cô chăm chú, cũng cười nhẹ nhàng, hắn nhớ tới năm ngoái Tô Hiểu Mạn cũng xuất hiện ở buổi diễn an ủi tân binh.
Niềm vui ngay lúc đó, đến hôm nay anh vẫn còn nhớ rõ, đêm hôm đó anh lăn qua lộn lại ngủ không yên, trong đầu toàn là hình dáng lúc múa của cô, cô ở trong lòng anh múa cả một đêm.
Thật tốt, năm nay anh đã có được Mạn Mạn một cách triệt để rồi.
Mạn Mạn mà anh yêu nhất.
Bọn họ đã có con rồi.
Mấy người Tôn Y Y và Phí Thư Oánh đứng ở bên kia lại ngẩn ngơ ngay tại chỗ, bọn họ không nghĩ tới, người đàn ông đẹp trai nhất đội danh dự kia, vậy mà đúng là chồng của Tô Hiểu Mạn.
Lúc này Ôn Bạch Thụ vẫn còn mặc trang phục diễn xuất đứng ở trong đám người, anh ta cũng ngây người ra mà nhìn hai vợ chồng Tô Hiểu Mạn đang đứng cách đó không xa.
Chồng của Tô Hiểu Mạn vậy mà lại là kiểu người trẻ trung đẹp đẽ như này.
Ánh mắt Tôn Y Y đảo qua Tạ Minh Đồ, lại nhìn về phía Ôn Bạch Thụ, trong lòng đột nhiên lại đồng ý với câu nói của ông cụ ở cửa đại viện. . truyen bac chien
Cái người chồng trẻ này của Tô Hiểu Mạn đúng là lớn lên còn đẹp hơn so với Ôn Bạch Thụ.
Đôi vợ chồng này, một người vô cùng xinh đẹp, một người lại vô cùng tuấn tú, hai người bọn họ chỉ cần đứng ở nơi đó, đã giống như đang biểu diễn một bộ kịch ca múa vậy.
“Có thể giúp chúng tôi chụp một bức ảnh không?”
“Được thôi.”
Tô Hiểu Mạn dựa vào trong n.g.ự.c người đàn ông bên cạnh, lại khóc ròng trong tim, tại sao cô lại ngốc như vậy chứ, cô chỉ biết hôm nay ngoài mang camera, lại không biết mang nhiều thêm vài cuộn phim theo, thời khắc như vậy, cuộc đời có thể có được bao nhiêu lần chứ?
“Có thể thêm mấy bức ảnh nữa, đợi chút nữa ra bên ngoài cũng chụp, tiết kiệm một chút, không đủ cuộn phim đâu.” Tạ Minh Đồ cúi đầu thì thầm với cô: “Mạn Mạn, anh mang theo một cuộn phim.”
Tô Hiểu Mạn nghiêng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt, làm sao bây giờ, nghe xong câu này cô lại càng yêu anh Tiểu Đồ mất rồi.
Nếu không phải bốn phía vẫn còn có người, cô rất muốn nhảy dựng lên ôm lấy cha bọn nhỏ hôn vài cái.
Anh Cẩu Tử vạn năng.
Anh chưa bao giờ khiến mình thất vọng cả.
“Tiểu Đinh, giúp bốn người bọn chị chụp thêm mấy tấm ảnh nữa!” Tô Hiểu Mạn đứng sát vào người đàn ông bên cạnh, giơ tay vuốt bụng mình, đây là muốn sau này khi cho bọn nhỏ xem ảnh chụp, có thể nói cho bọn chúng biết bọn cũng cũng có mặt ở trong những tấm hình này.
Nhìn xem! Các con nghĩ rằng trên ảnh này chỉ có hai người, nhưng thật ra là có bốn người, mấy đứa nhóc các con cũng ở trong ảnh chụp.
Tiểu Đinh kinh ngạc: “Một nhà bốn người?”
Tô Hiểu Mạn chớp mắt: “Mang song thai!”
“Oa a a a a!!! Hai đứa nhóc con!!!”
“Chụp chụp chụp chụp, chúng tôi có thể chụp ảnh chung không?”
Gia đình bốn người Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ chụp không ít ảnh chụp, Tô Hiểu Mạn còn muốn đi qua chụp ảnh chung với những người trong đoàn ca múa nhạc, trong lúc chụp ảnh chung đoàn trưởng của đoàn ca múa nhạc cũng gọi Tạ Minh Đồ đến đây, cùng nhau chụp chung một bức ảnh.
“Đoàn chúng ta lần đầu tiên có anh rể đẹp trai như vậy đó.”
“Ai không biết còn tưởng đây là nam diễn viên chúng ta mới tuyển đó.”
“Trước kia anh rể cũng ở trong đoàn văn nghệ quân đội sao?”
“Trước kia Hiểu Mạn mới là người ở trong đoàn văn nghệ quân đội!”
“Nếu không bao giờ anh tốt nghiệp thì tới đoàn chúng em đi, đem hai vợ chồng các anh sủng thành đài cây cột.”
“A a a đừng nói chuyện!!!! Tới chụp ảnh, các cô gái nhìn vào màn ảnh nào!!”
—— rắc.
Hình ảnh dừng vào giờ phút này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.