Matthew ngồi im lặng trong vài phút, cố gắng thẩm thấu câu chuyện vừa
nghe. Anh có thể nói gì đây? Chẳng có bất kì thông tin tất yếu nào đáng
để ghi nhận cả, nhưng anh đang bắt đầu thấy tò mò về Caleb và con người
của hắn ta.
Caleb dường như là một kẻ vô cùng mâu thuẫn. Theo Matthew nghĩ, sự mâu
thuẫn không hề biện hộ được cho những hành động của Caleb, nhưng khi
ngồi đó trong phòng bệnh của Olivia, cố gắng lờ đi cơn khuấy động rộn
ràng xuất hiện mỗi lần dịch chuyển trên chỗ ngồi hay nghĩ về Sloan, anh
lại tự hỏi liệu mình có điều gì đó tương đồng với tên đàn ông kia hay
không. Đó không hề là một ý nghĩ dễ chịu gì cho cam, nhưng nó lại ở đó.
Anh thấy tò mò.
Trong lúc Olivia nói, anh nhớ lại cuộc trò chuyện trước đó của họ về
chuyện những con quái vật được sinh ra hay được tạo thành. Anh tin rằng
chúng được tạo ra, Olivia cũng thế, song Matthew lại gặp rắc rối với
khái niệm mơ hồ về sự tàn nhẫn, việc thanh minh cho hành động tàn nhẫn
hơn nữa. Hay khao khát về nó.
Trong trường hợp của Matthew, anh cảm thấy mình nên có khả năng khuất
phục nhu cầu bị hạ nhục và thống trị trong tình dục. Những khao khát của anh chính là tàn dư từ thời thơ ấu, phải chăm lo cho một phụ nữ yếu
đuối và chịu sự hành hạ bằng lời nói cùng vũ lực từ một người đàn ông
thậm chí còn yếu đuối hơn. Việc Matthew đã trở thành một người có ý chí
mạnh mẽ và tự tin chính là một may mắn, song nhu cầu “được” hành hạ hết
lần này đến lần khác lại là một lời nguyền mà anh phải chật vật đấu
tranh trong từng mối quan hệ lãng mạn đã qua.
Matthew tự hỏi nếu hoàn cảnh giữa anh và Caleb bị đảo ngược thì sẽ ra
sao, liệu có chút khác biệt nào trong việc cả hai người họ sẽ thành ra
thế nào hay không. Liệu Matthew có trở thành một kẻ bắt cóc? Liệu Caleb
có cảm thấy nhu cầu phải phục tùng thay vì thống trị? Hay những khía
cạnh nhất định trong tính cách của một con người đã ăn sâu vào họ kể từ
khi được sinh ra?
Một tiếng “ping” lớn phát ra từ máy tính xách tay kéo Matthew khỏi dòng
suy nghĩ. Anh vừa nhận được e-mail từ Đặc vụ Williams. Sẽ khá khiếm nhã
nếu mở nó ra, nhưng anh thấy mừng vì sự xao nhãng này, mà thông tin biết đâu lại quan trọng thì sao.
“Xin lỗi. Tôi phải đọc e-mail này,” Matthew nói.
“Anh có thể cho tôi biết nó nói gì không?” Olivia hỏi. Dường như cô cũng cần một sự xao nhãng.
Ngón tay Matthew kéo lướt qua e-mail. Chân mày anh cau lại khi đọc qua
những mẩu thông tin vừa nhận, khuôn miệng anh biến đổi kì quặc theo
nhiều biểu hiện khác nhau tùy theo điều đọc được. “Cũng được. Có thể sẽ
hữu ích nên cô có thể kể cho tôi thêm bất kì điều gì mới.”
“Tôi có thể cố,” cô nói và Matthew nhận ra mình tin cô. Anh vô cùng chắc chắn rằng Olivia vẫn còn đang chịu đựng Hội chứng Stockholm, nhưng vậy
không có nghĩa là cô đang cố ngăn anh làm việc của mình.
“Demitri Balk từng trải qua rất nhiều rắc rối để che đậy quá khứ của
mình. Theo ở đây nói, trước năm 1988, gã được biết đến là Vladek
Rostrovich. Người ta cho rằng gã từng là một kẻ buôn vũ khí tầm thường
đến từ nước Nga,” Matthew nói.
