Edit: Cô Triệu
Trương Lâm dẫn Lý Cường đi vòng quanh sau thôn, sau đó chỉ vào một mảnh đất trống rồi nói, “Chúng ta ra đằng kia xem xem”, nói xong liền đi trước, Lý Cường lật đật chạy theo sau.
Đến mảnh đất trống sau thôn, hắn lấy một nhánh cây bắt đầu đào bới. Sau khi đào bớt được mấy phút, thấy lớp đất bên dưới xuất hiện bùn, Trương Lâm mới ngồi xổm xuống, bốc một nắm đất bùn nặn thành một khối lập thể, sau đó dùng cân ước lượng. Hắn gật gật đầu, lè lưỡi ra nếm thử rồi đứng dậy nói với Lý Cường, “Mảnh đất này ổn đấy. Nếu chú muốn xây nhà cho con trai thì xây ở đây rất tốt.” Hắn vừa nói vừa kéo Lý Cường nhìn xung quanh, “Chú nhìn con sông kia có giống đai lưng không. Về phương diện phong thủy, đây chính là đai bảo tài, chủ gia đình có của cải. Hai bên trái phải có đồi núi, chính là thế nhà ở có Thanh Long Bạch Hổ bảo hộ. Ngoài ra, nắm bùn tôi vừa cân này, rất khớp với trọng điểm trong phong thủy học. Một nắm đất chín lạng chín, là thế chủ trường thọ. Tôi nếm thấy vị ngọt trong đất, không có tạp vị, chỉ nguồn nước ở đây trong lành. Hơn nữa, con trai chú Ngũ hành khuyết Hỏa, mảnh đất này nằm ở hướng Nam nhà chú, phù hợp với bát tự con trai và con dâu chú. Mảnh đất này mà để xây nhà cho con chú thì không gì bằng luôn nhớ.”
Trương Lâm phủi phủi tay, sau đó lại nhìn xung quanh. Sau khi nhìn xong lại lắc lắc đầu. Lúc này Lý Cường chợt mông lung, thầm nghĩ, vừa rồi cậu nói đất này tốt, bây giờ lại lắc đầu cái gì? Đừng nói lừa tôi đấy nhé?
Trương Lâm lại nói, “Chú Lý, chú có nhìn thấy cây hoa quế trên sườn núi bên trái kia không?”
Lý Cường vừa nhìn, quả thật trên sườn núi có một cây hoa quế, bèn hỏi, “Này tiểu Trương Thiên Sư, cái cây đấy có vấn đề gì hử?”
Trương Lâm nói, “Đúng là có chút vấn đề. Nếu như chú muốn xây nhà ở đây thì phải đốn cái cây đó đi. Chú nhìn nhớ, ở thôn các chú, phòng bếp đều tọa đông hướng tây*. Khi các chú thờ cúng cũng là thờ cúng trong bếp, hướng Tây lại là hướng Phật ngự. Nếu chú không chặt cái cây kia đi, khi thờ cúng không phải là cúng cây sao? Cúng cây cúng cây, không là là ý làm gì cũng không thành, chỉ có thua sao*?”
*Tọa đông hướng tây: Lưng ở phía đông, mặt hướng về phía tây.
*Từ cây và từ thua trong tiếng Trung gần âm.
Lý Cường vừa nghe, liền vỗ trán. Ờ ha, trong thôn không phải luôn kiêng kỵ mấy thứ này sao? Ông ta lập tức đáp, “Tôi nhớ rồi, còn gì nữa không?”
“Tôi thấy trung tuần tháng này, tức ngày kia là có thể động thổ đào móng. Vì con chú ngũ hành khuyết Hỏa, tháng này vừa hay thuộc Hỏa. Xây nhà tháng này đúng lúc có thể bổ sung Hỏa khí, sau này con đàn cháu đống, làm ăn phát đạt, há không phải vi diệu?”
Lý Cường vừa nghe, âm thầm tán đồng. Con trai ông hiện nay đang làm ăn ở ngoại tỉnh, nếu như sau khi về nhà mới, chuyện làm ăn không phải càng thêm phát đạt sao? Nghĩ vậy, Lý Cường liền nói với Trương Lâm, “Tiểu Trương, những điều cậu nói tôi sẽ nhớ kỹ. Còn chuyện gì cần lưu ý không, cậu nói tôi nghe.”
“Vâng, chú hãy động thổ vào giờ Tỵ, tức đúng chín giờ sáng. Lúc động thổ, chú hãy suy tính trước kích cỡ phòng ốc. Rồi đào đất chôn bốn khối gỗ ở bốn phương vị Đông Nam Tây Bắc. Sau khi đào xong, chú dùng vôi nối bốn vị trí lại với nhau, sau đó thắp hương, hóa vàng, đốt một tràng pháo là được. Ngoài ra, lúc chú thắp hương, nhớ chuẩn bị một bát gạo, đồ cúng thì dùng táo, quýt, ý chỉ bình an cát tường. Nhớ chớ dùng lê, dao và bánh kẹo. Thế là ổn.” Trương Lâm trả lời.
Lý Cường ghi ghi chép chép, sau khi hỏi thêm vài vấn đề liền cùng Trương Lâm về nhà ông.
Lúc nãy bận đến quên cả thời gian, bây giờ nhìn lại đã hơn một giờ chiều. Thế là Lý Cường bèn mời Trương Lâm ở lại ăn bữa cơm. Trương Lâm cũng không khách sáo liền đồng ý.
Ăn cơm xong, Trương Lâm chuẩn bị về nhà. Lý Cường nhanh tay đưa cho hắn một cái phong bì đỏ, “Cậu vất vả quá!”. Sau khi nhận lấy phong bì, nói thêm vài câu tốt lành, hắn liền trở về.
Lý Cường nhìn bóng lưng Trương Lâm, miệng lẩm bẩm, “Thiên Sư này quả không đơn giản”, sau đó liền quay vào nhà.