Tôi bỏ chạy vào phòng tắm trước khi anh kịp phản ứng. Tôi không thở
được. Áp lưng lên cánh cửa, tôi cứ e sợ anh sẽ xông vào và sẽ có cảnh
tượng khủng khiếp xảy ra giữa hai chúng tôi. Tôi bật khóc một cách thảm
thương, và dùng bàn tay còn lại chùi miệng để xóa bỏ mùi vị của Celia.
Nhưng đó không hẳn là thứ khiến tôi không vui, mà chính sự thật mùi vị
đó đến từ miệng của Caleb mới là nguyên nhân chủ yếu. Trong số tất cả
những cảm xúc đang tràn qua người tôi, tại sao cảm giác bị phản bội dai
dẳng lại nổi bật đến vậy? Tôi không thể chối bỏ nó, tôi thấy bị tổn
thương và không hiểu chính xác tại sao lại như thế.
Gần mười lăm phút đã trôi qua và Caleb vẫn chưa vào để căn vặn. Tôi áp
tai lên cửa và có thể nghe thấy họ. Họ vẫn còn đang quan hệ. Tôi có thể
nghe được tiếng cô ta rên rỉ và âm thanh thô rám của anh. Anh đang nói
gì đó nhưng tôi lại không thể nghe rõ là gì. Lẽ ra tôi phải thấy vui vì
anh không hứng thú với việc khiến tôi trả giá cho những gì đã làm, song
sự thật lại không như thế. Cái cảm giác quen thuộc không mong muốn trước đó vẫn hiện diện, đang lớn dần trong lồng ngực của tôi, và khiến cho
từng đợt nước mắt dâng lên – ghen tuông.
Ý nghĩ mình đang ghen xâm chiếm tâm trí tôi nhiều giờ liền khi tôi nằm
trên nền gạch men. Sao tôi lại ghen chứ? Với ai? Tôi không nghĩ mình
ghen với chuyện Caleb đang làm. Chẳng có lý do gì để quan tâm cả. Không
lý do nào hết, ngoại trừ, trong hơn một tháng qua, anh đã cố quyến rũ
tôi, lôi kéo tôi, cố khiến cho tôi cảm nhận điều tôi không cảm nhận được – vì cái gì chứ? Để rồi anh có thể quay lưng và phang phập người khác
sao? Còn cô ta nữa! Đi quanh phòng tôi như thể mình là một nạn nhân vậy. Tôi thật sự đã thấy thương tiếc cho cô ta, mãi cho đến khi tôi nhìn
thấy nụ cười đó, mãi cho đến khi cô ta tỏ rõ rằng bản thân giỏi hơn tôi ở một mặt nào đó. Những giọt nước mắt suy sụp lăn dài xuống hai má tôi,
và mặc cho đã cố nghĩ về chuyện đó theo hướng khác, tôi vẫn bị tổn
thương.
Dù vậy, nhưng sau khi nước mắt vơi đi, tôi vẫn quyết định sẽ rời khỏi
nhà ngục đã tự áp lên mình, và đối mặt với bất kì hình phạt bệnh hoạn
nào mà Caleb hẳn đã dành sẵn cho tôi. Tôi mở cửa phòng tắm. Ánh sáng từ
phòng tắm tràn vào trong căn phòng tối, một cơn đau nhói sâu thẳm nơi
giữa lồng ngực xuất hiện khi tôi nhìn thấy hai người họ ôm ấp nhau trên
chiếc giường mà tôi đã nghĩ là thuộc về mình. Tôi bước đến gần hơn nữa.
Cả hai hiển nhiên đều đang khỏa thân và tấm trải giường chỉ che chắn cho họ từ eo trở xuống. Gương mặt Celia vẫn còn đỏ bừng, còn đôi môi sưng
phồng vì hôn. Trông cô ta rất thỏa mãn. Caleb ôm lấy cô ta với vẻ sở
hữu, như thể anh không muốn cô ta bỏ đi vậy, dù tôi ngờ rằng cô ta có
bao giờ làm thế. Tôi nuốt xuống khối nghẹn nơi cổ họng và nhìn quanh. Mình phải ngủ ở đâu đây?
Tôi đi đi lại lại quanh phòng, biết rằng rồi mình sẽ phải ngủ trên sàn,
song lại chưa thể chấp nhận chuyện đó. Tôi bước qua cửa phòng ngủ, và
tim tôi lỡ mất một nhịp trước ý nghĩ cánh cửa có thể mở ra được. Tôi
nhìn trở lại giường và trông thấy gương mặt Caleb trong vệt sáng yếu ớt
thoát ra từ phòng tắm. Anh đang ngủ rất yên bình. Tôi đặt tay lên chốt
cửa và ấn xuống, nín thở khi nhẹ nhàng kéo, và cánh cửa mở ra.
Ngọn đèn nhàn nhạt nhuộm cả hành lang dài trong thứ ánh sáng mờ ảo kì
lạ, và tôi gần như có cảm giác đang ở trong một khách sạn vậy, nhưng có
vẻ phòng tôi là căn phòng duy nhất ở dãy hành lang này. Phía cuối sảnh,
tôi có thể nhìn ra được một dãy lang cang, và bên kia nó là một chiếc
đèn chùm rất lớn treo trên trần. Tôi bước một bước trên mặt thảm mềm mại và đột nhiên bị choáng ngợm bởi cảm giác muốn đi tiểu. Cô đang làm cái quái gì vậy hả? Tôi rón rén tiến xa hơn về phía sảnh, không biết bản thân định làm gì một
khi đã đi hết chiều dài đó. Lúc đến giữa sảnh, tôi quay nhìn lại cánh
cửa phòng ngủ và bỗng dung bị choáng váng bởi kí ức về đám người lái
môtô. Ngay lập tức, tôi hiểu mình sẽ không bỏ chạy. Hơn bất kì điều gì,
tôi chỉ muốn được nhìn ngó xung quanh – song lại không dám liều lĩnh
khiêu khích tâm trạng vốn đang tệ hại của Caleb. Tôi quay về phòng. Đóng lại cánh cửa phía sau lưng nhẹ nhàng như khi mở nó ra.
“Em có tìm thấy thứ mình đang tìm không?” một giọng nam khàn khàn lên tiếng.
“Tôi không tìm kiếm gì cả,” tôi đáp, cơn giận khiến lời lẽ của tôi sắc
bén hơn dự định, nó không phản ứng đúng nỗi sợ hãi bị bắt gặp của tôi.
Caleb thở dài. Tôi quan sát khi anh rời khỏi Celia và lăn người nằm
nghiêng để đối diện với tôi. Celia càu nhàu, ôm lấy gối nằm của tôi rồi
tiếp tục ngủ.