“Gã ta biến mất sau năm 88 và rồi xuất hiện trở lại với tư cách là Balk
vào năm 98. Năm 2002, công ty của gã chính thức cổ phần hóa và gã dường
như trở thành tỉ phú chỉ sau một đêm.”
“Vậy có nghĩa là sao?” Olivia hỏi.
“Tôi không chắc,” Matthew nói. Hiển nhiên anh không thể cho Olivia biết
tất cả mọi chi tiết. Cô không có nhu cầu được biết. Tuy nhiên, anh hi
vọng việc trao đi vài thông tin có thể khiến cô tiết lộ điều mà cô đang
giấu hoặc không biết là mình có.
Xét đến thông tin kia, Matthew phỏng đoán rằng Pakistan, giống như nhiều quốc gia lân cận khác, cũng mua vũ khí từ những kẻ buôn vũ khí vào
những năm 1980. Đó là lời giải thích hợp lý nhất cho việc Rafiq và
Vladek chạm mặt nhau. Trong một giây, Matthew tự hỏi liệu hiềm khích
giữa Rafiq và Vldaek có liên quan đến việc buôn bán vũ khí cho kẻ thù
của Pakistan hay không, nhưng chuyện đó dường như không phải lý do giải
thích cho mối thù kéo dài đến tận hai mươi năm. Hẳn phải là chuyện cá
nhân rồi.
Ít ra lúc này, Matthew đã có khung thời gian giả định khi chuyện đó xảy
ra. Thêm nữa, xét đến sự thật rằng Olivia bị bắt cóc với mục đích buôn
người chứ không phải ma túy hay súng ống, thì vẫn còn thiếu mất một mảnh ghép lớn.
“Caleb có bao giờ đề cập lý do hắn và Rafiq muốn Balk chết không?”
Olivia khẽ nghiêng đầu sang một bên rồi nhìn lên trần nhà như thể câu
trả lời được viết trên đó. Matthew nhận ra biểu hiện của một người đang
cố nhớ chuyện gì đó. Anh thấy thật thú vị với cách mà con người ra, dù
nhiều khác biệt, nhưng vốn dĩ vẫn giống nhau. Olivia cuối cùng cũng đáp, “Có và không. Cái đêm Caleb nói với tôi anh ấy…,” bỗng nhiên trông cô
rất buồn bã.
“Gì vậy?” Matthew hỏi.
“Tôi nghĩ anh nói đúng, Reed,” cô nói, giọng nặng nề ở những từ cuối. “Tôi sẽ cần rất nhiều liệu pháp tâm lý.”
“Tôi xin lỗi,” anh nói và thật lòng có ý như thế.
“Tôi cũng vậy,” cô thì thầm rồi hít sâu một hơi. “Dù sao đi nữa, cái đêm anh ấy nói với tôi dự định bán tôi đi, anh ấy có nói gì đó về việc Balk cần phải trả giá cho chuyện gã đã làm với mẹ và em gái của Rafiq. Rõ
ràng là gã ta cũng đã làm gì đó với Caleb nữa. Tôi nhớ vì sau đó tôi có
tự hỏi liệu có phải đó chính là xuất phát điểm của những vết sẹo trên
lưng Caleb hay không.”
“Có phải không?” Matthew hỏi.
Cô quay đi, lại trở nên đau buồn lần nữa. “Không. Anh ấy bảo là do gã
đàn ông nào đó tên Narweh. Anh ấy không kể nhiều lắm; chỉ biết gã ta
chính là người đã quất roi anh ấy khi anh ấy còn nhỏ thôi. Caleb bảo
rằng cuộc sống của anh ấy chính là địa ngục cho đến khi…được Rafiq giải
cứu.”
Matthew ghi chú lại tất cả, hi vọng mọi mảnh ghép sẽ sớm vào đúng chỗ.
Từng mảnh nhỏ đều đáng giá bởi anh biết rằng đứng riêng rẻ thì chúng vô
dụng, song khi ghép lại với nhau, chúng sẽ dẫn anh đến với bức tranh
hoàn chỉnh. Đó là điều anh yêu thích nhất. Đó chính là mục đích sống của anh: giải quyết câu đố.